Một màn này khiến đội chấp pháp vô cùng hoảng sợ, đây là muốn làm gì? Đáng sợ nhất là tên đần kia lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, đây thật sự là Dạ Huyền sao? Bọn hắn không thể nào tưởng tượng nổi.
Dạ Huyền nhàn nhạt liếc nhìn Trương Thiên Lâm không ngừng kêu thảm thiết, chậm rãi nói.
- Tạm thời ta không giết ngươi, cũng không phải để ngươi nói lời nhảm nhí ở đây. Ta hỏi lại lần nữa, ai phái ngươi tới giết ta?
- Dạ Huyền, ngươi đang hành quyết bức cung?
Sắc mặt Lãnh Dật Phàm trầm xuống, nhàn nhạt nói.
- Ngươi chột dạ sao?
Dạ Huyền cười nhạt một tiếng. Vừa nói chuyện chân Dạ Huyền lại khẽ nhấn xuống. Biểu cảm trên khuôn mặt Trương Thiên Lâm vặn vẹo, hắn run sợ cầu xin tha thứ.
- Ta nói ta nói! Tất cả chuyện này đều là do đại sư huynh sai khiến. Hắn bảo ta tới giết ngươi. Nếu thành công sẽ cho ta gia nhập phong mạch Huyền Thánh, đồng thời giúp ta thức tỉnh Hư Thần Giới tầng thứ 5!
Trương Thiên Lâm nhanh chóng khai hết ra, mà khi hắn nói xong thì không khí xung quanh có vẻ hơi quỷ dị.
Dạ Huyền không còn dằn vặt Trương Thiên Lâm mà nhàn nhạt liếc nhìn Lãnh Dật Phàm, bình tĩnh nói.
- Bản thân cấu kết với người khác hãm hại đồng môn, lại còn là con rể của Hoàng Cực Tiên Tông, ngươi nói tội danh thế này đủ để ngươi phải chịu tội chết chưa?
Lãnh Dật Phàm híp mắt đánh giá Dạ Huyền, mặt biến sắc nhưng tâm tình bất định. Hắn không phải không thừa nhận là hắn quá coi thường kẻ này. Nếu truyện hôm nay mà truyền đi thì cho dù thân phận hắn có thể thoát khỏi tội chết. Nhưng với tôn pháp nghiêm khắc của Hoàng Cực Tiên Tông, hắn tuyệt đối không tránh được việc vào trong lao ngục. Tứ đại lao ngục là nơi đáng sợ nhất Hoàng Cực Tiên Tông. Đối với đám đệ tử chấp pháp kia thì tứ đại lao ngục chính là sự tồn tại cấm kị, bao gồm cả Lãnh Dật Phàm cũng thế!
Lãnh Dật Phàm là đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông, làm sao có thể không biết những điều này?
- Dạ Huyền, quả nhiên không tồi!
Lãnh Dật Phàm nói.
- Chỉ có như vậy sao?
Dạ Huyền cười như không cười.
Lãnh Dật Phàm híp mắt, sắc mặt có chút khó coi
- Ngươi còn muốn thế nào nữa?
Ngày hôm nay hắn tạm thời cúi đầu nhưng tên Dạ Huyền kia lại không biết điều.
- Ngươi phái người tới giết ta, theo đạo lý của Dạ Huyền ta mà nói thì chắc chắn ngươi phải chết.
Dạ Huyền cười nhạt một tiếng, dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
- Nhưng với thân phận đại đệ tử Hoàng Cực Tiên Tông, lần này ta không giết ngươi. Nhưng ngươi phải xin lỗi, ngay ở đây xin lỗi cô gia ta, ta sẽ cho ngươi rời khỏi.
Dạ Huyền nhàn nhạt nhìn Lãnh Dật Phàm, nhếch miệng giễu cợt.
- Chuyện này?
Lần này đám đệ tử cũng có chút ngẩn ra. Không phải là muốn đại sư huynh cúi đầu sao. Phải biết đại sư huynh là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi ở Hoàng Cực Tiên Tông, từ trước tới nay chưa từng phải cúi đầu với những bằng hữu đồng trang lức, đừng nói chí là nhận sai trước mặt nhiều người thế này.
Lãnh Dật Phàm nắm chặt tay lại, sắc mặt trầm xuống. Sau một lúc thì Lãnh Dật Phàm cũng suy nghĩ kỹ, hơi khom người hướng về phía Dạ Huyền.
- Cô gia, chuyện này là ta sai.
- Lớn tiếng một chút, chưa ăn cơm sao?
Dạ Huyền liếc nhìn Lãnh Dật Phàm một cái.
Động tác Lãnh Dật Phàm cứng đờ, suýt chút nữa tức đến nổ phổi. Nhưng nghĩ tới hậu quả hắn vẫn kìm nén sát ý lại, gia tăng âm lượng.
- Cô gia, chuyện này là ta sao!
Khóe miệng Dạ Huyền hơi vểnh lên, nhàn nhạt nói.
- Cút đi, không có lần sau.
Đối phó với loại người này không giết còn thú vị hơn là trực tiếp giết chết.
Lãnh Dật Phàm nắm chặt nắm đấm, khó có thể diễn tả được cảm giác nhục nhã trong lòng. Hắn đường đường là đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông hôm nay lại phải xin lỗi một tên đần độn bị đồn thôi khắp nơi, hơn nữa còn ở trước mặt mọi người! Nếu chuyện này mà truyền đi sau này hắn ở Hoàng Cực Tiên Tông làm sao mà dám ngẩng đầu lên nhìn người!
Nhưng Lãnh Dật Phàm cũng rất rõ phía sau Dạ Huyền còn có chỗ dựa là Khâu tổ sư, cho dù hắn có thực lực cũng không dám giết Dạ Huyền. Cứ cho tên đần độn này ngọ nguậy mấy ngày nữa!
Lãnh Dật Phàm hừ lạnh trong lòng, phẩy tay áo bỏ đi.
Đám đệ tử chấp pháp nhìn nhau cuối cùng cũng dẫn theo Trương Thiên Lâm đi. Chuyện lớn thế này đương nhiên phải có người chịu trách nhiệm, bên trên xử xuống thì cứ đổ hết lên đầu Trương Thiên Lâm.
10 tên đệ tử nhanh chóng dẫn theo Trương Thiên Lâm biến mất. Mà bên ngoài mảnh đất trống trước tổ miếu không biết từ lúc nào Khâu Văn Hãn đã xuất hiện.
- Tiểu huynh đệ, tính cách của ngươi cũng cứng rắn quá!
Khâu Văn Hãn cười khổ nói.
- Tổ phụ của Lãnh Dật Phàm là thái thượng trưởng lão của Hoàng Cực Tiên Tông, thực lực còn hơn cả lão phu. Nếu như thật sự Lãnh Dật Phàm xuát thủ lão phủ cũng chỉ có thể bảo vệ ngươi, chứ không dám động thủ với hắn, nếu không tình cảnh của ngươi sẽ càng khó khăn.
Dạ Huyền gối hai tay sau ót, ngửa mặt lên nhìn trời, ánh mắt thâm trầm.
- Đừng nói là Lãnh Dật Phàm, cho dù là vị thái thượng trưởng lão mà ngươi nói dám ra tay với ta, ta cũng giết chết!
Khâu Văn Hãn thấy buồn cười, hắn chỉ cho rằng Dạ Huyền tuổi trẻ nóng tính, nói bậy mà thôi! Dù sao thì đối phương cũng là đại đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông.
Khâu Văn Hãn cũng không biết thật sự là Dạ Huyền có thể giết chết Lãnh Dật Phàm, cũng có thể giết chết vị tổ phụ kia của Lãnh Dật Phàm. Còn hắn giết thế nào, chỉ có mình hắn biết.
Lần này hắn tới tổ miết Liệt Thiên thật sự cho rằng chỉ đến xem thôi sao?
- Trấn thủ tổ miếu cho tốt, ta phải về ăn cơm rồi.
Dạ Huyền ngáp một cái, cất bước rời khỏi.
Khâu Văn Hãn nhìn Dạ Huyền rời đi, hơi thở dài.
Dị tượng ở tổ miếu xuất hiện thì Khâu Văn Hãn đã đối đãi với Dạ Huyền như một người có tiềm lực bất phàm, nhưng Dạ Huyền lại chống lại Lãnh Dật Phàm, đúng là khiến hắn có chút bất ngờ. Tuy chuyện này xuất phát từ Lãnh Dật Phàm nhưng Khâu Văn Hãn cũng không nói gì thêm.
Có người có đất thì có giang hồ phân tranh, Hoàng Cực Tiên Tông to lớn như vậy, mấy trăm ngàn người lại có thể thành một tông môn, nhưng bên trong vẫn có những đấu tranh ngấm ngầm. Hắn chỉ hi vọng tuổi trẻ có thể đứng lên, dẫn dắt Hoàng Cực Tiên Tông trở lại ngày tháng huy hoàng.
Dạ Huyền rời khỏi tổ miếu, đã xem qua pho tượng Liệt Thiên Đại Đế, cũng đã do thám được thế cục hiện tại, trong lòng hắn có suy nghĩ.
- Hai tên phản bội kia muốn đoạt đế hồn của bổn đế, cuối cùng cũng thất bại, lại còn làm cho đế hồn của bổn đế ngủ say 9 vạn năm, cuối cùng trở về bản thể. Trong 9 vạn năm nay, hai tên kia đã sử dụng những đồ đệ mà đích thân bản đế dạy dỗ để lập thế lực động thủ nhưng vẫn không thành. Sau đó chỉ có thể tập trung trên thân xác bất tử bất diệt 9 vạn năm trước.
Sau khi suy đoán ra kết quả thì Dạ Huyền âm thầm buồn cười.
- Thường Tịch, Mục Vân à, thân xác bất tử bất diệt của vi sư đến Táng Đế Chi Chủ còn không thể triệu hồi, chỉ bằng hai người các ngươi mà muốn động vào thân thể này, đúng là tự tìm đường chết. Hiện nay linh khí đất trời khô cạn, chắc hẳn từ lâu hai ngươi đã rời khỏi… Không vội, đợi khi vi sư tới đỉnh phong, chính là lúc hai ngươi phải quỳ xuống sám hối.
Dạ Huyền đi rất nhanh, tâm tư xoay vòng bất tri bất giác đã trở lại Hoàng Cực Phong.