Hồ Bằng về nhà thăm mẹ, không ngờ mẹ lại nặng lời với anh.
“Anh
cứ xem mình tốt ở điểm nào? Ai không biết bây giờ tôi được hưởng phúc
của con trai, tìm cho tôi một nàng dâu già. Anh có nghe người ta nói
biết bao nhiêu điều khó nghe à?”
Nghe khẩu khí của mẹ, anh biết
mẹ đã nghe những lời đàm tiếu này nọ bên bàn mạt chược. Tuy trong bụng
anh rất tức giận, nhưng anh vẫn khuyên mẹ chơi mạt chược ít thôi. Chỉ
cần mẹ anh không chơi mạt chược thì sẽ xa những lời đàm tiếu và chuyện
tào lao.
Hồ Bằng nói: “Hàng năm có cả ngàn, cả vạn ông già bà lão chết với mạt chược. Con chỉ mong mẹ hưởng phúc, ít chơi mạt chược
thôi”. Mẹ Hồ Bằng nghe nói vậy thấy vui lòng, ông già Triệu người hàng
xóm ù lớn, người mềm nhũn gục xuống bàn an giấc ngàn thu. Đó là câu
chuyện mẹ anh kể lại cho anh nghe. Bỗng bà nhớ lại: “Suýt nữa quên không nói với anh, chị Tài vợ cũ của anh đã có bạn trai rồi”.
Hồ Bằng
không cảm thấy bất ngờ: “Con biết rồi, anh ta là Trưởng phòng bảo vệ của nhà máy nơi cô ấy làm việc, cũng là rổ rá cạp lại. Có gì hay đâu, xưởng bột giấy ấy ô nhiễm môi trường, sắp phải đóng cửa, vậy là cả hai vợ
chồng sẽ mất việc”.
“Mẹ cũng đã nghĩ, chị ta không xa nổi đàn
ông. Không ngờ nhanh đến thế”. Cái vẻ phẫn khích của mẹ khiến Hồ Bằng
cảm thấy mẹ sẽ đến gây rắc rối cho Vân Tài, ít ra cũng đến chửi chị ta
một trận. Đó là cách làm xưa nay của bà.
Hồ Bằng khuyên mẹ: “Cô
ấy có quyền làm như vậy, ai yên phận nấy, đừng làm phiền cô ấy, đừng làm cô ấy phải bận tâm. Mẹ chỉ cần biết mỗi ngày có đủ bữa ăn, còn nữa mặc
kệ người ta”.
Hai người có thời đã từng là vợ chồng, là vợ sinh
con đẻ cái cho anh. Hồ Bằng miệng nói vậy nhưng trong bụng vẫn chua xót
lắm. Nhắc đến chuyện ấy anh không thoải mái, nên vội kiếm cớ bỏ đi chỗ
khác.
Hồ Bằng về đến nhà, trông thấy Oánh Oánh, tâm trạng cũng
không vui. Oánh Oánh nói rất buồn, định cuối tuần sẽ đi chơi mạt chược
cho khuây khỏa. Hồ Bằng từ chối thẳng thừng, anh nói từ nay về sau sẽ
không bao giờ để chị đi chơi mạt chược với người khác, cho dù chơi ở nhà cũng phải xem người đến chơi là ai.
Oánh Oánh nói, trong bản
thỏa thuận không có điều ấy, bây giờ mạt chược cũng không cho chơi, sợ
rằng sau này sẽ mất hết tự do. Hồ Bằng nói, tự do là tương đối, không có tự do tuyệt đối. Thỏa thuận và hẹn ước đều có thể sửa đổi, có thể bổ
sung.
Hồ Bằng bảo mạt chược có gì vui đâu? Thấy chị cúi đầu tức
giận, anh nói tiếp: “Bằng rút kinh nghiệm từ anh Hòa, nếu anh ấy không
chơi mạt chược với bọn bát nháo thì làm gì để lại một cái hố to như vậy, đến bây giờ phải ngồi tù?”.
Oánh Oánh mặt tái nhợt, một lúc lâu
sau tay run run chỉ vào Hồ Bằng: “Tại sao Bằng không nói ai khác mà chỉ
mỗi anh ấy?”. Hồ Bằng đắc chí: “Không nói đấy! Để Oánh phải đau lòng”.
Dứt lời, anh không cởi tất, không rửa chân, cứ thế lên giường nằm hút
thuốc. Tất cả đều là chuyện Oánh Oánh rất ghét. Nhưng Hồ Bằng bảo, anh
không vui nên làm như vậy. Anh còn kể, hồi xưa sống với Vân Tài, mỗi lần như thế Vân Tài đều lấy nước rửa chân cho anh.
Oánh Oánh không
thể ngủ cùng đôi chân thối ấy, chị đành đi lấy một chậu nước bưng đến
bên giường, cởi tất thối nơi chân Hồ Bằng, ngâm chân anh vào chậu nước.
Chị nhìn bàn chân anh được phóng to trong chậu nước, bỗng sững sờ bất động, mũi cay nồng.
Trước đây chị đâu phải làm việc này.
Trước đây Văn Hòa rửa chân cho chị. Anh lấy một chậu nước nóng, đầu tiên cho
tay vào xem đã vừa chưa, sau đấy cho chân chị vào. Anh lấy tay ủ bàn
chân một lúc rồi nhẹ nhàng kì cọ, đồng thời quan sát biểu hiện của chị,
còn ghé hôn đôi bàn chân ướt nước, bây giờ nhớ lại cái cảm giác dịu nhẹ
êm ái kia.
***
Bỗng Hồ Bằng nảy ra một ý nghĩ, phải gặp Thạch Tiểu Mãn chồng của Vân Tài.
Trực tiếp gặp anh ta là tốt nhất. Hồ Bằng nhờ ông Mâu mời Tiểu Mãn đi ăn cơm.
Ông Mâu không nói gì đến chuyện Hồ Bằng mời Tiểu Mãn ăn cơm mà chỉ cười
thầm. Ông đã có lần nhắc nhở Hồ Bằng anh sẽ hối hận về chuyện li hôn với Vân Tài. Tiểu Mãn là con người thông minh, đến nơi vừa nhìn thấy Hồ
Bằng, anh biết nội dung cuộc gặp là gì rồi, bữa ăn chỉ có ba người,
không tiện bỏ đi, sợ như vậy tỏ ra nhỏ nhen. Anh nghĩ, cũng chẳng có gì
đáng sợ.
Để tỏ ra cởi mở, thoải mái, trong bữa ăn Tiểu Mãn cười
nói vui vẻ, có điều không dám uống rượu. Ông Mâu biết hai người đối địch nhau, có chuyện muốn nói, giữa chừng ông mượn cớ đi vệ sinh.
Chỉ còn Hồ Bằng và Tiểu Mãn, hai người tỏ ra bối rối, im lặng hồi lâu. Tiểu Mãn mời Hồ Bằng điếu thuốc, Hồ Bằng chủ động ghé sát đánh diêm châm
lửa. Lúc khói từ miệng Hồ Bằng bay ra, chuyện cũng bắt đầu.
“Muốn tìm anh nói chuyện, biết chuyện anh với cô Tài, nên muốn gặp anh”.
Hồ Bằng nhìn phản ứng của Tiểu Mãn. Tiểu Mãn cười: “Vâng! Bây giờ cô ấy là vợ tôi”.
Hồ Bằng không lấy làm khó chịu. Tiểu Mãn cuối cùng đã nói rõ quan hệ của
anh với Vân Tài, điều ấy khiến anh không biết phải làm thế nào, không
biết phải nói gì đây.
Thấy tình hình, Tiểu Mãn nói rõ hơn: “Chúng tôi dự định lấy nhau”.
Hồ Bằng nói: “Được lắm. Nhưng anh phải tìm hiểu kĩ cô ấy”. Hồ Bằng không
biết Tiểu Mãn có bằng lòng nghe hay không, anh nói thật nhiều về Vân
Tài, cũng không ngoài chuyện Vân Tài tham ăn biếng làm, không những là
vợ, là mẹ. Cuối cùng anh tổng kết: “Cô ấy chơi mạt chược quên cả gia
đình”.
Tiểu Mãn nói, nếu khuyết điểm lớn nhất của Vân Tài là mê
mạt chược thì anh không sợ, chị đã bảo đảm không chơi nữa. Hồ Bằng sốt
ruột nói: “Không thể tin được cô ấy, chó không chê cứt”.
Mặt Tiểu Mãn chảy dài, không tiếp lời Hồ Bằng. Hồ Bằng biết mình nói có phần quá đáng, nhưng không muốn chuyển sang chuyện khác. Không khí đang đóng
băng thì ông Mâu kịp thời bước vào, ông dàn hòa bảo uống rượu đi, rồi
rót đầy li rượu cho Hồ Bằng và Tiểu Mãn.
Cả hai không ai nâng ly rượu lên, không khí vẫn đóng băng, ông Mâu khuyên nhưng không có tác dụng.
Cuối cùng thì Tiểu Mãn phá tan bầu không khí nặng nề, đề nghị không nói
chuyện nữa mà chơi trò ném xương thi uống rượu, họ tán thành, nói ai
thua phải uống rượu.
Xem ra Tiểu Mãn không gặp may, anh thua liền mấy trận, phải uống hết li này đến li khác. Hồ Bằng chưa kịp vui thì đã phát hiện có vấn đề, tửu lượng của Tiểu Mãn rất lớn, anh ta không uống
rượu mà đổ rượu vào họng. Tuy Hồ Bằng uống ít, nhưng vì tửu lượng kém,
mới uống đã cảm thấy đau đầu, đầu bắt đầu ù ù choáng váng.
Ăn
xong, mọi người khách khí chia tay. Hồ Bằng nói thấy Tiểu Mãn ném xương
gọn gàng, khẳng định anh là tay chơi. Tiểu Mãn lắc đầu, nói xưa nay anh
không chơi mạt chược, anh còn ám chỉ nhà có một người chơi mạt chược đã
đủ lắm rồi, có hai người chơi thì coi như xong.
Tiểu Mãn vỗ vai
Hồ Bằng: “Quan hệ giữa hai ta nên tốt hơn, tôi sẽ đối tốt với thằng con
anh”. Tiểu Mãn làm trưởng phòng bảo vệ nhưng lời phát ra không hề tồi,
Hồ Bằng vừa chịu đựng vừa phản ứng với câu nói của Tiểu Mãn, rất không
bằng lòng, nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!”.
Về đến nhà, Oánh Oánh thấy Hồ
Bằng nồng nặc mùi rượu, hỏi anh uống rượu với ai. Hồ Bằng nói: “Oánh có
nằm mơ cũng không thể nghĩ ra nổi”.
Vân Tài và Tiểu Mãn đã chung
sống, chung sống ở nhà Tiểu Mãn. Tiểu Mãn uống rượu với Hồ Bằng về nói
với Vân Tài: “Ngày mai mình đón con về đây chơi ít ngày”. Vân Tài ngạc
nhiên. Trước đấy Tiểu Mãn nói, chờ sau khi hai người chính thức lấy nhau mới đón con về. Vân Tài nói: “Không thể thế được. Anh Bằng sẽ không
đồng ý”. Chị còn muốn nói, hai người vẫn chưa lấy nhau.
Tiểu Mãn
khẳng định: “Khỏi cần. Tôi sẽ không để anh Bằng nói gì, không để anh ấy
phản đối”. Thấy Vân Tài còn nghi ngờ, Tiểu Mãn giải thích, anh muốn sớm
tạo cảm tình với thằng Hâm.
Vân Tài nghĩ cũng đúng, lẽ ra không
phải lo chuyện đó. Sau khi sống chung với Tiểu Mãn, Vân Tài đưa con về
cho bà nội của nó, vì thấy bất tiện. Có một thời gian chị không sống với con, chị rất nhớ con, vẫn khóc thầm, có điều không dám nói với Tiểu
Mãn, chị cảm thấy Tiểu Mãn rất chăm sóc chị.
Tiểu Mãn nói, nếu
chị không phản đối, từ nay về sau anh để cho thằng Hâm gọi anh bằng bố,
nếu nó không bằng lòng thì cứ để gọi anh bằng chú như nhiều đứa trẻ
khác. Tất nhiên Vân Tài đồng ý, chị nói nếu gây được cảm tình thì thằng
nhỏ sẽ gọi bằng bố. Tiểu Mãn có một cô con gái sống với vợ cũ, thằng Hâm là trai, nó về sống với anh không có gì là không tiện.
Vân Tài
đưa thằng Hâm về với bà nội bây giờ lại đón đi, không đi lại với bà
không xong, không cẩn thận sẽ bị bà chửi. Vân Tài chỉ có thể tìm Hồ Bằng để nói chuyện này.
Gọi điện, Hồ Bằng nói chuyện rất thoải mái.
Anh còn nói chuyện với Vân Tài một lúc lâu, hỏi thăm tình hình gần đây.
Chị nói gần đây rất tốt, Tiểu Mãn cũng khá lắm. Hồ Bằng thở dài, bảo sau khi li hôn công việc cơ quan và gia đình đều không ổn, giống như bán bò tậu ễnh ương, cuộc sống đâm lắm chuyện. Anh hỏi, có thật tin Tiểu Mãn
sẽ đối xử tốt với thằng con. Vân Tài liền nói với anh về thái độ của
thằng Hâm đối với Tiểu Mãn. Hồ Bằng nghe và cười sự ấu trĩ của Vân Tài,
bảo Oánh Oánh lúc đầu cũng vậy, nói nghe hay như hát. Chưa đầy một tuần, thằng Hâm có vấn đề, ngày nào Oánh Oánh cũng kêu ca, phàn nàn ngay
trước mặt nó, bảo thằng Hâm không vâng lời, nhìn chị bằng cặp mắt thù
địch. Cuối cùng, nó phải về với bà nội mới yên, không còn chuyện gì nữa.
Hồ Bằng nói đủ thứ chuyện với Vân Tài, buổi tối chị hỏi Tiểu Mãn, có thật
anh muốn đón thằng Hâm về đây. Tiểu Mãn phiền lòng vì chuyện này, cho
rằng Vân Tài không tin anh, bảo mình là người thẳng thắn, nói là nói,
không có tâm địa nào khác.
Nói gì thì nói, Vân Tài cảm động trước thái độ của Tiểu Mãn, chị muốn đi đăng kí kết hôn với anh ngay.
***
Thoạt đầu, Vân Tài không thích những con người như Tiểu Mãn, cánh nữ công
nhân trong nhà máy bị phòng bảo vệ ghi tên đi muộn về sớm, ai cũng chửi
họ là đồ chó giữ nhà. Vân Tài làm cái việc thu nhận than, làm tay chân
cho người cân than, sự việc sau đó do Tiểu Mãn xử lý. Tiểu Mãn không làm khó với chị, thậm chí còn quan tâm đến chị, trong chuyện này chị rất
cảm động, sau đấy, gặp anh ở đâu chị cũng gật đầu mỉm cười.
Vân
Tài bị nhà máy bố trí làm công việc thu hồi bột giấy ở phân xưởng xử lý
nước, đó là một việc vất vả và bẩn thỉu, ngày nào cũng phải đi đôi ủng
cao su, kéo một xe bột giấy nặng. Trước đây, nhà máy thải nước đen ra
sông. Sau ngày nhà nước chấn chỉnh công tác bảo vệ môi trường, nhà máy
tìm biện pháp đối phó, thuê hồ nuôi cá ở nông thôn, đổ nước đen vào đấy
để bốc hơi tự nhiên, có cái tên gọi thật mĩ miều: “bể ô-xi hóa”. Mỗi năm vào kì mưa lũ, nhà máy lại cho công nhân đến đấy để trông coi, đề phòng nước mưa làm nước đen tràn ra ngoài, gây ô nhiễm môi trường. Công việc
này vốn là của nam công nhân, nhưng bọn họ đến đấy chỉ chơi bài và uống
rượu, mấy lần nước đen tràn ra ngoài, chảy vào những hồ nuôi cá gần đấy, không những phải đền tiền mà còn bị Sở bảo vệ môi trường phạt nặng. Lúc ông Vũ làm giám đốc nghĩ ra cách “lọc cát”, cho nữ công nhân đến đấy
trông coi. Nữ công nhân chỉ đánh bài, không uống rượu, có tinh thần
trách nhiệm hơn nam giới, cẩn thận hơn, dân gian có câu ‘nam nữ cùng
nhau, làm việc không mệt”. Từ sau ngày nữ công nhân làm việc ấy không
còn xảy ra sự cố. Nhưng ông Vũ không biết rằng nam công nhân thì đánh
bài, uống rượu, nhưng khổ cho nữ công nhân, mỗi lần mưa to cứ phải vật
lộn với bờ bao, làm thay việc cho cánh nam công nhân. Vân Tài muốn thay
đổi môi trường làm việc, ban ngày ở trong xưởng bận không ngóc đầu nổi,
tốt nhất là đến trực ở bể ô-xi hóa còn có chút rỗi rãi.
Hôm ấy, một
trận mưa to ập đến, trời tối rất sớm. Đám nam công nhân vẫn như thường
lệ, sau khi uống rượu họ chơi tú-lơ-khơ “đấu địa chủ”, tất cả đều ngà
ngà say. Vân Tài cầm đèn pin đi ra ngoài, đến bên bờ hồ thấy không có
nơi nào bị tràn. Theo qui định, tuần tra đêm phải có hai nam một nữ,
không nên một nữ đi tuần. Vân Tài đang buồn, chị muốn ra ngoài đi một
vòng.
Bể ô-xi hóa sau cơn mưa ếch nhái kêu inh ỏi, gió đưa mùi
chua của nước đen khắp nơi. Vân Tài đang buồn vì mới biết chuyện Hồ Bằng và Oánh Oánh, không ngờ hai người ấy lấy nhau sớm như vậy. Người nói
chuyện với chị kể tường tận chuyện Hồ Bằng và Oánh Oánh chơi mạt chược,
Vân Tài tức tím mặt. Buổi tối, chị gọi điện cho Hồ Bằng, có phải vì li
hôn mà cố tình tố giác chuyện của chị ở nhà máy, khiến chị rơi vào tình
cảnh bi đát này. Hồ Bằng phủ nhận, sợ chị không tin, anh đưa con ra thề. Vân Tài nửa tin nửa ngờ, dù thế nào thì Hồ Bằng cũng không đưa con ra
thề, thằng Hâm là đứa nỗi dõi của anh, dẫu vậy chị vẫn không tin lời Hồ
Bằng.
Vân Tài vừa đi vừa suy nghĩ, không cẩn thận bị ngã xuống bể ô-xi hóa. Trong lúc hoảng loạn chị uống nước đen vào bụng, giãy giụa để lên bờ, nhưng hai chân bị lún sâu trong bùn. Bể ô-xi hóa nước sâu đến
năm sáu mươi phân, bùn ngập đầu người. Vân Tài mỗi lúc một lún sâu, nước đã ngập đến ngực, cơ thể vẫn tiếp tục lún xuống. Chị kêu khóc, kêu khản cả cổ, chung quanh tối đen, không một hồi âm.
Vân Tài kêu gào kiệt sức, chị thất vọng nhắm mắt, run rẩy dưới nước.
Hôm ấy, không biết ma sai quỉ khiến gì, Tiểu Mãn xuống kiểm tra xem canh
gác thế nào, cái xe mô-tô ba bánh của anh bị chết máy, anh phải mò mẫm
sửa chữa nhưng vẫn không được. Chỗ này cách bể ô-xi hóa không xa, anh bỏ mô-tô đấy đi nhờ người đẩy cái xe kia về. Trước mặt anh thấp thoáng ánh đèn vàng, đó là ánh đèn pin Vân Tài vứt lại trên bờ. Anh đi về phía ánh đèn, nghe thấy tiếng Vân Tài kêu cứu yếu ớt.
Không kịp suy nghĩ, anh cởi phăng áo quần, lội xuống bể nước. Vân Tài vẫn còn đủ bình tĩnh, ngăn không cho anh xuống, bảo bùn dưới đáy bể rất sâu. Trong lúc cuống
vội, Tiểu Mãn bỗng nảy ra sáng kiến, ném một đầu tay áo vừa cởi ra cho
Vân Tài, Vân Tài giãy giụa một lúc vẫn không nắm được ống tay áo, người
càng lún sâu hơn. Tiểu Mãn buộc cái áo vào ống quần ném xuống cho Vân
Tài, lần này thì dài hơn, Vân Tài được kéo lên.
Vân Tài vừa lên
đến bờ liền ôm chầm lấy Tiểu Mãn, cái mùi chua trên người Vân Tài và
động tác của chị khiến Tiểu Mãn đẩy chị ra theo bản năng, chị càng ôm
chặt lấy anh.
Tiểu Mãn không thể đẩy chị ra, rõ ràng chị quá hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy. Anh vỗ vào lưng chị như để chị bình tĩnh lại.
Hai người cứ vậy ôm lấy nhau, không biết qua bao nhiêu thời gian, cho đến
lúc Vân Tài không run nữa, người đã có hơi ấm, nhưng Tiểu Mãn lại có
phản ứng đàn ông. Cho dù Vân Tài không nhận ra, anh vẫn ngần ngại, đẩy
xa Vân Tài, cởi nút áo quần còn buộc vào nhau.
Tiểu Mãn thấy
người mình bẩn, hai người vào nơi đội canh giữ bể ô-xi hóa ở, cho dù có
bao nhiêu cái miệng cũng không thể giải thích rõ. “Ra sông nhé!” Tiểu
Mãn đề nghị, Vân Tài gật đầu, đi theo sau.
Dọc đường, thỉnh
thoảng Tiểu Mãn lại ngoái nhìn Vân Tài, hỏi tại sao lại ngã xuống đấy.
Vân Tài vẫn chưa hoàn hồn, trả lời không rõ ràng.
Ra đến bờ sông, trông thấy mặt nước tối đen, Tiểu Mãn hỏi Vân Tài có sợ không? Vân Tài
bảo không sợ. Tiểu Mãn bảo đứng xa một chút để chị tiện tắm rửa. Chị
bảo, đứng xa sợ lắm, vậy là Tiểu Mãn đứng im như tượng gỗ.
Vân
Tài không cởi áo quần, cứ vậy lội xuống nước, lúc này Tiểu Mãn mới biết
vừa rồi chị đi chân trần, có thể đôi dép bị rơi xuống bùn. Vân Tài biết
bơi, đấy là điều Tiểu Mãn không ngờ. Chị bơi ra xa bờ một chút, tắm rửa
sạch sẽ rồi lên bờ. Tiểu Mãn thấy người Vân Tài ướt nước, nói: “Chị tìm
chỗ nào đấy cởi áo quần ra vắt nước”. Vân Tài lắc đầu: “Áo quần của em
mỏng, gió một lúc là khô ngay”.
Tiểu Mãn không nói gì, anh cởi áo quần, chỉ mặc quần đùi, lội xuống bơi. Vân Tài đứng trên bờ sợ hãi, gọi anh lên, bảo nước lạnh lắm.
Tiểu Mãn lên bờ, đem áo quần bẩn
xuống giặt. Vân Tài ít thấy nam giới giặt áo quần, chị nhìn anh làm rất
gọn gàng, biết anh là người đàn ông thạo việc nhà, lòng chị chợt xúc
động.
Tiểu Mãn vắt nước áo quần, rửa sạch một tảng đá trên bờ, bảo Vân Tài ngồi xuống, anh phơi áo quần lên một bụi cây gần đấy.
Làm xong mọi việc, anh ngồi bên cạnh Vân Tài, khen: “Cô bơi giỏi lắm”.
Vân Tài không nghĩ là thật như vậy: “Lớn lên bên bờ sông, liệu có ai không
biết bơi?”. Tiểu Mãn bật cười vì lời nói của Vân Tài. Anh bảo tất cả các tối trong mùa hè, cho dù mưa gió thế nào cũng ra sông vùng vẫy, người
đẫm mồ hôi xuống sông thật dễ chịu. Bơi một vòng rồi lên bờ, chà xà
phòng thơm lên người, lại lội xuống nước lén cởi bỏ quần lót quấn vào cổ tay, bơi khỏa thân, lúc ấy cảm thấy mình sảng khoái như cá trong nước.
Vân Tài nghe bỗng rung động, bất giác để tay lên đầu gối Tiểu Mãn. Chị cảm
thấy hai má nóng bừng, đứng dậy, lôi Tiểu Mãn: “Chúng ta về thôi, muộn
lắm rồi”.
Vân Tài chưa kịp đứng vững, Tiểu Mãn đang đứng dậy
không thể đỡ chị, cả hai cùng ngã bên triền sông. Không biết ai ôm ai
trước, hai người quấn lấy nhau.
……
Sau chuyện ấy, Tiểu Mãn tránh mặt Vân Tài một thời gian, cho đến một hôm chị tìm thấy nhà Tiểu
Mãn. Tiểu Mãn nghĩ có nên mời Vân Tài vào nhà hay không, không ngờ chị
đẩy anh sang một bên, đi thẳng vào nhà. Vân Tài vào, trừng mắt hỏi Tiểu
Mãn: “Cưỡng hiếp tôi, anh nghĩ không có chuyện gì à?”
Tiểu Mãn sững sờ. Vân Tài thấy vẻ thất thần của anh, chị cười, nói chỉ đến thăm anh.
Tiểu Mãn yên tâm, xua tay làm ra vẻ tự nhiên: “Cô xem đi, nhà có bốn bức
tường. Mọi thứ trong nhà vợ tôi lúc li hôn đem đi hết, tôi cũng không
muốn trông thấy những thứ đó”.
Vân Tài hỏi tại sao anh li hôn với vợ? Tiểu Mãn nói: “Không muốn nói”. Vân Tài giục: “Anh nói đi, em muốn nghe”.
Tiểu Mãn đành phải nói: “Người đàn bà ấy tâm địa lớn lắm”.
Tâm địa lớn cũng li hôn à? Vân Tài không hiểu. Nhưng điều ấy không cản trở
hai người qua lại làm bạn với nhau, chẳng mấy chốc họ gắn bó như keo
sơn. Hai tuần lễ sau, Vân Tài đưa thằng Hâm về cho bà nội nó.
***
Xuyên Thanh và Cát Hồng lâu lắm không sinh hoạt tình dục với nhau, tính ra kể từ ngày chơi bài, xảy ra chuyện không may. Bây giờ hai người cãi nhau,
cãi nhau rồi không ai hỏi ai.
Cát Hồng trước khi ngủ vẫn đắp mặt
dưỡng da, nhưng trước lúc lên giường chị rửa mặt, quyết không có cử chỉ
nào gọi là ám hiệu đòi hỏi.
Xuyên Thanh không được vợ cho, Cát
Hồng không đoái hoài, trước đây anh đã từng ngủ với gái, đấy là do người khác gọi cho anh. Anh không dám một mình đi tìm, với lại lúc này anh
cũng không có nhu cầu. Anh muốn khôi phục lại với Cát Hồng, có chuyện ấy tình cảm vợ chồng cũng hòa hợp hơn, anh cũng không muốn suốt ngày cứ
quẩn quanh vô ích. Để đạt mục đích anh phải làm một vài việc chuẩn bị,
có một vài động tác khóc dở cười dở.
Vừa chớm thu, đêm nằm chỉ
cần đắp tấm chăn mỏng, hai người mỗi người một tấm khăn bông. Đấy là
hành động nước sông không xâm phạm nước giếng từ sau ngày quan hệ vợ
chồng trở nên căng thẳng. Xuyên Thanh cố tình làm tấm khăn bông của mình ướt nước, không thể đắp lên người. Khi trên giường chỉ còn một tấm hai
người đành dùng chung, vậy là khoảng cách hai người ngắn lại, hai cơ thể cũng tự nhiên tiếp xúc. Xuyên Thanh rất kì lạ, vừa sát vào người Cát
Hồng, phản ứng bỗng rất mạnh. Cảm giác người Cát Hồng có một mùi thơm
xưa nay chưa từng biết.
Cát Hồng vẫn xem ti vi, chị xem ti vi đến tận khuya. Xuyên Thanh trăn trở một lúc rồi ngủ. Nhưng chỉ một lúc sau
cảm thấy cơ thể nôn nóng, anh khiêu khích gác chân lên người Cát Hồng,
nhưng vì nhắm mắt, anh không trông thấy phản ứng của vợ.
Một lúc
sau anh nghe thấy tiếng cười của vợ, chị ôm bụng cười, tiện tay đẩy chân anh xuống. Anh không biết Cát Hồng cười cảnh trong ti vi hay cười chính anh.
Xem xong ti vi, Cát Hồng ngủ ngay. Anh khẽ lay chị, thấy
chị không có phản ứng, anh kéo áo chị, thò tay vào bộ ngực mềm của chị.
Hồi lâu Cát Hồng không phản ứng gì. Anh mong chị có phản ứng, cho dù chỉ một hơi thở nặng, anh vẫn tiếp tục.
Ba hôm sau, Xuyên Thanh dùng tuốc-nơ-vít cắt đứt cáp máy thu hình. Tín hiệu của ti vi có vấn đề.
Không xem được ti vi, Cát Hồng dọn dẹp nhà cửa, con gái về chị lấy cơm
cho con ăn. Chờ con ăn xong, chị lại vào phòng con gái ngồi chơi rất
lâu, không biết chị thì thầm gì với con gái.
Câu đầu tiên khi Cát Hồng bước lên giường là bảo Xuyên Thanh ngày mai sửa ti vi, chị còn bảo đấy là việc của đàn ông. Xuyên Thanh nói, anh biết ti vi hỏng ở đâu,
vấn đề ở đầu cáp. Cát Hồng không biết đầu cáp là đâu. Xuyên Thanh giải
thích, đó là cái đầu “đực” không cắm vào cái ổ “cái”. Cát Hồng mắng “Cái đồ không biết xấu!”. Trong kí ức của Xuyên Thanh, Cát Hồng ở trên
giường mắng anh “không biết xấu” xưa nay không phải là để mắng, mà là để gợi tình, là sự mặc nhận cách làm “không biết xấu” của anh.
Xuyên Thanh cảm thấy không khí trên giường đã sẵn sàng. Cát Hồng không phản
đối những động tác thăm dò từ điểm đến diện của anh, nghe theo sự xếp
đặt của anh. Sự việc rất thuận chiều, nhưng Xuyên Thanh cảm thấy buồn tẻ không hứng thú. Chị không nhận biết sự nửa muốn nửa không của anh.
Cát Hồng dần dần bị kích thích, Xuyên Thanh thấy cặp mắt của chị lim dim
không biết đấy là say sưa hay che đậy biểu hiện của mình, bỗng anh thấy
chán ghét.
Gần đây liên tiếp những sự việc không vui vẻ, những
việc giày vò anh, khiến anh phải chịu đựng sức ép lớn. Là người vợ, Cát
Hồng không biết cảm thông, chia sẻ, còn nghi ngờ anh, nhiếc móc anh nặng nề. Ở ngoài không được tôn trọng, chịu nhiều oan ức, về đến nhà lại
nghe tiếng cằn nhằn vô lý của vợ. Cuối cùng, ngay cả những sinh hoạt vợ
chồng tối thiểu nhất cũng phải nhìn mặt vợ, đúng là sự tôn nghiêm đã
thật sự mất
Anh vô cùng bực tức, tâm trạng ấy khiến mọi động tác
của anh trở nên gay gắt, giống như phải dùng bộ phận cơ thể của mình để
cắm vào người Cát Hồng để có được khoái cảm, nhưng cảm giác ấy rất ngắn
ngủi, chỉ vài ba nhịp. Khi Cát Hồng rên rỉ, cơ thể co giật, anh ý thức
được cao trào của chị đã đến, tiết tấu của anh chậm lại, bất giác anh
mệt lả, mềm nhũn. Cát Hồng nằm dưới nhanh chóng có phản ứng, chị vẫn
chưa mở mắt, nằm ngoẹo cổ sang một bên.
Anh khẩn trương tranh
thủ, muốn nhanh chóng hồi phục. Lúc này anh nhớ đến Tiếu Nhu. Anh nhắm
mắt nghĩ đến cơ thể Tiếu Nhu, nhớ đến bộ phận nhạy cảm của cô, suốt hồi
lâu vẫn không có phản ứng.
Cát Hồng đẩy anh, chị nhìn xéo anh, nói: “Cứ nghĩ em là con béo chơi mạt chược với anh thì có hứng đấy”.
Trái tim Xuyên Thanh như bị kim đâm, mặt anh gân guốc nổi lên, thu gọn hai
chân, co đầu gối. Cát Hồng phát hiện anh định ngồi dậy, chị bật dậy đẩy
mạnh anh, suýt nữa làm anh ngã. Xuyên Thanh ngượng quá hóa giận, chỉ vào Cát Hồng: “Cô không còn ra giống người nữa”. “Còn anh thì giống à?
Giống người à? Cứ nhìn vào mình khắc biết”, Cát Hồng đập lại.
Nói xong, chị mặc áo quần, chỉ thẳng Xuyên Thanh: “Anh mặc quần, mặc áo lót vào. Đừng bắt tôi phải thấy cái đít của anh, xa tôi ra, trông anh tởm
lợm lắm!”. Nói xong, chị vo tròn cái khăn bông ném cho Xuyên Thanh, rồi
chạy vào đi tắm.
Xuyên Thanh nghe thấy tiếng nước xối ào ào trong nhà tắm, rất chán chường.