Hồ Bằng nói là thi, nhưng sự thật là để xa Oánh Oánh. Anh đâu có ngồi
yên ở nhà, đâu có chịu rỗi rãi? Anh ngồi nhà cảm thấy cái ghế như có
đinh đâm vào mông.
Xuyên Thanh thường xuyên tìm Hồ Bằng, mời anh
ăn cơm hoặc đi tắm hơi. Ăn uống phần lớn có người mời, Xuyên Thanh kéo
theo Hồ Bằng, giới thiệu Hồ Bằng là bạn công tác ở Sở Tài
nguyên. Người mời và khách cùng dự vì khách khí với Xuyên Thanh, cho nên cũng rất khách khí với Hồ Bằng. Trong bữa ăn, Hồ Bằng không uống rượu
nhiều, ngồi nghiêm túc, lặng lẽ không nói chuyện. Chủ và khách không ai
biết anh là người thế nào, cho nên càng tỏ ra tôn trọng, coi anh như một nhân vật.
Xuyên Thanh coi đi tắm hơi là trò tiêu khiển thuần
túy, là tắm cái “khô khan”, tuyệt đối không em út, chân có ngứa cũng chỉ gọi “bà chị” xoa bóp sơ qua. Tắm xong, nằm trong phòng nghỉ, uống trà,
nói chuyện rất lâu, mục đích của Xuyên Thanh là nói chuyện chơi bài, nếu không anh mời Hồ Bằng đi ăn, đi tắm hơi làm gì?
Từ ngày được Hồ
Bằng chỉ dẫn, Xuyên Thanh lòng dạ hả hê. Hồ Bằng phán đoán bài của Hiến
Dũng và những người khác rất đúng, thực tế chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Ai cũng bảo Hồ Bằng có tài đoán được bài, tính được nước đi. Bảo anh có
thể tính toán được nước bài là không đúng. Hồ Bằng “nhìn lưng” Xuyên
Thanh, biết bài của anh, thêm vào đó là nhìn quá nhiều bài của “lợn” và
“giết lợn”, lợi dụng kinh nghiệm và biết nước đi của Xuyên Thanh, không
ngờ mèo mù vớ cá rán, ngẫu nhiên nói đúng.
Nói thẳng ra, coi như
Hồ Bằng thay Xuyên Thanh chơi bài. Hồ Bằng nói sai, không sao, Xuyên
Thanh không trách nhưng nói đúng, Xuyên Thanh mong ù. Anh rất cảm kích
Hồ Bằng đã chỉ nước đi, để cảm ơn, Xuyên Thanh cho Hồ Bằng thuốc, rượu,
trà ngon. Có được món hời, Hồ Bằng không bỏ, không từ chối. Đúng là anh
làm sư phụ cho Xuyên Thanh, dạy Xuyên Thanh chơi mạt chược. Anh bảo
Xuyên Thanh cách nhớ bài, Xuyên Thanh nắm vững rất nhanh. Đến đoạn “đoán bài” Xuyên Thanh không làm nổi, không nắm được vấn đề, Hồ Bằng cũng
phải nói nhiều. Nói cụ thể không được, Hồ Bằng phải giảng giải cho Xuyên Thanh hiểu cách biến hóa của mạt chược.
“Mạt chược biến hóa vô
cùng, hầu như không có qui luật. Những người chơi mạt chược nhiều vẫn
nói, đánh sai tức là đúng. Có những quân bài đánh ra tưởng là trái qui
luật, nhưng lại hay tuyệt, làm hỏng bài đối phương, bài mình không bị
tấn công; có lúc đúng qui luật, theo như lý thuyết, nhưng lại bị “xung”
bất ngờ, nghe gọi mấy quân, thà rằng hạ bài xuống cho nhanh chóng…”.
Chơi bài trước được sau thua, nước mũi chảy dài; trước thua sau được, hỉ hả
cười vui, đó là câu nói rất có lý. Trên bàn mạt chược không
có người được mãi, tiếng cười cũng không vĩnh viễn.
Xuyên Thanh
rất tán thành những lý thuyết về mạt chược của Hồ Bằng. Nhớ lại lần
truyền dịch trong bệnh viện anh đã nói đến “kinh” mạt chược với Hồ Bằng, đúng là huênh hoang, múa rìu qua mắt thợ, bất giác cảm thấy ngượng.
Xuyên Thanh nói: “Chúng ta là những người có văn hóa, chơi mạt chược rất có ý nghĩa, có thể tìm ra đạo lý, lý thú vô cùng”.
Hồ Bằng nói: “Không đúng, những người chơi mạt chược giỏi đều không có văn hóa, có đầu óc, có gan, có sức khỏe. Phần lớn những người có văn hóa
lại không có gan, không có sức khỏe”.
Xuyên Thanh gật đầu, cảm
thấy thêm một đạo lý nữa. Nói đến sức khỏe, anh là người có đầy đủ sức
khỏe, cuộc chơi có khi kéo dài mười tiếng đồng hồ, không đủ sức trải dài ngày đêm. Anh hỏi Hồ Bằng có xem mạt chược Hồng Công, Đài Loan hay
không, cách chơi rất xuất thần, anh thường ca ngợi hết lời những tình
tiết li kì và những kĩ xảo siêu nhân của người chơi.
Hồ Bằng nói, anh không thèm nhìn cái thứ vô lối ấy: “Anh cứ bảo cái đám diễn viên
Hồng Công, Đài Loạn ‘thần thiêng’ ấy vào Đại lục, đánh với những ông
già, bà cả ăn mảnh ở nhà quê, họ đừng hòng thắng”.
Xuyên Thanh nghĩ đúng vậy, đấy là diễn trò.
***
Để xua tan “di chứng” sau khi Cát Hồng không chơi mạt chược, Xuyên Thanh mua cho vợ một bộ máy tính.
Cát Hồng không thể nhàn rỗi, nhàn rỗi sẽ làm chồng không yên. Hành tung đi
làm và tan tầm của chồng Cát Hồng đều nắm vững, anh chơi mạt chược với
Hiến Dũng chị cũng biết, anh và Hồ Bằng thân nhau chị cũng biết.
Cát Hồng không có ấn tượng tốt đối với Hồ Bằng, chị không thích
một người đàn ông cùng chơi mạt chược với phụ nữ. Thêm vào đó chị nhận
ra Hồ Bằng và Oánh Oánh chơi mạt chược cứ đưa đẩy ánh mắt. Chị nghi ngờ
giữa họ có chuyện không đáng nhìn mặt người khác. Chị xác nhận với chồng chuyện Văn Hòa li hôn, còn hỏi chuyện này có liên quan gì đến quan hệ
với Hồ Bằng hay không. Xuyên Thanh rất sợ nói đến chuyện trai gái, không cẩn thận sẽ rút dây động rừng, liên lụy đến bản thân. Anh nói,
chuyện người khác li hôn anh không bao giờ quan tâm. Báo buổi chiều của
anh có chuyên mục hôn nhân, gia đình là để câu khách. Anh cố tẩy rửa
sạch sẽ cho Hồ Bằng, bảo Hồ Bằng là con người đứng đắn, sắp được đề bạt
là cán bộ trẻ của Sở Tài nguyên. Cát Hồng tin ngay, vì khi đề bạt cán bộ phòng tổ chức phải xem xét cẩn thận.
Xuyên Thanh nói, Hồ Bằng
biết máy tính, sẽ bảo anh lúc nào đó đến nhà cài đặt một vài phần mềm,
dạy Cát Hồng cách lướt web. Từ hôm mua máy tính, hình như Cát Hồng vẫn
chưa hứng thú, vì chị chỉ biết chơi bài trên máy tính. Trong tòa soạn
rất nhiều người biết chơi trò chơi trên máy tính, Xuyên Thanh không dám
mời họ về nhà, Cát Hồng sẽ bám lấy để hỏi chuyện trong tòa soạn, chưa
biết chừng lại tự châm lửa đốt mình.
Một buổi chiều cuối tuần Hồ
Bằng đến nhà Xuyên Thanh cài đặt phần mềm máy tính. Trước đấy Xuyên
Thanh đã dặn Hồ Bằng, phải cài cho Cát Hồng phần mềm trò chơi mạt chược.
Hồ Bằng cài cho Cát Hồng phần mềm QQ có công năng chơi trò chơi và nói
chuyện, anh còn tải từ mạng về những trò chơi anh vẫn thích. Con gái
Xuyên Thanh cũng thích chú Bằng, những ngón tay khéo léo của chú lướt
nhanh trên bàn phím làm cho cô bé hoa cả mắt. Anh dạy cho nó biết cách
tải trò chơi từ mạng về, dạy cho nó biết cách dùng QQ. Cát Hồng có ấn
tượng khác đối với Hồ Bằng, cứ giữ anh ở lại ăn cơm, để Xuyên Thanh uống với Hồ Bằng vài li.
Từ hôm Cát Hồng biết lên mạng, chị ở nhà đâm bận bịu, bát đĩa bỏ đấy mặc cho Xuyên Thanh rửa như trước đây, hễ ngồi
trước máy tính là ngồi liền mấy tiếng đồng hồ, còn say mê hơn chơi mạt
chược. Sức chú ý của Cát Hồng thay đổi, cuộc sống của Xuyên Thanh khá
hơn, ở nhà chỉ cần không mất điện, anh tạm thời không có gì rắc rối,
phiền lòng.
Những lúc đến với Tiếu Nhu, anh lại đem chuyện Cát
Hồng thay đổi ra nói. Tiếu Nhu hiếu kì gọi điện cho Cát Hồng, không cho
Xuyên Thanh biết.
Tiếu Nhu nói, bàn mạt chược của cô thiếu một
chân, hỏi Cát Hồng có thể phá lệ đến cứu họ hay không. Cát Hồng bảo
không chơi là không chơi, bàn mạt chược có bốc cháy thì chị cũng mặc kệ. Chị trách Tiếu Nhu: “Chơi mạt chược thiếu người mới nhớ đến chị, rất
lâu rồi không gọi điện thăm nhau, lẽ nào chúng ta chỉ là bạn mạt chược
thôi ư?”
Tiếu Nhu bỗng chột dạ, bảo gần đây bận, cũng ít chơi bài, ngược lại cô cũng trách Cát Hồng không gọi điện cho cô ta.
Cát Hồng nói, tâm trạng không vui, lại đem chuyện cũ ra nói với Tiếu Nhu:
“Chị hiện đang mất việc, ở nhà rỗi rãi, chẳng khác gì “Tướng công” trên
bàn mạt chược, chỉ chơi”. Tiếu Nhu cười: “Chị trở thành thím Tường Lâm
rồi đấy, suốt ngày nói đến Tướng công, xem ra chị sắp thành ‘Tướng bà’
đến nơi rồi”. Cát Hồng hỏi, gần đây Xuyên Thanh có hay chơi mạt chược
với chồng cô không. Tiếu Nhu không cười, nói cô có biết chuyện ấy, cụ
thể thế nào thì không rõ, họ cũng chơi ở đâu đó, không chơi trước mắt
cô. Cát Hồng nghĩ cũng phải, nhưng cảm thấy có đôi điều cần nói: “Chồng
em buôn bán làm ăn lớn, giàu có tiếng tăm, anh Thanh chỉ là công chức
nghèo, hàng tháng chỉ mấy đồng lương còm, không dám chơi lớn. Sợ quần
rách to không vá nổi”. Nghe Cát Hồng nói rất sinh động, ở đầu kia đường
dây cười không ra hơi: “Chị nói… ở nhà… anh Thanh ngủ… không mặc quần…”. Cát Hồng cười, bảo đấy là ở trên giường, không phải ở bàn mạt chược.
Hai người phụ nữ nói chuyện điên khùng, nhưng Cát Hồng chợt nhớ Tiếu Nhu muốn
tìm ngườichơi mạt chược cô không cười nữa. Tiếu Nhu nghiêm túc nói với
Cát Hồng: “Chị nói đúng lắm, anh Thanh không chơi với chồng em. Em về sẽ cảnh cáo anh Dũng, không nhất thiết anh ấy nghe theo em, nhưng chị nói
anh Thanh, anh ấy nghe lời chị”. Cát Hồng nói: “Đàn ông ai cũng trước
mặt thế này nhưng sau lưng lại khác. Nếu anh ấy thực sự nghe theo chị,
sợ rằng mặt trời sẽ mọc đằng Tây”.
Buổi tối Xuyên Thanh về thấy
Cát Hồng mặt nặng mày nhẹ, bảo anh không được chơi mạt chược với Hiến
Dũng, chị còn nói, ngay cả Tiếu Nhu cũng không bằng lòng. Xuyên Thanh
không nói gì, anh quẳng cái cặp nặng trịch xuống sofa.
Lúc lên
giường đi ngủ Cát Hồng vẫn còn càu nhàu với chồng. Chị bảo chị không
chơi mạt chược mà vẫn sống bình thường, lên mạng đánh mạt chược cũng rất lý thú. Xuyên Thanh hiểu tâm sự của vợ, chị sợ anh chơi mạt chược với
Hiến Dũng và những người có nhiều tiền, nếu thua sẽ bị lỗ to.
Xuyên Thanh tung chăn, vào nhà vệ sinh, sau lưng vẫn còn câu nói đuổi theo:
“Không thấy tiền không thấy của, liệu có ý nghĩa gì?”
Nhân cơ
hội, Cát Hồng ngồi bật dậy, lục cặp của Xuyên Thanh. Trong cặp tiền khá
nhiều, có đến hơn hai chục nghìn. Xem ra anh chơi mạt chược rất lớn,
bình thường trong cặp của anh tiền không nhiều, chị do dự giây lát, rồi
lấy một nửa số tiền nhét xuống dưới đệm giường. Chiều hôm sau Xuyên
Thanh mới phát hiện thiếu tiền, anh không nổi nóng, cũng không giải
thích tại sao trong cặp có nhiều tiền như vậy, chỉ qua điện thoại bảo
Cát Hồng cất tiền cẩn thận.
Buổi tối anh vẫn ngồi vào bàn mạt chược, đêm về Cát Hồng vẫn chưa ngủ, chị chờ anh về.
Sau một hồi vợ càu nhàu anh mới nói, anh vẫn chơi mạt chược, gần đây gặp
vận đỏ, ù những ván lớn, chờ đến khi hết vận đỏ không chơi nữa cũng vừa. Anh còn nói với vợ, tiền trong cặp đều là tiền chơi bài được, bây giờ
anh đang là nước sông luộc cá sông, không lấy một đồng nào của nhà đi
chơi.
***
Tiếu Nhu hẹn Xuyên Thanh, bảo có chuyện quan
trọng cần nói. Thấy Tiếu Nhu nói rất nghiêm túc, anh đặt phòng ăn riêng ở một nhà hàng. Tiếu Nhu nói, hai người sẽ không để xảy ra chuyện gì, cho nên anh đồng ý không chút lưỡng lự.
Gặp nhau, hai người không có động tác nồng nhiệt nào, Xuyên Thanh cũng không muốn có.
Xuyên Thanh hỏi: “Có chuyện gì quan trọng mà vội thế?”.Tiếu Nhu nói với anh: “Chuyện anh Dũng”.
Xuyên Thanh chột dạ, nghĩ rằng có chuyện mạt chược. Tiếu Nhu nói ngay: “Anh
đừng chơi với bọn họ nữa. Anh ấy mời anh ăn nhậu, chơi mạt chược là có
dụng ý khác”.
Xuyên Thanh cười, không cho là quan trọng: “Không đến nỗi đâu”.
Xuyên Thanh đã từng ngờ ngợ chuyện Hiến Dũng làm quen, chơi bời với anh. Hồ
Bằng đoán bài đã chứng minh họ chơi bài kiểu “giết lợn”. Anh cũng đã
nghĩ đến mục đích của Hiến Dũng, về sau cũng không hẳn như thế, hoặc bỏ
qua những chuyện Hiến Dũng trước mặt anh tỏ ra tôn sùng
những người trong giới văn hóa. Trong xã hội có những người giàu lên một cách nhanh chóng, ra vẻ sĩ diện kết giao với những người trong giới văn hóa hoặc người có địa vị xã hội, anh đoán Hiến Dũng cũng vậy.
Bây giờ Tiếu Nhu nói, Xuyên Thanh muốn nghe xem mục đích cuối cùng của Hiến Dũng, anh cũng muốn biết Tiếu Nhu vạch trần chuyện của chồng ra với anh nhằm mục đích gì.
Tiếu Nhu như có lỗi với Xuyên Thanh, cô đã nói với Hiến Dũng về quan hệ đặc biệt giữa Xuyên Thanh và ông Phan Chấn Vũ. Cho dù lúc ấy ông Vũ chưa phải là Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp
và các khu kinh tế, nhưng Hiến Dũng không đơn thuần là người chơi mạt
chược, anh còn cá cược với người khác, cược ông Vũ nhất định lên Phó thị trưởng, lên chức rồi nhất định cho xây dựng Trung tâm thời trang. Hiến
Dũng mong Trung tâm thời trang ra đời, đối với người làm xây dựng như
anh ta, công trình ấy sẽ là khối vàng ròng không có gì phải nghi ngờ.
“Theo em, vậy là anh Dũng đã đưa quan hệ của anh với ông Vũ ra cá cược?”, Xuyên Thanh hỏi.
“Đúng vậy! Anh ấy lợi dụng anh. Anh đừng chơi với bọn họ, vì quan hệ hai ta. Cũng vì bản thân anh”.
Xuyên Thanh đã hiểu, anh cho rằng, Tiếu Nhu sợ Xuyên Thanh trước mặt chồng để lộ quan hệ hai người
“Thật tình, tiếp xúc với chồng em là chuyện bất đắc dĩ. Vì em, anh không thể
làm phật ý anh ấy, nếu anh ấy yêu cầu anh giúp đỡ, anh sẽ không tiếc
công sức”. Xuyên Thanh nhìn Tiếu Nhu, cảm thấy mình rất nhanh trí.
“Việc của anh ấy không liên quan gì đến em, đừng lôi em vào”. - Tiếu Nhu nói. “Anh Dũng là người tốt, là người bạn”. Xuyên Thanh lại nhìn Tiếu Nhu.
Tiếu Nhu cười: “Anh chỉ biết một mà không biết hai. Bên ngoài đồn anh Dũng
ngồi tù không khai ra những người nhận quà cáp là đúng, anh ấy nhận tất
cả, nhưng từ sau ngày ra tù những ngườikia không muốn giúp anh ấy, liệu
có ai không tránh xa? Chỉ mong anh Dũng ngồi tù suốt đời hoặc mất tiền
tỉ mới hả lòng hả dạ. Nếu anh Dũng không thủ đoạn, đến gõ cửa bọn họ,
lấy thịt trong miệng hổ, làm gì có chuyện cá mắm vươn mình? Anh Dũng
không phải là con người nghĩa khí như anh nghĩ đâu, cũng không phải là
bạn chân chính của anh, anh phải cẩn thận với anh ấy”.
Xuyên Thanh hỏi: “Tại sao em nói với anh những chuyện ấy? Em phải giúp chồng mới đúng chứ”.
Tiếu Nhu không trả lời Xuyên Thanh, cô hỏi ngược lại có phải anh có nhiều em út, bồ bịch không, cái cô truyền bệnh cho anh lần trước có phải là bồ?
Xuyên Thanh không thừa nhận, bảo anh không bao giờ đi tìm những loại gái bẩn ấy. Tiếu Nhu nói, mấy anh làm báo rất biết nói dối, nói dối thành
thói quen. Xuyên Thanh nghiêm giọng, bảo không bao giờ lấy tình dục để
giao dịch với phụ nữ, không có tình cảm, không có cảm tình sẽ không bao
giờ làm tình với người ấy.
Tiếu Nhu nói: “Em không tin, nhưng
khẳng định phụ nữ chúng em là như thế, không lên giường với đàn ông mà
mình không thích, không giống đàn ông các anh hễ muốn, bạ ai cũng chơi…”
Điều Tiếu Nhu nói không có gì rõ hơn, cô thích anh, không thích chồng. Cô
dùng lập trường của mình để bày tỏ, nếu cần nói rõ hơn nữa cô cũng có
thể nói.
Xuyên Thanh không muốn Tiếu Nhu nói tiếp, anh lôi cô
ngồi xuống giường, để người con gái này khoái cảm tràn trề
dưới người anh, để cô ta quên hết mọi chuyện.
Nhưng chỉ hùng tâm
sôi sục cũng chưa đủ, Xuyên Thanh bận suốt ngày cho nên cũng không phát
động lên nổi. Tiếu Nhu thở dài đẩy anh ra: “Thôi đi, trong lòng chúng ta đang có chuyện. Em nói rồi, chúng ta đừng làm cái chuyện ấy nữa”.
Lúc chia tay, Tiếu Nhu nói: “Em xin anh đừng chơi với anh Dũng, lòng em không yên”.
Xuyên Thanh nói: “Lòng anh cũng không yên, làm quen với những người bạn của
chồng em, coi như thêm nhiều cặp mắt chú ý đến anh. Đứng về góc độ an
toàn, từ nay về sau chúng ta đừng tiếp xúc với nhau nữa”.
Tiếu
Nhu có chuyện nhưng không nói ra nổi, cô muốn Xuyên Thanh không chơi với Hiến Dũng, không chỉ vì quan hệ giữa hai người cùng những chuyện khác
nữa. Cô sợ có chuyện với Xuyên Thanh, sợ Cát Hồng vạ lây. Thời gian Hiến Dũng ngồi tù, Tiếu Nhu đau khổ lắm. Trai gái lúc có quan hệ thân thiết
đặc biệt, nói năng đều có vấn đề, cuối cùng Tiếu Nhu không nói rõ.
Tiếu Nhu bảo Xuyên Thanh ra hành lang phòng khách quan sát xem có ai quen không, nếu tiện thì chuồn cho nhanh.
Xuyên Thanh mở cửa nhìn, hành lang không có ai nhưng anh bảo Tiếu Nhu chờ một lúc. Lúc sau xem lại, anh lại bảo Tiếu Nhu chờ. Tiếu Nhu bị anh làm cho căng thẳng, thề từ nay về sau không đến chỗ này nữa.
Tiếu Nhu đi rồi Xuyên Thanh còn nằm lại, suy nghĩ sự việc trước sau.
Tiếu Nhu bắt đầu lo lắng sự tiếp xúc giữa anh và Hiến Dũng, cô sẽ cẩn thận
hơn, chuyện rắc rối từ nay về sau ít đi. Việc Hiến Dũng vì người khác,
chỉ cần Tiếu Nhu không hợp mưu với anh ta thì chẳng có gì đáng sợ. Còn
mục đích Hiến Dũng qua lại với anh, cho dù qua anh để nhờ ông Vũ giúp đỡ cũng không có vấn đề gì, hoàn toàn có thể hành sự tùy thời cơ.
Lên Phó thị trưởng được hai tháng, ông Vũ mời Xuyên Thanh ăn cơm. Xuyên
Thanh cảm thấy không thoải mái, anh đã từ chối nhiều lần, lần này không
thể từ chối nổi.
Ông Vũ mở tiệc tại nhà mời Xuyên Thanh, không có ai người ngoài, ông ta bảo như thế cho tự nhiên. Trong bữa tiệc ông hết lời cảm ơn, Xuyên Thanh chỉ nghe và cười.
Uống vài chén, Xuyên Thanh mượn hơi rượu vỗ vai ông Vũ mấy lần, cảm thấy khoái, hai ngườinhư trở về với quan hệ ngày xưa.
Ăn uống xong Xuyên Thanh cáo từ ra về, không ngồi lại uống trà Thiết Quan
âm loại cao cấp với ông Vũ. Ông Vũ giữ anh lại, lảo đảo chạy vào buồng
lấy ra một cái hộp rất đẹp, mở ra cho Xuyên Thanh thấy: một bộ quân bài
mạt chược bằng ngọc phỉ thúy sáng loáng.
Ông Vũ cho Xuyên Thanh bộ quân bài mạt chược: “Tớ biết cậu thích thứ này, thích chơi mạt chược”.
Thấy Xuyên Thanh không chút động lòng, ông Vũ nói to: “Đây là thứ đáng tiền, báu… vật. Tặng cậu… người bạn tốt nhất”.
Xuyên Thanh đưa tay vuốt nhẹ bộ mạt chược, cảm giác mát lạnh và trơn nhẵn từ đầu ngón tay truyền lên bả vai, anh cười.
Ông Vũ đậy nắp hộp lại, đẩy đến trước mặt Xuyên Thanh: “Tặng cậu không phải dùng để chơi ăn tiền, mà để thưởng ngoạn. Chơi mạt chược không phải là
chuyện gì hay ho, ảnh hưởng tiến bộ lắm”.
Ông Vũ nhắc đi nhắc lại mấy tiếng “ảnh hưởng tiến bộ”, Xuyên Thanh nghe chán cả tai.
Nhưng bộ bài mạt chược bằng ngọc phỉ thúy là thứ quí, anh vẫn rất phấn khởi.