Mà ngay lúc này, bên trong tổ miếu, Dạ Huyền đứng trước cửa nhìn pho tượng lờ mờ sau màn hương khói, sững sờ xuất thần. Tuy là đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng trên pho tượng vẫn tồn tại thần uy mênh mông, làm cho người ta không thể không tôn kính.
Dưới pho tượng của Liệt Thiên Đại Đế, có một cái điện thờ, trong khói lửa lượn quanh. Chẳng biết tại sau mà làn khói dường như muốn tán đi, rồi lại ngưng tụ lại ở một chỗ. Lờ mờ tạo thành một chữ “Dạ”, mang theo một loại thần tính.
- Ngươi định nhìn tới lúc nào nữa?
Ngay lúc Dạ Huyền đang sững sờ thì một giọng nói già nua trong tổ miếu vang lên, dường như mang theo ý không vừa lòng.
Dạ Huyền khôi phục lại tinh thần, nhìn về phía pho tượng, ông lão râu tóc bạc trắng ngồi ngay ngắn, không khỏi mỉm cười.
- Thấy pho tượng của Liệt Thiên Đại Đế thì nhớ tới rất nhiều chuyện.
Ông lão nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.
- Đó là tổ sư gia của lão nhân gia ta, sao tiểu tử như ngươi không có chút lễ phép nào.
Dạ Huyền cười một chút, cũng không nói gì.
Thấy Dạ Huyền không nhúc nhích, sắc mặt Khâu Văn Hãn trầm xuống, ngữ khí tăng lên.
- Tới tổ miếu là phải bái tế tổ sư gia, đây là quy củ của Hoàng Cực Tiên Tông, ngươi đứng ở đó lâu như vậy không tới tế bái sao?
- Tế bái?
Ánh mắt Dạ Huyền rời khỏi, rơi vào chữ “Dạ” kia, than thở.
- Vẫn là thôi đi, ta chỉ tới xem một lúc rồi sẽ rời khỏi.
Khâu Văn Hãn nghe vậy chậm rãi nhăn mày lại, hai mắt vẩn đục nhìn chằm chằm Dạ Huyền, nói.
- Bất kính với tổ sư gia là đại tội sẽ bị trục xuất khỏi tông môn, ngươi chắc chắn xác định không bái?
- Nếu đúng là như thế thì sao?
Dạ Huyền hỏi ngược lại.
Khâu Văn Hãn gật đầu nói.
- Nếu thật sự như vậy thì phải tiến hành, đây là quy củ từ xưa đến nay của Hoàng Cực Tiên Tông ta.
Dạ Huyền nhún nhún vai, chậm rãi nói.
- Đợi lát nữa nếu như xảy ra chuyện gì ngươi có thể gánh chịu không?
Lời nói này khiến Khâu Văn Hãn cảm thấy tức cười.
- Tiểu tử ngươi đúng là biết nói khoác, lão phu trấn thủ tổ miếu đã ba ngàn năm, lần đầu tiên nghe được lời nói thế này.
- Ngươi có thể đảm bảo sao?
Dạ Huyền cười như không cười.
Khâu Văn Hãn phất ống tay áo một cái.
- Ngươi cứ bái đi, lão phu ở bên cạnh quan sát, xảy ra chuyện gì lão phu có thể chịu trách nhiệm.
- Được.
Dạ Huyền thấy Khâu Văn Hãn lơ đễnh, cũng không nhiều lời mà đi tới trước pho tượng Liệt Thiên Đại Đế liếc mắt nhìn sau, chậm rãi khom người.
Uỳnh…
Ngay lúc Dạ Huyền khôm người, toàn bộ thần quang bên trong như muốn xông ra khỏi tổ miếu. Ngay sau đó, trên pho tượng Liệt Thiên Đại Đế đột nhiên bộc phát ra một lực hút, hút toàn bộ thần quang vào trong đó. Cả pho tượng bây giờ lại vô cùng bình thường, thần tính dường như biến mất.
Khâu Văn Hãn trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, tim hắn như bị chấn động nhìn nam tử mặc hắc bào kia, chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung! Hắn đã trấn thủ tổ miếu ba ngàn năm, chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ.
Một khắc vừa rồi, pho tượng của tổ sư gia đột nhiên bạo phát thần tính tới cực điểm sau đó lại rút về rồi biến mất. Tất cả những điều này Khâu Văn Hãn đều có thể cảm nhận được. Trong lúc nhất thời đầu óc của hắn có chút mơ màng.
- Ngừng! Dừng dừng!
Khâu Văn Hãn thấy Dạ Huyền còn muốn bái lạy thì vội vã ngăn lại, mặt đầy vẻ khẩn trương.
- Đừng bái, ngươi mà bái nữa pho tượng của tổ sư gia chỉ có nước ngã xuống thôi!
Khâu Văn Hãn vẫn chưa chú ý tới, ngay lúc hắn ngăn Dạ Huyền lại thì chứ “Dạ” trên bàn thờ cũng bay lên, tạo ra một cái bóng người mơ hồ.
Chỉ là một bóng lưng, có chút gầy gò nhưng lại mang theo khí tức kinh khủng mà quỷ dị. Bóng lưng kia chỉ tồn tại trong chớp mắt rồi biến mất trở lại chữ “Dạ” trong bàn thờ.
Nếu như lúc này Liệt Thiên Đại Đế còn sống chắc chắn thấy một màn kia sẽ cung kính lễ bái. Bởi vì bóng lưng kia chính là bóng của Đế Sư, là thầy của Liệt Thiên Đại Đế!
Một màn này Dạ Huyền cũng vô cùng rõ ràng, trong con ngươi lộ ra chút sầu não nhưng thoáng biến mất, hắn nhìn về phía Khâu Văn Hãn nghi ngờ nói.
- Không bái nữa?
- Không bái không bái.
Khâu Văn Hãn nói liên tục, nhìn về phía Dạ Huyền ánh mắt thay đổi hoàn toàn, thân thiện nói.
- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì? Đến từ phong mạch nào?
- Ta là Dạ Huyền.
Dạ Huyền không nhanh không chậm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, suy nghĩ một lúc lại nói.
- Chắc là đến từ Hoàng Cực Phong?
Hoàng Cực Tiên Tông là thánh địa tu luyện gần như là cường đại nhất Liệt Thiên Thượng Quốc, chia làm chín phong mạch, Hoàng Cực Phong là một trong số đó.
- Dạ Huyền, Hoàng Cực Phong?
Khâu Văn Hãn khẽ thì thầm, dường như có chút xa lạ, chậm rãi nói.
- Hoàng Cực Phong là phong mạch của tông chủ, không ngờ ngươi tuổi còn trẻ đã có thể vào Hoàng Cực Phong.
Dạ Huyền lắc đầu nói.
- Nghiêm túc mà nói thì ta không phải đệ tử của Hoàng Cực Tiên Tông, ta là con rể của Hoàng Cực Tiên Tông mới đúng.
- Con rể?
Khâu Văn Hãn hơi ngẩn người một lúc, sau đó thì không thể tin nổi mà nhìn Dạ Huyền.
- Ngươi là kẻ đần độn đã thành hôn với Ấu Vi?
Khâu Văn Hãn kinh ngạc không thôi.
- Lão đầu này, lời nói của ngươi có chút thiếu đánh đấy?
Dạ Huyền nghiêng đầu nhìn Khâu Văn Hãn một cái. Lời nói này mà để người khác ở Hoàng Cực Tiên Tông nghe được chỉ sợ là cười đến tắc thở.
Khâu Văn Hãn là ai? Trấn thủ tổ miếu ba ngàn năm, cho dù là tông chủ của Hoàng Cực Tiên Tông đến đây cũng phải cung kính gọi một tiếng Khâu sư thúc, Dạ Huyền chế giễu nói Khâu Văn Hãn thiếu đánh…
Nhưng mà Khâu Văn Hãn cũng nghiêm túc nói.
- Là lão phu càn rỡ, mong tiểu huynh đệ chớ trách.
Đùa gì thế, tên tiểu tử gây ra thần tích vừa rồi ở tổ miếu mà là tên đần độn trong tin đồn ư? Cho dù là vậy nhưng cũng chỉ là trước đây thôi! Bây giờ chắc chắn là không phải!
Dạ Huyền cũng không tính toán, thay vào đó hắn hỏi.
- Ngươi trấn thủ tổ miếu ba ngàn năm, có biết về tình hình hiện tại của Hoàng Cực Tiên Tông không?
Khâu Văn Hãn trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
- Nói thật, từ thiên hạ đại sự chấn động 9 vạn năm trước thì Hoàng Cực Tiên Tông vẫn trong tình cảnh lo ngại.
- 9 vạn năm trước? Đại sự gì?
Khâu Văn Hãn sững sờ, cười nói.
- Bình thường không làm gì thì ngươi cũng nên đọc sách đi, chuyện này cũng không biết, thôi để lão phu nói cho ngươi biết. 9 vạn năm trước, Thường Tịch Đế Nữ, Mục Đế đều lên đế vị, nắm giữ thiên mệnh. Song đế tề xuất, có thể nói là chấn động thiên hạ.
- Thường Tịch Đế Nữ, Mục Đế…
Con mắt Dạ Huyền hơi nheo lại, là hai kẻ phản bội Thường Tịch và Mục Vân kia! Hai người leo lên đế vị, Dạ Huyền đã sớm biết.
Năm đó chính là sau khi hai người kia leo lên đế vị, hắn mới bắt đầu kế hoạch. Mà sau khi hắn bị phong ấn thì hai kẻ kia đã phản bội hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Khâu Văn Hãn thở dài một tiếng nói.
- Sau khi song đế tề xuất thì thiên hạ vẫn chưa nghênh đón thịnh thế, ngược lại thì linh khí nhanh chóng suy kiệt, tiến vào thời đại mạt pháp gian nan. Không nói tới những nơi khác, riêng ở Nam Vực Đông Hoang Đại Vực tu sĩ có thể nhập thế ít lại càng ít.
Trong nháy mắt Dạ Huyền nghĩ tới gì đó, híp mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng.
Hai kẻ phản bội này chẳng lẽ muốn theo túng thân xác quái vật kia?
Khâu Văn Hãn cũng không biết Dạ Huyền suy nghĩ gì trong lòng, nói.
- Hoàng Cực Tiên Tông vốn là thánh địa tu luyện, nhưng lại bị Trấn Thiên Cổ Môn thình lình tập kích. Có lẽ ngươi không biết, cường giả theo Trấn Thiên Cổ Môn như mây, mạnh hơn Hoàng Cực Tiên Tông rất nhiều. Trận chiến ấy ta thua thảm hại, cuối cùng bị ép trở về tổ địa, từ đó về sau thất bại hoàn toàn. Chẳng những như vậy còn cách 3 năm phải giao nộp một phần hải lượng tài nguyên cho Trấn Thiên Cổ Môn. Cho dù là thế nào, Hoàng Cực Tiên Tông tối thiểu vẫn nắm giữ thượng quốc một phương, tương lai chắc chắn sẽ lấy lại hào quang ngày xưa!
Khâu Văn Hãn thu hồi tâm trạng, từ giễu nói.
- Lão già này nói nhiều quá rồi, tiểu huynh đệ đừng quá để bụng. Nhưng nói thật, tiểu huynh đệ này, lão phu coi trọng ngươi!
Đang nói chuyện, ánh mắt Khâu Văn Hãn lại sáng lên mà nhìn Dạ Huyền. Thần tích vừa rồi trong tổ miếu khiến hắn hiểu rằng, có lẽ tông môn còn có một tương lai rộng mở, mà tương lai đó chắc chắn do thiếu niên trước mắt mang lại.
- Trấn Thiên Cổ Môn…
Dạ Huyền nhắc lại, nhưng trong lòng lại tràn đầy nghi hoặc.
Song đế mà hắn đích thân dạy dỗ, sao lại đi ra từ Trấn Thiên Cổ Môn? Sao Trấn Thiên Cổ Môn lại đánh Hoàng Cực Tiên Tông?
Hai kẻ phản bội này rốt cuộc đang làm cái gì…