Tần Khuynh Mâu khẽ giật mình, không ngờ Hứa Vô Chu sẽ nói ra những lời như vậy, lòng của nàng không phải luôn luôn lạnh lẽo, tưởng tượng hình ảnh kẻ lông mi, nội tâm lại có mấy phần xúc động, nhìn Hứa Vô Chu đưa cái rương cho nàng, nàng cuối cùng vẫn nhận lấy, đưa tay mở ra muốn xem là lễ vật gì, thì thấy bên trong rỗng tuếch.
- Hòm rỗng?
Tần Khuynh Mâu nghi ngờ nhìn Hứa Vô Chu.
- Sao lại là hòm rỗng?
Hứa Vô Chu nói.
- Đây là mong muốn đơn phương của ta, ngươi không thấy được sao?
Tần Khuynh Mâu rất muốn dùng sách đập chết Hứa Vô Chu, thua thiệt vừa rồi mình cảm động với hình ảnh mà hắn miêu tả. Hắn lại trêu đùa mình, hắn nghĩ trò đùa này rất thú vị sao?
- Uy! Ngươi sẽ không cho rằng ta đang trêu đùa ngươi đó chứ? Ta nói là thật. Mộng tưởng và tình cảm đều là đồ vật nhìn không thấy, nhưng nhìn không thấy thì không có nghĩa là không tồn tại. Không chỉ thiếu nữ có mộng tưởng, nam nhân cũng tương tự có mộng tưởng, ta cũng muốn tìm một thê tử ôn nhu tuyệt mỹ, cũng nghĩ về sau làm sao cưng chiều thê tử, cũng muốn cho nàng hết thảy những điều tốt đẹp nhất... Cho dù giữa chúng ta không có gì với nhau mà vẫn kết hôn, nhưng ta nguyện ý tiếp tục giấc mộng của ta, ngươi nhìn cái rương này trống không, đó là bởi vì chỉ có ta bỏ ra, chỉ là ta đơn phương mong muốn.
Hứa Vô Chu nói đến đây, ngữ khí càng ngày càng trầm thấp, càng ngày càng bất đắc dĩ. Nguyên bản còn cho rằng hắn trêu đùa nàng, đột nhiên nội tâm của Tần Khuynh Mâu có chút không đành lòng.
Đúng vậy! Hứa Vô Chu vẫn luôn thích nàng, cho dù làm vô số chuyện cầm thú, nhưng tình cảm đối với nàng đều là thật.
- Thật xin lỗi, ta...
Tần Khuynh Mâu há miệng muốn nói gì đó, nhưng cái gì cũng nói không ra, nguyên nhân có lẽ là do nàng thất vọng cực độ với Hứa Vô Chu, vô luận như thế nào cũng không thể ưa thích hắn.
- Đừng nói xin lỗi, nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta có thể thử dùng phương thức vợ chồng bình thường, xem ngươi có thể tiếp nhận ta hay không.
Hứa Vô Chu nói.
Tần Khuynh Mâu sững sờ hỏi:
- Làm sao thử?
- Sáng sớm tỉnh lại, mở mắt ra có thể nhìn thấy ngươi, đó là hình ảnh đẹp cỡ nào. Chúng ta trước tiên ở trên sinh hoạt vợ chồng bắt đầu, tỉ như ngủ cùng nhau.
Hứa Vô Chu đưa ra đề nghị.
- ...
Tần Khuynh Mâu thật muốn vồ chết Hứa Vô Chu, thua thiệt mình áy náy, cảm động. Nhưng gia hỏa này chính là vì ý nghĩ xấu xa của hắn.
- Đều nói tâm tư thiếu nữ luôn mơ mộng, chẳng lẽ ngươi không có mơ mộng qua sinh hoạt của mình sau khi cưới sao? Ngươi nói ra đi, ta khẳng định phối hợp với ngươi biến mộng tưởng thành sự thật!
Hứa Vô Chu nghĩ thầm, dù sao cũng đã kết hôn, tối thiểu phải nghĩ biện pháp có được chút đãi ngộ nha.
Tần Khuynh Mâu làm sao sẽ còn phản ứng cái đề tài này của Hứa Vô Chu, nói thẳng:
- Tần gia lúc này loạn trong giặc ngoài, ta không có thời gian nghĩ đến chuyện khác. Chỉ muốn mau chóng lấy đạo cảm ngộ ra đạo ý, vì Tần gia ra một phần lực. Tần gia đổ, sợ là còn sẽ thảm hơn Triệu gia.
Nói tới Triệu gia, Hứa Vô Chu cũng nhớ ra một đoạn ký ức.
Triệu gia, một trong lục đại thế gia Lâm An Thành khi xưa, gia chủ Triệu gia Triệu Thân là cường giả Tiên Thiên cảnh, xếp hạng thứ hai chỉ đứng sau Tần Lập.
Bất quá ba năm trước gia chủ Triệu gia ngoài ý muốn bị thương, thực lực bị phế. Không có cường giả Tiên Thiên cảnh uy hiếp, các thế lực Lâm An Thành cùng nổi lên vây công Triệu gia, Triệu gia trong vài ngày sụp đổ, Triệu Thân cũng chỉ có thể co đầu rút cổ ở trong một sòng bạc rách rưới kéo dài hơi tàn.
Triệu gia xoá tên khỏi lục đại thế gia Lâm An Thành, Hoàng gia thay vào đó.
- Triệu gia đổ, trên dưới Lâm An Thành còn có thể dễ dàng tha thứ cho đám người Triệu Thân sống qua ngày, ở căn nhà nhỏ bé trong sòng bạc. Nhưng Tần gia đổ, sợ rằng bọn họ đều muốn chúng ta chết.
Tần Khuynh Mâu nói với Hứa Vô Chu.
- Cho nên ta có tâm tư thiếu nữ hay không thì hiện tại cũng không trọng yếu. Ta chỉ muốn giúp phụ thân!
- Chút phiền toái nhỏ như vậy cũng làm cho các ngươi buồn.
Hứa Vô Chu nhìn Tần Khuynh Mâu nói.
- Nếu ta giúp Tần gia giải quyết cái phiền toái này, vậy chúng ta liền sinh hoạt giống phu thê sau khi kết hôn, ngươi thấy như thế nào?
- Ngươi có năng lực giải quyết, ta sẽ cân nhắc.
Tần Khuynh Mâu chỉ muốn ngăn chặn miệng của Hứa Vô Chu.
- Một lời đã định!
Hứa Vô Chu tươi cười, hắn muốn quật khởi, để không bị Đại Yêu Yêu đâm chọt là tân lang ngay cả cửa phòng cũng không vào được.
Đồng thời, Hứa Vô Chu cũng suy nghĩ cách giải quyết phiền phức của Tần gia. Nhưng Tần Lập chắc chắn sẽ không nghe hắn, như vậy thì cần tìm một người mà Tần Lập nguyện ý hợp tác mới được, thông qua người này đến thực hiện suy nghĩ của mình.
Triệu Thân, bị thương nhưng thực lực chưa phế, vậy hắn có thể dùng người này hay không? Thân phận của người này rất thích hợp làm người phát ngôn cho hắn.
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh.
Những ngày này Hứa Vô Chu đều nằm trên ghế, lấy một quyển sách che mặt. Tần Khuynh Mâu rất nghi hoặc, Hứa Vô Chu bỗng nhiên trở nên thành thật, trước kia khi ở cùng với nàng, luôn không ngừng quấy rầy nàng.
Mà mấy ngày nay, ban ngày Hứa Vô Chu bồi tiếp nàng ở thư khố, phụ thân vừa về phủ đệ sẽ không thấy bóng dáng hắn đâu.
Lại một ngày trôi qua, Tần Khuynh Mâu đang ở trong thư khố xem sách, đột nhiên thấy Hứa Vô Chu đang ở trên ghế nằm nhảy dựng lên.
- Suýt nữa quên mất, hôm nay là ngày hẹn với Tạ Quảng Bình đại chiến.
Hứa Vô Chu vỗ đầu nói.
Tần Khuynh Mâu thấy Hứa Vô Chu muốn đi ra ngoài, nàng gấp giọng nói:
- Phụ thân nói ngươi chỉ có Hậu Thiên bát trọng, tuyệt đối không phải đối thủ của Tạ Quảng Bình, ngươi không nên mạo hiểm.
- Vậy không được! Đệ nhất công tử Lâm An Thành nhất định phải là ta, cũng chỉ có thể là ta. Ngươi là đệ nhất mỹ nhân phối với ta đệ nhất công tử, lúc này mới phù hợp.
Hứa Vô Chu nói đến đây lại tiếp tục nói.
- Hôm nay ngươi đi theo Tần thúc, ở bên cạnh hắn không ai có thể gây tổn thương cho ngươi.
Mấy ngày này, cho dù hai nhà Mao Lý không có phái người đến tìm phiền phức, nhưng Hứa Vô Chu không dám buông lỏng cảnh giác, nếu Tần Khuynh Mâu bị tập kích vậy hối hận cũng không kịp.
- Ngươi không cần...
Tần Khuynh Mâu còn muốn nói điều gì, đã thấy Hứa Vô Chu đứng ở trước mặt nàng, tay khoác lên hai vai của nàng, con ngươi thẳng tắp nhìn tròng mắt nàng, âm thanh mang theo thâm thúy và nghiêm túc nói:
- Tin tưởng ta, ở nhà chờ tin tức tốt của ta.
Nói xong, Hứa Vô Chu đưa tay ôm Tần Khuynh Mâu vào trong ngực.
Đột nhiên bị hắn ôm để nàng trở tay không kịp, Tần Khuynh Mâu thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực thổi vào trên mặt, mặt nàng trong nháy mặt đỏ ửng.
Trong lúc Tần Khuynh Mâu kinh hoảng muốn đẩy Hứa Vô Chu ra, Hứa Vô Chu đã buông nàng. Chỉ để lại một câu:
- Ta rất nhanh sẽ trở về.
- Hỗn đản!
Tần Khuynh Mâu mặt đỏ tới mang tai, nhịn không được nhẹ giọng mắng một câu.