Văn Hòa bị tòa án trung cấp thành phố Tứ Phương kết án tù chung thân, tịch thu toàn bộ tài sản.
Oánh Oánh nghe tin này không nói gì với Hồ Bằng. Thật ra thì anh đã biết, vì Oánh Oánh không nói nên anh cũng không nói.
Đây là sự việc gây chấn động lớn đối với Oánh Oánh. Cuộc đời Văn Hòa coi
như xong, ngồi tù suốt đời, cho dù được giảm án lúc ra tù cũng đã bảy,
tám mươi tuổi, trong người không có nổi một đồng, lòng Oánh Oánh không
khỏi day dứt. Có rất nhiều sự việc xảy ra trong thời gian hai người là
vợ chồng. Chị rất giận Văn Hòa vì không nghe lời khuyên của chị nên đã
chuốc họa vào thân, cũng thầm chúc mừng mình không bị cuốn hút vào sự
việc. Tâm trạng chị vô cùng phức tạp, vô cùng buồn bã, nhưng trước mặt
Hồ Bằng chị không dám để lộ. Hồ Bằng thấy Oánh Oánh tỏ ra khắc khoải
không yên, anh thoáng chút ghen, thỉnh thoảng cạnh khóe vài câu.
Trong cuộc sống không còn chuyện gì có thể làm Oánh Oánh vui vẻ, chơi mạt
chược với bà Thai cũng không còn hứng thú. Bà này chơi bài rất kém, mỗi
lần đến chơi không tính gì chuyện ăn uống, hễ được tiền là chạy làng,
nếu thua thì mặt nặng mày nhẹ, chơi bài còn ăn gian, giấu bài không chút áy náy.
Bà Thai chơi bài với Oánh Oánh đâm nghiện. Cái gọi là
mời thần đến thì dễ, đuổi thần đi thì khó, đối với Oánh Oánh, để cắt đứt không đi lại với bà ta nữa cũng khó, chỉ sợ mất lòng bà ta sẽ ảnh hưởng đến con đường tiến thân của Hồ Bằng.
Hồ Bằng nghĩ đến chiêu rút dây động rừng.
Cuối tuần, bà ta đến chơi mạt chược. Oánh Oánh nói với bà ta, nhà hàng xóm ở ngay trước cửa tối hôm qua chơi bài bị cảnh sát bắt, cũng là cán bộ,
hiện vẫn bị giữ ở đồn, không biết sẽ xử lý thế nào, thật là xấu hổ. Bà
Thai nghe nói vậy, liền cho tiền vào túi, chuồn thẳng.
Về sau, Oánh Oánh mời bà chơi mạt chược, bà ta chơi nhưng không hứng thú.
Bên má Oánh Oánh có vài nốt nám đen, tìm thầy khắp nơi khám chữa, kết quả
chị bị chứng nhiễm sắc thể. Bác sĩ bảo căn nguyên của bệnh này là thiếu
nghỉ ngơi và sức ép quá lớn. Nghỉ ngơi không tốt là điều chắc chắn, mất
ngủ là chứng bệnh cũ, càng ngày bệnh càng nặng, ngày nào cũng chỉ ngủ
một giấc ngắn trong trạng thái không còn sức lực nghĩ ngợi. Không được
uống thêm thuốc an thần, thuốc không còn tác dụng, chị đã thử nhiều cách chữa trị, thuốc dân gian cũng đã uống nhiều. Trước đây Hồ Bằng làm
tình, làm cho bã người Oánh Oánh cũng có thể ngủ, bây giờ thì không còn
trạng thái ấy nữa. Không phải Hồ Bằng hết sức, mà là rất khó đạt được
mức độ cần thiết. Hồ Bằng cũng đã nhạt chuyện làm tình với Oánh Oánh,
bảo bây giờ lực bất tòng tâm.
Thành phố vừa xảy ra một vụ cưỡng
hiếp giết người. Một cô gái nông thôn lên thành phố làm công, lúc đi vệ
sinh thì bị cưỡng hiếp, kẻ phạm tội vô cùng dã man dùng gạch đập đầu cô
gái kia. Vụ này chưa tìm ra thủ phạm lại xảy ra một loạt vụ các cô gái
đi đêm bị gạch ném vào đầu. Giám đốc công an tỉnh lệnh cho công an thành phố trong một thời gian ngắn phải điều tra ra thủ phạm. Công an thành
phố cho một số công an trẻ mặc đồ nữ, giả làm con gái về đêm đi lang
thang ngoài phố nhằm dẫn sói ra khỏi hang…
Oánh Oánh ngày nào
cũng kể lại cho Hồ Bằng nghe những chuyện cưỡng hiếp. Hồ Bằng nghe, biết Oánh Oánh thêm giấm thêm ớt, xem ra chị thích thú với những chi tiết li kì.
Oánh Oánh và Hồ Bằng ôn lại lần đầu tiên hai người làm tình. Chị nói, lần ấy anh đã cưỡng hiếp chị, dùng thủ đoạn bạo lực. Chị thuật lại từng chi tiết nhỏ khiến máu trong người Hồ Bằng chảy rần rật, họ có được một lần sung sướng. Hôm ấy Oánh Oánh ngủ thêm ngoài mức bình
thường hai tiếng đồng hồ.
Sau đấy, Oánh Oánh hết lần này đến lần
khác thuật lại cho Hồ Bằng nghe chuyện cưỡng hiếp, kể tường tận từng chi tiết. Không phải lần nào Hồ Bằng cũng có phản ứng. Oánh Oánh không được thỏa mãn, chị nói: “Trước đây Bằng thích cưỡng hiếp Oánh, bây giờ tại
sao lại nghiêm túc như vậy?”. Hồ Bằng để mặc chị.
Một hôm Hồ Bằng về nhà tỏ ra ngán ngẩm, cửa không khóa, vừa bước vào, nhân lúc Oánh
Oánh không chuẩn bị, anh dùng áo ngoài bịt mặt Oánh Oánh, vật chị xuống
sàn phòng khách, đúng là anh cưỡng hiếp.
Anh nhận ra Oánh Oánh
đang hưng phấn, chị ôm chặt anh, hai chân quặp lấy người Hồ Bằng. Nửa
chừng anh định dừng lại, như cảm thấy không ý nghĩa, có cảm giác bị
người khác đưa mình ra diễn màn kịch do Oánh Oánh đạo diễn, đúng là màn
kịch cưỡng hiếp. Xong việc, Hồ Bằng hỏi Oánh Oánh: “Có phải Oánh mong
gặp một kẻ xấu làm việc xấu với Oánh, đúng không?”. Oánh Oánh không nói
gì. Hồ Bằng vờ không hiểu: “Đang thời kì hồi xuân tại sao lại có hiện
tượng ấy?”.
Từ đấy về sau Oánh Oánh luôn chờ đợi Hồ Bằng làm như
thế. Chị tưởng tượng bị tấn công, địa điểm bị cưỡng hiếp có lúc ở trong
bếp, có lúc ở nhà vệ sinh, có lúc trong phòng tắm, và đã có hai lần làm
ngay bên bàn ăn trong phòng khách. Nhưng trò chơi ấy với Hồ Bằng không
có ý nghĩa, trên đĩa không phải là thịt bò, thịt dê, thịt chó, không có
gì mới mẻ, hấp dẫn.
Trong bụng Hồ Bằng bắt đầu xem thường thậm
chí chán ghét người đàn bà sắp bước sang “đầu 5”. Nhưng không còn cách
nào khác, cuộc sống gia đình đơn điệu, hàng ngày đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, nhiều lắm lại được Xuyên Thanh mời chơi vài ván cờ tướng,
uống vài li rượu.
Thỏa thuận giữa Hồ Bằng và Oánh Oánh đến giờ
này chưa bên nào vi phạm. Giống như những cặp vợ chồng khác, giữa họ
không tránh khỏi xích mích, va chạm. Nhưng xích mích và va chạm của họ
có đặc thù riêng, khác người, cách giải quyết cũng không giống ai. Hồ
Bằng và Oánh Oánh đều thầm cân nhắc, đắn đo lúc thỏa thuận. Bây giờ lại
dùng mưu để giải mã cách thức giả định của nhau, trả lại tự do cho bản
thân và ràng buộc đối phương, nhưng trước bản thỏa thuận chặt chẽ từng
chi tiết, họ buộc phải tự kiềm chế nhiều hơn.
Hữu Ngư đến thăm Văn Hòa đang lao động cải tạo ở nông trường trồng chè Phù Dung. Lúc về anh kể lại tình hình cho Oánh Oánh nghe.
Oánh Oánh hỏi Văn Hòa thế nào, Hữu Ngư nói: “Cậu ấy rất béo, người đen vì
phơi nắng, uống một lúc nửa ang nước”. Anh ta như trao đổi với Oánh
Oánh: “Anh Hòa nhờ tôi nói lại với chị, anh ấy không oán giận chị”.
Oánh Oánh bật lên một tiếng cười: “Vậy là bây giờ anh ấy đang rất giận, em biết ý của anh ấy”.
Chị xin Hữu Ngư địa chỉ của Văn Hòa, gửi thư cho anh: “Anh Hòa, đừng nói gì nữa, nói cũng không còn ý nghĩa, chờ anh ra, em sống thế nào thì anh sẽ sống như thế”.
Hữu Ngư không nói với Oánh Oánh chuyện hai người
ăn với nhau một bữa cơm ở nông trường trồng chè, gọi cho anh những món
anh thích ăn. Văn Hòa thấy bát tôm say trên bàn bỗng mặt biến sắc, nếu
không có cán bộ quản giáo đứng bên cạnh có thể anh sẽ đổ bát tôm say.
Anh nhìn Hữu Ngư khóc.
***
“Mở một xưởng may”. - Tiểu Mãn nói với Vân Tài về tính toán của mình.
Vân Tài vốn khuyến khích Tiểu Mãn thôi việc để về nhưng lúc này lại do dự.
Hai vợ chống cùng ra khỏi biên chế sẽ không có đường lùi. Vậy tiền mở
xưởng, nếu thua lỗ không còn lối thoát, sẽ phải thế nào? Tuy nhiều người mở xưởng may rất phát tài, nhưng đến lượt mình liệu có còn làm ăn được
nữa không? Sản xuất quần áo có còn nóng nữa không? Vấn đề quá lớn.
Tiểu Mãn rất quyết tâm, anh tính toán rất tỉ mỉ. Lúc đầu anh không đồng ý để Vân Tài mở xưởng may vì anh không muốn mở xưởng nhỏ, muốn đăng kí làm
một công ty. Anh đã nghĩ đến cả tên công ty, gọi là Công ty may Bè Bạn.
Không biết bằng cách nào anh đã thuyết phục được mẹ ủng hộ.
Để mở công ty, mẹ Tiểu Mãn gọi ba người con gái và ba chàng rể đến nhà họp mặt.
Bà ngồi chính giữa, nói với con gái, con rể: “Thằng Mãn thất nghiệp rồi,
mẹ không thể để nó chết đói ở nhà, mà chuẩn bị cho nó mở xưởng may. Mẹ
làm chủ lớn, các con làm chủ nhỏ”.
Con gái và con rể nghe đều
cười, nếu bà không gõ gậy xuống nền nhà thì tiếng cười kia vẫn chưa dứt. Bà nói: “Tôi không nói đùa với các anh, các chị, nhà mình chưa làm việc ấy, bây giờ mẹ cũng liều một phen. Mẹ bỏ ra năm nghìn đồng chuẩn bị mua quan tài, các anh các chị cũng phải bỏ ra, để xem lòng hiếu thảo của
các anh các chị đến mức nào”.
Mọi người nghe bà mẹ nói như vậy
đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiểu Mãn. Mặt Tiểu Mãn đỏ bừng: “Mở xưởng may là ý định của tôi, cũng là đường cùng…”
Bà mẹ nhìn Tiểu Mãn,
nói: “Anh không phải nói lôi thôi nữa”. Bà quay lại nói với ba chàng rể: “Các anh không nghĩ đến chuyện li hôn với con gái tôi đấy chứ?”. Con
gái, con rể đưa mắt nhìn nhau, chàng rể út nói một câu: “Mẹ nói gì lạ
thế? Chúng con sống với nhau tốt lắm”.
Bà mẹ lại nói: “Thế thì
tốt, tôi vẫn là mẹ vợ các anh, còn có thể giúp đỡ các anh. Ba anh, người làm điều độ ở Sở Điện, người làm trưởng phòng cung tiêu của Công ty,
kém nhất làm trung đội trưởng thuộc đại đội quản lý thành phố. Cuộc sống của các anh đều khấm khá, có con có cái đề huề. Các anh nói đi, mỗi gia đình sẽ bỏ ra bao nhiêu?”.
Cô gái đầu rất thận trọng: “Mẹ có thể để con về bàn, mai sẽ trả lời được không?”. Bà mẹ nói: “Các anh các chị bàn ngay ở đây, tai tôi điếc, không nghe thấy các anh, các chị bàn bạc
gì đâu. Tôi già rồi, nếu đêm nay tắt thở, liệu ngày mai xưởng may có thể thành không?”.
Trong gia đình bà mẹ rất có uy tín, con cái đều
sợ bà, ba chàng rể đều sợ mẹ vợ, sự việc được quyết định nhanh chóng,
mỗi nhà bỏ ra một trăm nghìn đồng. Ngoài ra ý kiến nhất trí tiền là cho
Tiểu Mãn vay, không làm cổ đông hoặc ông chủ.
Bà mẹ có phần bực
mình: “Các anh các chị vẫn không hiểu, tiền là giúp đỡ tôi, các anh các
chị không mừng thọ tôi à? Nếu xưởng may kiếm được tiền, lấy lãi mừng thọ tôi tám mươi tuổi, coi như sự hiếu thảo của các anh các chị. Nếu xưởng
may làm ăn thua lỗ, tiền này coi như vàng mã các anh các chị đốt cho tôi là của tôi rồi”.
Các cô con gái và các chàng rể không dám nói
gì, vội về lấy tiền. Cô con gái lớn để chiều lòng mẹ, bỏ thêm hai chục
nghìn, thành một trăm hai chục nghìn. Bà mẹ nói: “Anh Mãn làm xưởng may
không thể lỗ được, anh ấy làm trưởng phòng bảo vệ của nhà máy bột giấy
cai quản hai ba nghìn người, mọi chuyện đều suôn sẻ”.
Tiểu Mãn
lập công ty đã tính rồi, sẽ có bạn bè giúp đỡ. Lưu Giai Kì, bạn thời
trung học của anh, hai năm trước mua mấy cái máy khâu, thuê mấy công
nhân làm xưởng may, bây giờ là công ty trách nhiệm hữu hạn Hồng Vận, mỗi năm kiếm được hai ba triệu, thuê đất xây dựng nhà xưởng, ô tô lớn nhỏ
ba bốn chiếc, sở hữu thương hiệu thời trang “Ha nam Ha nữ”. Giai Kì sẵn
sàng giúp Tiểu Mãn lập nghiệp. Được nhiều người giúp, Tiểu Mãn còn sợ
gì? Chị họ của Vân Tài là Vương Tố Trân trước kia làm trưởng phòng kiểm
tra chất lượng của nhà máy may Tứ Phương, nhà máy đóng cửa, chị từ chối
lời mời của mấy xưởng thời trang với lương cao, về trông cháu. Mẹ Vân
Tài mời chị giúp đỡ, bà trông cháu giúp chị, Tố Trân không những đồng ý
giúp mà còn không tính toán thù lao. Vậy là công ty thời trang Bạn Bè
của Tiểu Mãn đã giải quyết được vấn đề vốn và kĩ thuật, hai vợ chồng rất phấn khởi.
Chính quyền thành phố mở lối thoát cho những công
nhân thất nghiệp tìm việc làm, chỉ trong nửa ngày Tiểu Mãn làm xong mọi
thủ tục.
Buổi tối, hai vợ chồng nằm trên giường còn bàn tính
chuyện kinh doanh của công ty, cả hai cùng vui mừng không ngủ được. Vân
Tài gọi Tiểu Mãn là Giám đốc, Tiểu Mãn rất thỏa mãn với công việc, hình
dung tương lại tươi sáng của công ty.
***
Cát Hồng cũng
làm bà Giám đốc. Chị được nhận thầu bãi đỗ xe trong Trung tâm thời trang mười năm, mỗi năm tiền thuê đất là một trăm hai chục nghìn, phải trả
trước một năm tiền thuê đất và tám chục nghìn tiền bảo lãnh.
Xuyên Thanh bảo thắng to rồi, anh nhờ người tính toán giúp, mỗi năm tiền thuế phải ít nhất ba trăm nghìn. Cát Hồng kiếm gì nổi mỗi tháng một trăm
nghìn? Mỗi ngày không mở cửa cũng phải chi ba trăm đồng, tiền tu sửa
cũng phải hai ba trăm nghìn, còn chưa tính các khoản khác. Tiền chi ra
hàng đống, liệu có kiếm được hay không còn chưa biết.
Bãi đỗ xe
đồng bộ với Trung tâm thời trang, phải chăng trước khi Trung tâm thời
trang đi vào hoạt động thì nó đã đi vào khai thác? Xuyên Thanh và Cát
Hồng có ý kiến khác nhau trong chuyện này. Xuyên Thanh chủ trương bãi đỗ xe và Trung tâm thời trang cùng bắt đầu khai thác, như vậy cảnh tượng
hết sức long trọng. Nhưng Cát Hồng lại bảo, binh mã chưa lên đường thì
lương thảo phải đi trước. Hôm Trung tâm thời trang khai trương thì các
nhà buôn và chủ xưởng đã vào, hậu cần của họ đã đến trước, phải ăn, phải có chỗ nghỉ, đúng là thời cơ kiếm tiền. Ý kiến của Xuyên Thanh xưa nay
chỉ để Cát Hồng tham khảo, về chuyện này chị không nghe theo anh.
Cát Hồng rất tháo vát, một mình chị cáng đáng chuyện tân trang, sửa chữa.
Đội công trình do Xuyên Thanh tìm, vật liệu xây dựng do Cát Hồng tự tay
mua bán, không để đội công trình mua, nhỏ là bao xi măng, cái đinh, lớn
là vật liệu điện tất thảy đều do chị mua. Giá thuê thợ, giá vật liệu
trên thị trường, chủng loại sơn, công năng thiết bị sưởi ấm chị đều biết rõ như lòng bàn tay, tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Xuyên Thanh rảnh
tay, suốt ngày nách kẹp cái cặp da đến công trường hoa tay múa chân, làm vướng bận mọi người không nói làm gì, anh còn chỉ đạo sai.
Công
ty cung cấp điện cho người đến làm đường dây cao áp. Những người này rất khó chiều, đòi hỏi nhiều chuyện phiền toái, làm khó cho Cát Hồng. Cát
Hồng và Xuyên Thanh tính toán định mời họ ăn một bữa, cho thêm hai cây
thuốc ngon. Xuyên Thanh không đồng ý, anh gọi điện cho lãnh đạo công ty
điện, công ty điện cử ngay người giám sát thi công đến, nhưng những
chuyện phiền toái vẫn không giảm, điện cứ ba ngày hai lần rơ-le lại
nhảy, rất khó tìm ra nguyên nhân.
Người của trạm vệ sinh phòng
dịch đến kiểm tra. Xuyên Thanh thấy người đến kiểm tra còn rất trẻ, hỏi
có ai nhận ra anh không, bảo họ về nói với trạm trưởng rằng, bãi đỗ xe
này là của gia đình Xuyên Thanh. Mọi người không nói gì, lúc trở về họ
đưa ra lý do Cát Hồng bị bệnh viêm gan, suýt nữa thì bãi đỗ xe này không được đưa vào sử dụng. Để cho qua việc này Cát Hồng phải chạy đôn chạy
đáo không nói làm gì, chị còn mất oan khối tiền. Chị bực mình vì những
phiền toái do Xuyên Thanh gây ra, chị muốn nhịn mà không thể nhịn nổi,
đành phải lật quân bài với anh: “Anh đừng nhúng vào chuyện bãi đỗ xe
nữa”.
Xuyên Thanh nói: “Không thể được! Không có anh, một mình em làm sao nổi?”. Cát Hồng không còn cách nào khác, cuối cùng chị vắt óc
suy nghĩ được một lý do để ngăn cản anh: “Anh là cán bộ Đảng, chính sách qui định người như anh không được tham gia các doanh nghiệp”. Xuyên
Thanh nói anh không sợ, bây giờ anh không ở tòa soạn bào mà đã chuyển
sang Ban Nghiên cứu lịch sử thành phố, mọi người không còn độc ác, không còn so bì tị nạnh với anh. Cát Hồng đành đến tìm ông Vũ.
Ông Vũ
thẳng thắn yêu cầu Xuyên Thanh ít xuất hiện ở bãi đỗ xe, anh đến đấy sẽ
gây ồn ào, đồn đại, Ban Kiểm tra - kỉ luật phải vào cuộc thì phiền to.
Ông còn nói, chuyện này rất nhiều người có ý kiến, người muốn nhận thầu
chỉ trích giao thầu mà không đấu giá, đòi làm lại từ đầu.
Câu nói của ông Vũ có phần nặng nề. Xuyên Thanh biết sự lợi hại của các mối
quan hệ, anh ít đến bãi đỗ xe, nhưng sự việc ở đấy anh phải tìm hiểu kĩ, cho nên anh lui về chỉ đạo hậu trường.
Bãi đỗ xe có cả nhà hàng
ăn thuộc loại trung bình. Xuyên Thanh định làm cho nhà hàng này thật nổi tiếng, thức ăn ngon, hút khách, khách quay lại nhiều hơn. Anh nói rất
đúng, đúng là con đường kinh doanh. Theo đó anh nhờ cậu Tạ ở phòng quảng cáo của báo buổi chiều đi lấy thực đơn của các nhà hàng ăn thuộc loại
trung cấp, cao cấp và khách sạn sang trong thành phố về để nghiên cứu.
Đấy không phải là việc đơn giản, thật may mắn, cậu Tạ trước kia là do anh
đưa về tòa soạn báo, coi như tri ơn, không ngại vất vả đi sưu tập cho
anh. Thực đơn tìm về có đến ba bốn bịch to, để đầy căn phòng của Xuyên
Thanh. Buổi sáng anh phải dậy sớm, tối ngủ muộn mất mười ngày để phân
loại đống thực đơn kia, xếp thành ba loại trung, cao và bình dân, tạo
thành một bộ “thực đơn của nhà Thanh”.
Đầu bếp do Cát Hồng mời về cũng lắc đầu, có nhiều món chưa bao giờ nghe nói, đừng nói gì làm. Đầu
bếp bảo Xuyên Thanh đưa đến những nhà hàng ấy để ăn thử, anh ta nói chỉ
cần được nếm qua. Cát Hồng không thích, chị bảo như thế đâu phải là cách làm việc. Xuyên Thanh làm việc trong hệ thống tuyên truyền nhiều năm,
thu thập rất nhiều bức thư họa của các danh nhân, anh bố trí nhà nghỉ
của bãi đỗ xe rất có văn hóa, có phong cách. Anh bỏ ra mấy ngàn đồng để
trang hoàng nhà nghỉ mà không cho vợ biết, chuẩn bị mỗi phòng sẽ treo
một bức tranh. Sau đấy Cát Hồng biết, chị tức lắm, hỏi anh: “Anh là
người có văn hóa, nhưng khách trọ lại không thì thế nào? Nếu họ vẽ lung
tung lên tranh, liệu anh có đau lòng hay không? Nếu họ lấy cắp thì anh
có bị thiệt hay không?”
Cát Hồng càu nhàu một lúc, Xuyên Thanh cũng thấy đúng, nhưng những việc bận cũng đã xong.
Trong thực đơn của Xuyên Thanh có nhiều món bổ dưỡng. Ví dụ món hẹ xào với
trứng gà bổ dương, anh biết làm mấy món. Anh suy nghĩ, mầy mò xem món
trứng chim cút xào hẹ có cùng tác dụng không? Anh đến hỏi các thầy lang ở viện đông y, các thầy bảo đúng như vậy, y học cổ truyền bảo ăn gì bổ
nấy, trứng chim cút cùng loại trứng gà giống như trứng người, rất hữu
hiệu.
Được sự cổ vũ, Xuyên Thanh nghiên cứu phát minh ra món “tổ
yến xanh”. Anh xào hẹ, trên đó để mấy quả trứng chim cút vằn vện da hổ
đã được luộc mỡ, hẹ thì xanh, trứng chim cút màu vàng, anh khen tuyệt
vời.
Vì chuyện bãi đỗ xe mà Cát Hồng bận túi bụi, ngày nào về
cũng mệt nhoài, Xuyên Thanh bám lấy hỏi, còn lải nhải giới thiệu món hẹ
xào trứng gà, chuyện về cái món ăn ấy làm chị đau đầu. Một hôm, chị
không nén nổi cơn nóng, cãi nhau với anh, mắng anh chỉ rỗi việc, hỏi ăn
cái này, ăn cái nọ thì bổ gì, suýt nữa chị mắng anh là đồ bỏ.
Từ
lần Xuyên Thanh làm tình xảy ra chuyện kia với Cát Hồng rồi thôi. Đúng
lúc Cát Hồng bận với bãi đỗ xe khiến chị gác chuyện sinh hoạt vợ chồng
sang một bên, chị cũng không oán trách gì Xuyên Thanh nữa. Chị thôi,
không nói gì, Xuyên Thanh chỉ bày tỏ nỗi oan: “Anh không trách gì em,
vậy mà em lại trách anh. Chứng tật của anh chính là do em làm anh bực
mình, làm việc với em rồi anh còn nghĩ đến người con gái nào nữa!”.
Cát Hồng buồn ngủ, không muốn cãi nhau với anh, chị nói: “Em mệt lắm rồi,
không muốn vất vả cả ngày về lại bị anh làm bực mình. Hay là anh đi chơi mạt chược thử xem? Xem ra bây giờ anh không chơi mạt chược cũng sẽ có
vấn đề”.
Nghe vợ bảo đi chơi mạt chược anh nổi nóng, cho rằng Cát Hồng đang chọc vào nỗi đau của anh. Cát Hồng nói: “Em bảo anh chơi
thắng thua ít thôi, chơi mạt chược ‘sạch’, chơi giải trí. Anh yên em mới được yên”.
Xuyên Thanh biết Cát Hồng ủng hộ anh chơi mạt chược.
Chơi mạt chược ăn tiền ít thì không sợ. Chơi mạt chược mấy chục năm, bây giờ bảo cắt đứt quả là không dễ dàng. Hễ nhắc đến lại cảm thấy ngứa
tay. Hơn nữa, ngồi vào bàn mạt chược thì quên hết mọi chuyện, những gì
không thuận lòng đều bỏ sang một bên.
Cát Hồng không nghĩ được rằng, Xuyên Thanh hễ chơi mạt chược lại xảy ra chuyện, vẫn là chuyện đàn ông với nhau.