Vạn Cổ Tà Đế

Chương 12: Chương 12: Lần đầu Tà sát - Vượt qua nỗi sợ hãi (2)




Tại sao thân thể Tà Thiên lại trở nên mềm mại như vậy, giống như rắn dán vào lưỡi đao, thân thể tiến lại gần võ giả trẻ tuổi?

Tay phải tung quyền, tại sao nửa đường lại tăng tốc, khiến người ta căn bản không thể nào phòng ngự?

Trong thân thể trông có vẻ yếu đuối kia rốt cuộc ẩn chứa sức mạnh như thế nào mới có thể nhất quyền đánh bay võ giả Man Lực Cảnh tầng năm bay bốn năm trượng?

Tà Thiên trông như mất hết Nguyên Dương rốt cuộc tu vi đã đạt đến đẳng cấp nào rồi?

Hắn, hắn rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?

Trần Cần trong nháy mắt bị vô số nghi vấn chiếm cứ tư duy, không nhìn thấy một màn tiếp theo, cũng không thấy cảnh tượng mọi người sau lưng khom lưng nôn mửa.

- Tại sao muốn giết ta.

Tà Thiên cưỡng ép kìm chế toàn thân run rẩy, đi đến bên cạnh võ giả trẻ tuổi trọng thương sắp chết, yên tĩnh mở miệng.

- Cái kia, quả trứng kia, giá, giá trị liên thành.

Võ giả trẻ tuổi hoảng sợ muốn chết, lúc trước hắn nghĩ rằng Tà Thiên trầm mặc là nhu nhược, bây giờ mới biết, loại trầm mặc này, thuộc về kiểu người bình tĩnh giết người như ngóe, là người hắn không nên dây vào.

Tà Thiên gật gật đầu, biểu thị đã biết, sau đó ngồi trên bụng võ giả trẻ tuổi, từng quyền đánh vào đầu võ giả trẻ tuổi, cảnh tượng máu bắn tung tóe tiếp tục hai mươi tức, sau đó kết thúc.

Dịch thể đỏ trắng nhuốm đầy tay, Tà Thiên bắt đầu vơ vét đồ vật trên người võ giả, mà lúc này, tôn tử Trần gia bắt đầu nôn mửa, bọn họ thật không thể tin được, Tà Thiên lại hung tàn đến mức như thế, rõ ràng đối thủ trọng thương sắp chết, ngươi cần gì phải đánh vào đầu người ta như thế chứ?

Đáng tiếc bọn họ không biết, đây là lần đầu tiên Tà Thiên bị người ta truy giết, đồng thời cũng là lần đầu tiên giết người, trước đó, hắn là tờ giấy trắng vui vẻ đóng cửa tu luyện ở nhà cao cửa rộng, hắn hoảng sợ.

Bởi vì sợ tử vong, thời khắc đại đao của võ giả rơi xuống, hắn nhắm mắt chờ chết, nhưng khi hắn thật sự hiểu khái niệm cái chết, hắn biết mình không thể chết, bắt đầu liều chết phản kháng!

Tà Thiên chưa bao giờ tiếp chiêu, vô ý thức lựa chọn thức thứ nhất của Kim Xà Thoan Thiên Quyền trong cuốn sách thứ hai, hắn không biết một chiêu này, có thể tránh thoát khỏi đại đao của võ giả hay không, không biết mình có thể đánh trúng võ giả hay không, không biết võ giả có thể chết hay không, hắn không biết gì cả.

Bời vì không biết nên hắn càng hoảng sợ.

Nhờ trời may mắn, một chiêu của hắn khiến đối phương trọng thương, giải trừ nguy hiểm đến tính mạnh, kết cục như vậy khiến hắn hiểu được rất nhiều, cũng sinh ra rất nhiều nghi hoặc, mà nghi hoặc, cần học tập mới có thể giải đáp.

Cho nên hắn hỏi võ giả tại sao muốn giết hắn, sau khi so sánh đáp án của võ giả với cảm ứng của Tà Sát, hắn hiểu được, cho dù mình giao trứng ra, sau đó tự chặt đứt cánh tay phải, đối phương cũng sẽ giết mình.

Vì sao chứ?

Bởi vì mình là người yếu, cường giả giết người yếu, không cần lý do.

Đối với hắn mà nói, đây là nghi hoặc quan trọng nhất, bây giờ đã đạt được đáp án, cho nên hắn muốn trở nên mạnh hơn, chỉ có biến thành cường giả, mới không bị cường giả giết chết, tiếp tục đi tới đích.

Cho nên, hắn không tiếc lãng phí trân quý Nguyên Dương, vừa nếm thử sự sợ hãi và ghê tởm của việc giết người vừa dùng nắm đấm đánh nổ tung đầu của võ giả, hắn rất dụng tâm cảm nhận vị đạo cùng nhiệt độ của huyết hoa, rất dụng tâm địa trải nghiệm sự biến hóa của Nguyên Dương trong cơ thể võ giả, rất dụng tâm lắng nghe tiếng hít thở yếu dần của võ giả, rất dụng tâm học tập làm thế nào để mạnh lên….

Đây chính là cường giả chi tâm, mặc dù đáng sợ, nhưng vẫn dũng cảm tiến tới.

Sau khi giết chết đối phương, Tà Thiên lần nữa lên đường, mà Trần Cần cũng từ trong vô tận nghi hoặc lấy lại tinh thần, vừa tỉnh lại đã ngửi tấy mùi hôi gay mũi từ mặt đất truyền đến.

Mọi người ngươi một câu ta một câu tự thuật, kéo Trần Cần vào trong vực sâu hoảng sợ, năm nay hắn mười lăm tuổi, tu vi Man Lực Cảnh tầng bảy, là một trong những đại thiên tài trẻ tuổi của Dương Sóc Thành, mắt thấy hơn mười người bỏ mình, thân thủ giết qua bốn người, cho dù như thế, hắn cũng sợ.

Bởi vì sợ, hắn càng coi trọng Tà Thiên, cho nên mục đích tiếp theo là theo dõi, không còn tâm tư ám sát Tà Thiên nữa, mà tận lực giải đáp thiên tài bạo lệ của Tạ gia này.

Địch ý biến mất, Tà Thiên quay đầu liếc Trần Cần một cái sau đó tiếp tục leo núi.

- Ánh mắt thật đáng sợ.

Tà Thiên đã đi được một đoạn, Trần Cần vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, giống như cặp mắt tĩnh mịch trước mắt vẫn đang tồn tại, từ trong đó hắn không nhìn thấy bất cứ tia cảm tình nào, chỉ có sự hờ hững.

Loại hờ hững này, khiến cho Trần Cần run sợ, hắn không biết cái nhìn của Tà Thiên là có ý gì, là cảnh cáo mình hay là sao nữa?

- Cần ca, còn đi theo nữa không?

- Trở về, ở lại trấn chờ hắn.

Trần Cần không chút do dự quay đầu rời đi, hắn phát hiện mình thật sự sợ hãi rồi, không chỉ sợ ánh mắt tĩnh mịch kia, còn sợ Tà Thiên tiếp tục hành trình lên đỉnh sườn núi Ảm Lam Sơn, là tất cả phần mộ của võ giả Man Lực Cảnh.

Khoảnh khắc đám người Trần Cần biến mất tầm mắt, Tà Thiên bỗng nhiên ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân rét lạnh, không ngừng run rẩy, chỉ nhất quyền, đã tiêu hao tám phần Nguyên Dương trong cơ thể hắn, sắp chết.

Nhưng cho dù sắp chết, trong mắt hắn cũng không có sự khủng hoảng, chỉ có một chút may mắn khi hắn thành công dọa đám người muốn giết chết mình sau lưng.

Chậm rãi xoay người, móc ra một cục Long Báo Mộc gian nan nuốt lất, trong cơ thể lại xuất hiện cơn thiếu đốt đau nhức khiến người ta nổi điên kia, Tà Thiên dựa vào đau đớn chi lực mf đứng lên, tu luyện Bồi Nguyên Công.

Lão đầu điên thấy cảnh này, nhịn không được líu lưỡi mà thán, một thiếu niên ngây ngô mới ra đời có thể có biểu hiện như thế, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn, hắn biết rõ, dọc theo con đường này Tà Thiên đều đang sợ hãi, Tà Thiên sợ hãi cái gì?

Hắn vượt qua nỗi sợ mà giành được chiến thắng!

Mà sau mấy sự kiện kinh tâm động phách liên tiếp kia, Tà Thiên thể hiện ngộ tính cùng trí tuệ siêu cường, là thứ mà lão đầu điên coi trọng nhất, chỉ tiếc, Tà Thiên có một khuyết điểm trí mạng.

- Haizzz, còn lại hai tháng rưỡi, ngươi có thể tìm tới thấy phương pháp sống sót không.

Lúc Nguyên Dương trong cơ thể lại lần nữa dư dả, Tà Thiên thu thập tay nải trên lưng, ngẩng đầu nhìn Nhãn sơn, vượt qua một vùng đất lớn, chính là mục đích khác, Bách Thú Nhai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.