- Đúng, đánh chết ta phụ trách!
- Chư vị huynh đệ, thứ này chơi vui như vậy sao có thể lập tức đánh chết.
Tạ Bảo vừa thở dốc, vừa cười lạnh nói:
- Hắn ăn của Tạ gia ta sáu năm, chúng ta mới đánh một ngày, món nợ này không được công bằng lắm, còn nhiều thời gian, mỗi ngày chúng ta đều có thể đến trừng trị hắn, hắc, trừ đánh ra, chúng ta còn có thể làm chuyện khác, ví dụ như …
Chỉ thấy Tạ Bảo nhặt từ dưới đất một cục “phân” vừa to vừa dài, mọi người trong nháy mắt lùi ra phía sau tám trượng, Tạ Bảo một tay xách “phân”, một tay bóp mũi, cười lạnh nói:
- Còn có thể cho hắn ăn nữa, nói thế nào đi nữa thì đây cũng là “phân” của Tạ gia ta!
- Ha haa, Nhị ca chiêu này tuyệt quá!
- Sáu năm trước ăn trân bảo, sáu năm sau ăn phân, không, ta muốn hắn ăn cả đời! Đại Thiện!
- Về sau mỗi ngày ta sẽ tới nơi đây đại tiện, ha ha, nhìn thấy thiên tài ăn phân của mình, sảng khoái vô cùng, ha ha!
- Ăn hết, hoặc là chết!
Tạ Bảo lạnh lùng ném ra một câu, đặt “phân” trước mặt Tà Thiên.
Tà Thiên chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tạ Bảo, vươn tay nhận “phân”, đồng thời cũng tiếp nhận sỉ nhục lớn nhất thế gian!
Có vài người đối mặt với loại sỉ nhục này, thà rằng chết!
- Ha ha, sao thế, không dám ăn?
Thấy Tà Thiên bất động, Tạ Bảo từ bên hông rút ra một thanh dao găm lãnh quang lấp lóe, trực tiếp đặt ở vị trí hiểm của Tà Thiên, rét lạnh cười nói:
- Vậy thì chết đi.
Ngay khi dao găm sắp đâm vào vị trí hiểm của Tà Thiên, nơi xa truyền đến tiếng chuông vang dội.
Mọi người giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía phòng nghị sự của Tạ phủ, trong lòng lặng lẽ đếm số lần chuông lớn gõ vang.
- Mười ba âm, mười ba âm, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
Tạ Bảo nhẹ giọng nỉ non, cũng không dám chần chờ, như mũi tên nhảy ra khỏi viện tử rách nát, đi đến phòng nghị sự.
Người liên can cũng không chịu chùn bước, nhanh chóng rời khỏi viện tử rách nát.
- Chuông vang mười ba tiếng, trong phủ có việc mừng, tộc nhân trong phủ, nghe tiếng mà tụ.
Nghĩ đến gia quy thuộc về Tạ phủ, trong đầu Tà Thiên lại xuất hiện gương mặt khiến người ta động tâm kia.
Hắn có dự cảm, tiếng chuông này, là vì Tạ Uẩn mà gõ vang.
Bởi vì hôm qua, Tạ Uẩn đã hút khô tất cả trong sáu năm của hắn.
Nhìn thấy Tà Thiên bị đánh, lão đầu điên đứng bên cửa sổ trong phòng, coi thường tất cả những chuyện đã xảy ra trong viện tử.
Khi Tà Thiên tiếp nhận “phân”, hắn nhắm mắt lại.
Khi mọi người nghe chuông mà giải tán, hắn thở phào một hơn.
Nhưng bây giờ, khi hắn nhìn thấy Tà Thiên chủ động bỏ “phân” vào trong miệng, ánh mắt hắn hơi co rụt lại.
- Haizzz, nằm gai nếm mật, ngoan nhân, ngươi đối với mình hung ác như vậy, thì đối với người của Tạ gia sẽ có bao nhiêu hung ác đây?
Âm thầm thở dài, trong đầu lão đầu điên vang lên tiếng lòng.
Nửa ngày sau, hắn sờ sờ chóp mũi, sầu mi khổ kiểm lẩm bẩm:
- Cho dù là Long Báo Mộc có trợ giúp cực lớn đối với tu luyện Man Lực Cảnh nhưng nó cũng vô cùng thối.
“Phân” Long Báo Mộc kia không dễ ngửi, càng không dễ ăn.
Nhưng Tà Thiên từng miếng từng miếng một ăn xong, sau khi ăn xong, hắn phát hiện mình càng nóng lòng muốn tu luyện, hắn muốn nhanh chóng tấn thăng, sau đó trả lại hết cho những người kia.
Đứng dậy vào nhà, Tà Thiên trông không có gì biến hóa, nhưng lúc này hắn cảm nhận được, trải qua lần sỉ nhục này, Tà Đế tâm pháp tầng thứ nhất Tà Sát có tiến bộ cực lớn.
Tà Đế tâm pháp không cần tu luyện, mà là có liên quan đến tính cách.
Tạ Thiên tâm pháp tiến bộ, cũng không phải là do mọi người khi nhục, mà chính là hắn lĩnh ngộ được.
Khi hắn lựa chọn ăn “phân” Long Báo Mộc, tâm pháp công lực tăng vọt, hắn thậm chí cảm thấy được một cỗ khí lưu, vận chuyển quanh thân thể hắn.
Tà Thiên lần đầu trải qua tu đồ cũng không rõ ràng, ở Uyển Châu này, không có một tu giả Man Lực Cảnh nào từng tiếp xúc qua tâm pháp.
Tâm pháp là sự tồn tại rất cao thâm, mà hắn chưa đột phá tới Man Lực Cảnh tầng một đã cảm nhận được tâm pháp, càng thuộc loại hiếm thấy.
Có điều Tà Thiên đột phá gần trong gang tấc là bởi vì hắn ăn Long Báo Mộc.
Long Báo Mộc, là thành phần chủ yếu Man Lực Cảnh cực phẩm đan dược Long Báo Đan.
Thế gian người mua được Long Báo Đan không nhiều, Long Báo Mộc cũng rất phổ biến.
Nhưng không ai dám trực tiếp mua Long Báo Mộc ăn, bởi vì Long Báo Mộc mặc dù có tác dụng lớn, mùi vị đó, không phải người nào cũng có thể tiếp nhận.
Có điều Tà Thiên ăn, như trong truyền thuyết, Long Báo Mộc rất khó nuốt, nếu hắn ngay cả phân cũng không dám ăn thì sự gian khổ trong con đường tu luyện làm sao có thể tiếp nhận được, sự sỉ nhục hôm này làm sao có thể báo được.
Lúc ăn không có phản ứng gì, lúc hắn chuẩn bị tu luyện Hỗn Thế Ngưu Ma Kình, cảm giác thiêu đốt mãnh liệt sinh ra từ trong bụng, trong chốc lát truyền khắp toàn thân!
Cố nén cơn đau đớn kịch liệt mà thiêu đốt mang đến, trong đầu Tà Thiên xuất hiện một Ma Ngưu chi hình.
Ma Ngưu hai sừng Đỉnh Thiên, xung quanh gợn sóng, uốn lượn khắp bắp chân, bắp đùi, eo, lồng ngực, cổ, đầu, hai sừng.
Sóng xuất, thiên địa động!
Đây là thức thứ nhất của Hỗn Thế Ngưu Ma Kình, Ngưu Ma Chiến, rèn luyện bên ngoài.
Răng rắc một tiếng, lão đầu điên kinh hãi đỡ cằm trật khớp!
Hơn ba ngàn năm trước, hắn đã từng cùng chủ thượng của mình luyện qua Hỗn Thế Ngưu Ma Kình, cuối cùng một tháng luyện thành thức thứ nhất, mà lúc này Tà Thiên trong mắt hắn, lần đầu tiên thử đã đạt được thành công lớn!
Chỉ là Tà Thiên mất đi chín mươi chín phần trăm Nguyên Dương, bây giờ tình huống không tốt lắm.
Tà Thiên gầy đến mức không thành hình người, bời vì Ngưu Ma Chiến thành công, toàn bộ da thịt quanh người nứt toác, lão đầu điên nhìn thấy mà tê cả da đầu!
Nhưng so sánh với sự đau đớn ngày hôm qua, sự đau đơn mà Long Báo Mộc gây nên, so với nỗi đau đơn ngày hôm qua có tính là gì?
Cho nên Tà Thiên không hề có ý định ngừng lại, tiếp tục tu luyện!
- Ngưu Ma Đỉnh Thiên!
- Ngưu Ma xung tháp!
Sau ba canh giờ, người trong phòng nghị sự Tạ gia mừng rỡ giải tán đi, mà Tà Thiên trong căn phòng rách nát té xỉu trên đất.
Lão đầu điên chậm rãi đi ra, đánh giá ngoan nhân vừa đột phá Man Lực Cảnh tầng thứ nhất, từ trong ngực móc ra cuốn sách rách nát, nhét đến bên cạnh ngoan nhân.
- Mẹ nó, ba canh giờ, Hỗn Thế Ngưu Ma Kình đại thành, lão tử tiếp tục đi tìm Long Báo Mộc đây.