Vạn Cổ Tà Đế

Chương 2: Chương 2: Mất hết Nguyên Dương - Đường cùng (2)




Thấy Tạ Soái vui mừng như vậy, Tạ Thiên có chút xấu hổ, cảm kích nói:

- Đều là đại công tử nâng đỡ, ta mới có cơ hội trở nên nổi bật, Tạ Thiên cảm kích không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, sau này phàm là phân phó của đại công tử, Tạ Thiên chắc chắn...

- Hạ ca, có một chuyện muốn ngươi hỗ trợ, đi theo ta!

Hai người đi không bao xa, đã đi tới một mơi khiến nhịp tim Tạ Thiên đập nhanh... Hàn U Lâu.

Hàn U Lâu, phòng lầu của Tạ Uẩn, sáu năm qua Tạ Thiên vô cùng muốn đi vào nơi này.

- Tham, tham kiến đại, đại tiểu, tiểu thư.

Tạ Thiên nói một chữ, nuốt nước bọt, chỉ dám nhìn lén người trong lòng, khuôn mặt trắng mập khuôn đỏ như quả táo đỏ.

Tạ Uẩn không nhìn Tạ Thiên, càng không trả lời, đôi lãnh mâu nhìn thẳng Tạ Soái.

Khiến người ta thật không thể tin là, trong đôi lãnh mâu này lại có sự mỉa mai cùng bất đắc dĩ nhỏ không thể thấy.

Nội tâm Tạ Soái hoàn toàn bị hưng phấn chiếm cứ, không phát hiện Tạ Uẩn dị thường, sau khi đuổi hết tất cả thị nữ trong phòng lâu, Tạ Soái cẩn thận từng li từng tí lấy trong ngực ra một cái bình nhỏ, đưa cho Tạ Thiên.

- Thứ này vô cùng trân quý, nuốt ba giọt.

Tạ Thiên tiếp nhận, không nói hai lời nuốt giọt, lúc này mới hỏi:

- Đại công tử, đây là trân bảo gì, trước kia ta chưa từng ăn qua?

Thấy Tạ Thiên nuốt dịch thể trong bình nhỏ, trong mắt Tạ Uẩn xoẹt qua một tia khó hiểu, đứng dậy đi vào trong khuê phòng, chuẩn bị cho chuyện sắp tới.

- Ngươi không cần biết!

Sắc mặt Tạ Soái kích động đến đỏ bừng, hắn một phát bắt được cánh tay Tạ Thiên, chỉ vào cửa khuê phòng, tà mị cười nói:

- Đi vào!

- Đại, đại công tử, đó là khuê phòng của đại, đại tiểu thư.

- Ta bảo ngươi đi vào!

Trong phòng được trang trí màu hồng phấn, tấm rèm khẽ giương lên, mùi thơm xử nữ, mỹ nhân trên giường.

Tạ Thiên giống như tiến đến Tiên Cảnh.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện ánh mắt mình trở nên mơ hồ, dùng sức lắc đầu, cuối cùng cũng thấy rõ nữ nhân ngồi xếp bằng trên giường, không đúng là nữ thần trong lòng mình, Tạ Uẩn?

Nhịp tim Tạ Thiên đập vô cùng nhanh, mất hồn nằm trên giường.

Nhìn Nữ thần gần trong gang tấc, hắn cho rằng bản thân vô lực là vì sự tồn tại của Tạ Uẩn hồn nhiên không biết tác dụng của ba giọt dịch thể kia.

- Chờ đợi sáu năm, ngươi còn chần chừ gì nữa!

Tạ Soái đứng ở cửa khuê phòng, thanh âm âm lãnh xua tan tất cả sự bối rối trong khuê phòng.

Hắn lạnh lùng nhìn Tạ Uẩn, châm chọc nói:

- Đừng quên, hưng suy của toàn bộ Tạ gia, đều ở trên thân thể ngươi!

- Đừng hòng gạt ta!

Tạ Uẩn ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn Tạ Soái:

- Ngươi dùng thời gian sáu năm, bồi dưỡng một người dư dả Nguyên Dương, bê ngoài là muốn trị Hàn U Tuyệt Mạch của ta, từ đó để cho ta đột nhiên tăng mạnh, trên thực tế là dựa vào công lao này, ngươi hoàn toàn có thể tiến vào thượng môn tu hành, đây mới là mục đích thực sự của ngươi, không phải sao!

Tâm tư bị vạch trần, Tạ Soái nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói:

- Cho nên, ngươi không muốn để ta đạt được mục đích, tính đợi thêm hai năm nữa Hàn U Tuyệt Mạch bạo phát mà bỏ mình?

Lời này vừa nói ra, Tạ Uẩn im lặng nửa ngày, bắt đầu điều hoà khí tức, vận chuyển công pháp.

Trong sáu năm này, nàng vẫn luôn tu luyện một loại công pháp đặc thù nào đó, loại công pháp này có thể thu nạp Nguyên Dương của người khác, nhưng có khuyết điểm, cả đời chỉ có thể thi triển một lần, sau một lần tán công, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Tạ Soái không tiếc cái giá lớn bồi dưỡng Tạ Thiên.

Không bao lâu, Tạ Uẩn đã chuẩn bị kỹ càng, nhàn nhạt quét mắt nhìn Tạ Thiên nô bộc tam đẳng buồn ngủ trên giường, cuối cùng tay phải dán trên bụng Tạ Thiên.

Theo thời gian trôi qua, từng sợi Nhũ bạch tinh khí mắt trần có thể thấy được thoát ra khỏi cơ thể Tạ Thiên, gia nhập vào trong cơ thể Tạ Uẩn, mà thân thể mập mạp của Tạ Thiên cũng nhanh chóng héo rút.

Khi Tạ Thiên khôi phục lại hình thể bình thường, Tạ Uẩn mở hai mắt, chuẩn bị đoạn công, ai ngờ Tạ Soái thấy thế, lại không chút để ý khiêng kỵ vọt tới bên giường, hung ác quát:

- Không cho phép ngừng, hút khô hắn!

- Nguyên Dương mất hết, hắn chắc chắn phải chết!

- Chỉ là một tên nô bộc, có thể vì Tạ gia mà chết là tạo hóa của hắn! Hàn U Tuyệt Mạch thần bí khó lường, ai biết hút từng ấy Nguyên Dương có đủ hay không, nếu như bởi vì vậy mà thất bại trong gang tấc, ta cũng không thể lãng phí nữa thời gian sáu năm bồi dưỡng thêm một người nữa đâu!

Tạ Uẩn lạnh lùng nói:

- Nếu ta còn làm nữa, hắn sẽ chết!

- Ha ha, giả vờ cái gì chứ!

Tạ Soái giễu cợt nói:

- Người khác không biết nhưng ta lại rất rõ ràng thân muội muội của ta, ngươi sợ hắn chết trên tay ngươi, sẽ làm vấy bẩn ngươi!

Trong mắt Tạ Uẩn lướt qua một tia chán ghét, do dự không dứt.

Tạ Soái thấy thế, nghiêm nghị hét to:

- Hút khô hắn!

Tạ Thiên mơ màng, đột nhiên cảm thấy eo tê rần, toàn thân bắt đầu run run!

Hắn chưa bao giờ thoải mái như vậy, nhưng khi run run tiếp tục nửa nén hương sau, cảm giác dễ chịu này đã biến thành chết lặng, lại từ chết lặng chuyển biến thành đau đớn kịch liệt như cạo xương!

Tạ Thiên đau đến tỉnh lại, hắn mờ mịt nhìn hai người, đang muốn mở miệng hỏi, không ngờ Tạ Soái hét một tiếng, Tạ Uẩn giãy dụa một chút, cuối cùng cũng hút một tia Bản Mệnh Nguyên Dương tinh thuần nhất trong cơ thể Tạ Thiên ra!

- Hút khô hắn!

Tạ Soái điên cuồng hét lên, cũng là câu nói cuối cùng mà Tạ Thiên nghe được trước khi hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.