Thiên Vũ Đại Lục, tại hạ một nơi xa vô cùng tiểu hạ vương quốc, một nơi rừng cây rậm rạp nhìn không đến cuối chân trời.
Một mảnh địa không người lui tới, sâm lâm chằng chịt, không tiếng yêu thú đổ bộ.
Thời gian một qua đi, trên trời mặt trời hạ thu mình chui rúc sau lưng ngọn núi. Thượng khắc qua đi mặt trăng rốt cuộc nhịn không được mà kiên quyết thóc đầu lên dương oai cùng thiên hạ.
Trăng sáng như sao, không gian thập phần yên tĩnh kì dị.
”Hưu”
Bỗng từ trên trời bổ xuống một đạo giận dữ kim quang, phá tan trời đen ngạo thế Cửu thiên đáp xuống hạ thế, như thần linh xuất hiện.
Cả mãnh không gian trở nên huy hoàng lộng lẫy vô cùng.
Hào quang vạn trượng phủ khắp cửu tiêu, mặt trăng nhất thời vì đó mà trở nên ảm đạm nhiều, cô đơn treo ở đó cùng màn đêm bầu tri kỉ.
Mắt thấy kim quang thiểm điệm sắp rơi xuống, tuởng chừng mảnh địa sẽ vì đó mà tàn phá, nhưng tràng cảnh không hề diễn ra, chỉ thấy kim quang đến vô cùng lộng lẫy như một tôn thần linh lại im lặng không một tiếng động, biệt tăm vô tích hoà vào thiên địa như chưa hề tồn tại. Như thần long đối hèn mọn con kiến vô tình ngang qua.
Tràng cảnh cứ như vậy không biết gì qua đi, cũng may đây là nơi hoang lâm rộng vô biên, nếu không để chúng nhân tựu nhận thức sẽ tưởng tai hoạ sắp bổ xuống đối nhân loại mà tru diệt, đối Thiên Vũ Đại Lục mà xoá xổ.
Sáng ra mặt trời lại trở mình phủ kim quang vô hạn, chim bay bướm lượn, hoa xanh nước biếc.Ánh sáng mặt trời như vậy chói mắt soi đến người không tự chủ mà đưa tay lên chắn trước đỉnh đầu.
Hai con mắt như thu thủy không ngừng chớp chớp, làn nước trong vắt, nga mi cong cong, bên trong là một mảnh trống rỗng vô hồn tròng mắt.
Thiếu niên khuôn mặt non nớt nhìn xuyên qua ngón tay kia sáng chói mắt Mặt Trời, vô biểu tình kinh nghi không hiểu chuyện gì xảy ra.
”Ưm”
Hồi lâu mới nghe ra một âm thanh ngỏ từ trong miệng thiếu niên phát ra, lúc này mặt hắn đã không còn là bộ kia kinh nghi không có hồn con mắt, mà tràn ngập một loạt khó có thể tin xúc động.
”Không nghĩ đến ta vậy mà chuyển thế trọng sinh sống lại”
Thiếu niên thân thể này vốn là một tên 14 tuổi tả hữu tiểu tử, hắn vì hoang dã núi non lịch luyện thiên tâm vạn khổ, trải qua nghìn cay đắng nghịch thiên truy cầu võ đạo, nghĩ không ra trong lúc vô tình bái phỏng một bộ hài cốt tiền bối, vốn là chính tử một lòng thờ đạo kính nhân muốn đem bộ hài cốt chôn cất, ai dè vận số xui hắn vậy mà vô tình đụng vào một mai giới trỉ trên hài cốt ngón tay bị tao ngộ phóng ấn phá vỡ thần hồn từ đó chết thảm.
Cũng là tả hữu thời gian ấy, Vô Tình Thiên Đế Kỷ Lam Phong không hiểu sao từ trong Âm Dương Luân Hồi Sinh Tử chi đạo thoát ra, bay tới này Việt Thế Đại Lục trọng sinh trên người thiếu niên.
”Vạn nghĩ không ra Kỷ Lam Phong ta ngày được nhìn lại mặt trời lại là từ người khác cái chết ra, thật xin lỗi tiểu huynh đệ...nhưng người yên tâm đi, Vô Tình Thiên Đế ta mặc dù vì vô tình chi đạo mà xưng nhưng phân minh rõ ràng, người trả ta một lần cơ hội sống ta sẽ trả lại người một đời truyền kì vì Triệu Tử Anh mà xưng, vạn cổ thần thoại duy ngã độc tôn.”
Hắn tay chỉ trời cao vì thiên địa mà vang vọng, vì cửu tiêu mà chứng giám, hai mắt như thần đối hèn mòn sâu kiến làm ra hứa hẹn.
Một truyền kỳ cứ như vậy sinh ra.
Một thần thoại cứ như vật lưu danh.
Bất diệt bất thế, vĩnh cửu luân hồi.