Vẫn Có Nhạn Bay Về

Chương 11: Chương 11




Chương 10

Diệp Nhiễm xách valy từ cửa nhỏ đi ra, Kha Dĩ Huân phái hai trợ thủ tới giúp cô, bọn họ nhìn cô khách sáo hỏi: “Còn gì nữa không ạ?” Diệp Nhiễm lắc đầu.

Ông bà Diệp đứng trước cửa nhà nhìn con gái, bọn họ cau mày, một mặt nghi hoặc. Đứa con trai của nhà họ Kha thật láo toét, không hôn lễ, không tuần trăng mật, đến cả việc tới đón con gái bọn họ cũng không? Sự tình đến nước này, đăng ký kết hôn đã đành, Tiểu Nhiễm lại tràn đầy tự tin, đêm qua còn chủ động an ủi bọn họ, nói cái gì vạn sự khởi đầu nan, về sau sẽ may mắn, còn có thể chấn hưng hoành thánh Chính Hoa.

“Ba, mẹ, con đi đây!” Diệp Nhiễm mặt mày hớn hở, vẫy tay chào tạm biệt, bà Diệp thở dài, không nghĩ con gái mình vẫn còn tự tin như thế, thật là…

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, Diệp Nhiễm chỉ biết thờ dài, nói như thế nào bọn họ cũng không tin. Nếu Kha Dĩ Huân nhiệt tình tới đây đón cô, cô cũng không bị ba mẹ nhìn mình với ánh mắt soi mói. Không quan trọng, trái tim đều làm bằng thịt, chỉ cần cô đối xử tốt với anh, không để anh tức giận, thể nào anh cũng sẽ tốt với cô.

Diệp Nhiễm mở to mắt nhìn tòa biệt thự tinh xảo trước mặt, đây là nhà mới của cô sao? Cô biết Kha Dĩ Huân thích phung phí tiền bạc, không thể không thừa nhận, anh ta rất có mắt thẩm mỹ, phung phí tiền rất đáng. Mật mã cửa là anh ta gửi qua tin nhắn cho cô, cô còn ân cần gửi tặng một vẻ mặt đáng yêu trong tin nhắn, kết quả anh ta cũng không để ý, phỏng chừng đã sớm quên mất tin nhắn của cô rồi.

Mở cửa, trợ thủ xách hành lý vào nhà rồi rời đi. Diệp Nhiễm nín thở cẩn thận nhìn căn nhà, rất đẹp! Cô chắc chắc trong phòng không có người mới ngồi trên sofa ngạc nhiên la to. Cô rất thích nơi này, căn phòng cũ ở nhà ông nội thuộc loại cổ xưa, trang trí quá cũ, dường như có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc. Nơi này thì khác, tràn ngập cảm giác thời thượng, rất hợp với nơi ở của người trẻ tuổi.

Diệp Nhiễm hưng phấn chạy lên lầu, lần lượt đẩy cửa phòng ra tham quan, trong lòng cô sảng khoái đồng thời ngọt ngào, ngôi nhà vừa mới trang hoàng lại, đẩy cửa ra còn nghe rõ mùi nước sơn, anh ta vì nghênh đón cô mà chuẩn bị rất nhiều.

Diệp Nhiễm đi vào phòng Kha Dĩ Huân, anh ta không có ở đây, cô vừa vui mừng lại vừa cảm thấy tội lỗi, giống như đang vụng trộm lẻn vào nhà người ta. Cô cong khóe môi, thật tốt, mình bây giờ sẽ là nữ chủ nhân của căn nhà này, pháp luật đã thừa nhận, đương nhiên căn phòng này cũng là của mình.

Kha Dĩ Huân rất biết hưởng thụ, phòng ngủ lớn như vậy! Phòng tắm, ban công, thư phòng đều được thay đổi. Diệp Nhiễm kéo tủ âm tường ra, a? Quần áo của anh ta nhiều quá, ngăn tủ đầy ấp quần áo . . . . . . Thậm chí cũng không chừa một ngăn cho cô!

Diệp Nhiễm cẩn thận nhìn, không có tủ âm tường, cả căn phòng đều không có gì chừa trống cho cô, hoàn toàn là lãnh địa của anh ta.

Keo kiệt, xem ra anh ta cải biên căn phòng không phải vì hoan nghênh cô, từ cao hứng trở thành hụt hẫng. Cô rầu rĩ dẩu môi đi đến hành lang. Một căn phòng trống, không gian bên trong hoàn toàn mới, phòng tắm, ngăn tủ trống rỗng, là phòng khách sao?

Cô lại đi xuống lầu, cẩn thận nhìn phòng bếp, gia vị đầy đủ, nồi bát muôi bồn cũng đều rất nhiều, không giống với người đàn ông độc thân thân. Một cái khuôn đúc trong ngăn kéo, hẳn là để làm bánh ngọt, nướng bánh bích quy, Diệp Nhiễm hưng phấn, cô biết Kha Dĩ Hiệt học nấu ăn, đại khái là trước khi anh ta xuất ngoại đã ở đây.

Diệp Nhiễm cầm một lọ dấm chua trên bàn, lau sạch, nhìn qua đã quá thời hạn. Cô lại kỹ lưỡng kiểm tra, đồ quá thời hạn rất nhiều. Cô tìm một cái túi đựng rác, trực tiếp vứt chúng vào. Có lẽ đây là thói quen từ nhỏ, cô phá lệ thích phòng bếp, trình độ coi trọng tương đương phòng ngủ.

Trong tủ lạnh trừ bỏ bia rượu cái gì cũng đều không có, chỉnh tề như ở khách sạn. Cô mở tủ bên cạnh, rất. . . . . rất nhiều đồ ăn vặt! Cô tiếp tục lấy một túi đựng rác, đem hết các thứ bỏ vào, có những thứ mặc dù chưa hết hạn nhưng nhìn qua rất cũ kỹ, cô do dự một chút rồi cuối cùng vẫn quyết định bỏ hết chúng vào túi.

Diệp Nhiễm nhìn xung quanh, cửa sau có một thùng rác thật to, cô xách túi đi ra ngoài. Hàng xóm kế bên đang cắt cỏ, thấy Diệp Nhiễm đi ra còn nhiệt tình chào hỏi: “Em về rồi à?”

Diệp Nhiễm sửng sốt, nhận nhầm người sao? Ném túi đồ xuống đất, sau đó đi qua chào hỏi: “Xin chào, tôi là Diệp Nhiễm.” Cô cười tủm tỉm giới thiệu.

Người phụ nữ cũng cười trả lời: “Chị là chị Trần, em quên rồi sao?”

Sau khi nhìn kỹ lại, chị Trần có chút xấu hổ, tuy rằng hai người này có khí chất rất giống nhau, nhưng nhìn kỹ thì quả thật không giống.

Chị Trần nhanh chóng ngồi xổm xuống tiếp tục nhổ cỏ, ngàn vạn lần đừng vì chị lỡ lời mà khiến vợ chồng son người ta hiểu lầm. Diệp Nhiễm cũng tiến tới giúp chị Trần, hiển nhiên cô không để ý, chị Trần âm thầm nhẹ nhõm thở ra.

“Chị thích trồng hoa sao?” Diệp Nhiễm không muốn nói nhảm, nhân duyên của cô từ trước đến nay đều tốt, đến nơi nào cũng muốn kết bạn.

“Ừ, ừ.” Chị Trần tận lực ít nói.

“Hôm nay em mới chuyển đến, chị Trần, gần đây có siêu thị nào không ạ? Kha Dĩ Huân, trong nhà anh ấy toàn đồ hết hạn, chắc chưa bao giờ ở nhà nấu cơm.” Cô vừa nhổ cỏ vừa oán giận.

Chị Trần mỉm cười: “Cậu ấy liên tục bận rộn, trong nhà lại kinh doanh cửa hàng, chuyện này cũng bình thường thôi. Em là bạn gái của cậu ấy?”

Diệp Nhiễm đột nhiên xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô dùng thân phận kia giới thiệu: “Em. . . . . . em là vợ của anh ấy.”

“À.” Chị Trần hơi bất ngờ, bây giờ nam nữ sống chung đều nói mình là vợ hoặc chồng của đối phương, nhưng mà. . . . . . có phải cô ấy còn quá nhỏ tuổi không? “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ, 20 ạ, vừa đủ tuổi kết hôn.” Cô có chút tự hào nói.

Chị Trần buồng cười lại liếc nhìn Diệp Nhiễm, chẳng lẽ Kha Dĩ Huân và cô ấy thực sự kết hôn? Tính cách thật trẻ con, chị nhịn không được cũng nở nụ cười, hàng xóm mới thật đáng yêu, vừa gặp mặt đã thấy thích.

“Chiều nay chị cũng đi mua đồ, cùng đi chứ? Ở đây cách siêu thị hơi xa.”

“Vâng! Vâng ạ!” Diệp Nhiễm liên tục gật đầu, ánh mắt khẽ cong lên.

Mua không ít đồ đạc, còn phiền chị Trần theo xách đồ giúp cô.

Diệp Nhiễm nói lời cảm ơn, sau đó tiễn chị Trần ra về. Cô chạy một mạch đến tủ lạnh để lấy nước, cả buổi trưa ở trong siêu thị không có một giọt nước nào ở trong cổ họng.

Vừa uống vài ngụm, Kha Dĩ Huân liền mở cửa bước vào, Diệp Nhiễm cười tủm tỉm chạy đến đón, lại nhìn thấy anh ta mặt lạnh nhìn mấy thứ đồ cô mới mua về.

Anh ta mất hứng sao? Cô cong khóe môi, cần phải giải thích một chút: “Đồ ở phòng bếp đều đã quá hạn, tôi mới đi tới siêu thị mua về một ít.”

Kha Dĩ Huân bước nhanh tới, xách một túi đồ lên: “Đây là cái gì?” Anh thấp giọng quát, âm điệu lạnh lùng khiến Diệp Nhiễm run lên.

“Đồ. . . . . . Đồ ăn vặt!”

Kha Dĩ Huân hung hăng vứt xuống, túi này túi nọ liền ngã trên mặt đất, màu sắc rực rỡ bay tán loạn. “Về sau…” Anh gằn từng chữ từng chữ nói: “Trong nhà của tôi không được có mấy thứ này!”

Diệp Nhiễm bị quát đến sợ hãi, sợ tới mức hốc mắt ngân ngấn nước. Anh ta, anh ta làm gì mà tức giận như vậy? Bởi vì cô không hỏi ý kiến anh ta? Không cho phép. . . . . . Rõ ràng là có nguyên nhân! Khuôn mặt anh ta lạnh tanh, cô căn bản không có can đảm cãi lại, lúc anh ta nổi giận, trông thật đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.