Vạn Cổ Tà Đế

Chương 33: Chương 33: Một mình lên đường - Sát tu (Trung) (1)




Tà Thiên rời đi một mình, đối với mọi người mà nói chỉ là một tình tiết nhỏ không thể nhỏ hơn, khi thương đoàn của Ân gia chuẩn bị xong mọi thứ, mọi người đã quên rằng có một người qua đường tên là Tà Thiên trong cuộc đời họ, trong niềm khao khát vô tận tiến về Biện Lương Thành, một đội ngũ hàng trăm người đã đặt chân đến hành lang Hà Tây.

Trong đội ngũ xếp hàng dài, có một chiếc xe ngựa trông có vẻ kín đáo, nhưng bên trong rất sang trọng, trong xe toàn là nữ nhân ngồi, một nữ nhân một tay chống đầu, nửa nằm ở trên giường, các nữ nhân khác cung kính cúi đầu, quỳ gối sang một bên.

Nữ nhân đang chợp mắt, chính là đại tiểu thư Ân gia Ân Điềm Nhi.

Ân Điềm Nhi, nữ nhi duy nhất của Ân Hợp, gia chủ của Ân gia, thương đoàn đứng đầu Tống quốc, thông minh xinh đẹp, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng ở phương diện buôn bán, hiện tại gần mười sáu tuổi, trở thành người có tiếng nói thực sự trong công việc buôn bán của Ân gia.

Ân gia tổng cộng có mười ba thương đội, phân thành ba tuyến thương lộ ở Tống quốc, trong đó quan trọng nhất là hành lang Hà Tây, hao phí mất thời gian hai tháng, để Ân Điềm Nhi hoàn thành khảo sát hai đầu thương lộ khác, nàng không để ý đến việc nghỉ ngơi, lại vội vã chạy đến biên giới phía tây nam của Tống quốc, cho đến hôm nay trên đường trở về, nàng mới có thể nghỉ ngơi một tý.

Đáng tiếc, nàng nghỉ ngơi cũng không được tốt.

- Đi mấy ngày rồi?

- Tiểu thư, trong thương đoàn có nhiều người đi chậm, mất ba ngày, để đi được một trăm dặm, ước chừng phải mất sáu ngày mới có thể rời khỏi Hành lang Hà Tây.

Ân Điềm Nhi nghe vậy, hơi nhíu mày, nhấp một ngụm nước trái cây do thị nữ đưa cho, đang định tiếp tục chợp mắt, nhưng tiếng vó ngựa dồn dập dần đến gần, xua tan cơn buồn ngủ của nàng.

Nhẹ nhàng vén góc rèm cửa sổ xe ngựa lên, Ân Điềm Nhi nhìn thấy một nhóm kỵ sĩ đang bị thủ lĩnh thị vệ Ân Phóng ngăn lại để thẩm vấn, không lâu sau, Ân Phóng vẫy tay, thủ lĩnh kỵ sĩ chắp tay hành lễ, phi đi.

- Ai thế?

Nhìn thấy Ân Phóng đi tới, Ân Điềm Nhi nhẹ giọng hỏi.

Ân Phong cung kính đáp

- Hồi bẩm đại tiểu thư, là người của Tạ gia ở Dương Sóc Thành, nghe nói là đang truy đuổi một tên nô lệ bỏ trốn.

- Ừm, cho người canh giữ năm dặm phía sau đội ngũ, nếu như có đội mã khác phi đến, bảo bọn hắn nhẹ nhàng lại, ta ngủ không ngon.

Ân Điềm Nhi gật đầu, phân phó.

Ân Phóng vội vàng nhận lệnh, thấy Ân Điềm Nhi lùi đầu lại, hắn lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói.

- Tiểu thư, tiền đồn chúng ta phái đi vài ngày trước vẫn chưa quay lại.

- Trước đây đã từng có tiền lệ như vậy chưa?

- Hừm, cũng có lúc.

Ân Phóng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có lúc khi tiền đồn đến Biện Lương thành, nếu trên đường an toàn, gia tộc sẽ sắp xếp một nhiệm vụ khác, cho nên sẽ không quay lại, nhưng lần này tiểu thư người đang ở trong thương đoàn, trước khi đi ta đã nói chuyện với bọn hắn qua…

- Không sao.

Nghĩ đến chuyện nhị thúc bất mãn mình sắp trở thành Âu gia chi chủ, Ân Điềm Nhi bất đắc dĩ cười một tiếng.

- Theo phân phó mà làm.

- Vâng.

Thương đội hàng trăm người tiếp tục tiến về phía trước, nhưng kỵ sĩ Tạ gia chạy phía trước, lại dừng lại.

- Tam trưởng lão, sao vậy?

Tam trưởng lão của Tạ gia tên là Tạ Xương Dũng, lúc này trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, lắc đầu nói.

- Chúng ta đuổi nhầm người rồi, tiểu tạp chủng kia tuyệt đối không thể vượt qua thương đoàn của Ân gia!

- Hừ, tên tiểu tạp chủng này thật là quỷ quyệt! Đã đồng ý thả người bốn mươi dặm về phía bắc thành, nhưng ta tìm hai ngày trong vòng tám mươi dặm về phía bắc thành, ngoài năm dặm lại Thành Bắc tìm được nhị thiếu gia, tam trưởng lão, ngươi nói hắn có thể đi đến hành lang Hà Tây hay không?

- Ta cảm thấy có khả năng, hắn có thể tiếp cận hành lang Hà Tây sao?

Nghe vậy, tam trưởng lão quay đầu lại, cười lạnh:

- Ngươi cho rằng hắn chỉ giả vờ một mình tiến vào núi ở cửa hành lang Hà Tây, mà hành động bí mật sao? Hiện tại ngươi đã biết tiểu tạp chủng kia nguy hiểm như vậy, đừng coi hắn như heo!

Những thị vệ cao thâm của Tạ gia bị giáo huấn cho đỏ mặt, cũng không dám phản bác, chỉ có thể liên tục khen.

- Vẫn là tam trưởng lão anh minh, chúng ta làm sao bây giờ?

- Đi, trở về! Hắn nhất định là ở phía sau thương đội của Ân gia, nếu như trên đường đến Hà Tây không có người, chúng ta đi tìm trên núi!

Một đám người lập tức quay đầu ngựa lại, trở về đường cũ.

Ân Phóng không ngờ rằng kỵ binh không phòng bị phía sau, mà đi từ phía trước, hắn không khỏi quay đầu nhìn chiếc xe ngựa nơi Ân Điềm Nhi đang ngồi, hắn nhất thời lúng túng lại nổi cáu, trong lòng thầm nghĩ đợi đám người này đi qua nhất định phải nghiêm trị đối phương.

Đợi đến khi kỵ đội xuất hiện trong tầm mắt, sắc mặt Ân Phóng càng thêm âm trầm, Tạ Xương Vinh vừa định chắp tay hành lễ, hắn cười lạnh nói:

- Các hạ, nhanh như vậy đã tìm được đào nô rồi sao?

- Haiz, đào nô gian xảo, cũng không ở phía trước, chúng ta định lùng bắt dọc theo đường trở về, tại hạ cáo từ.

Tạ Xương Vinh vội vàng đuổi theo Tà Thiên, cũng không để ý lắm vẻ mặt của Ân Phóng, khách sáo nói xong định rời đi, ai ngờ Ân Phóng chặn đầu ngựa ngăn cản, cười lạnh một tiếng nói.

- Nói như vậy, các hạ ở phía sau không bắt được người, còn chuẩn bị tiến lên phía trước sao?

- À, đương nhiên, không biết Ân thống lĩnh có ý gì?

Sắc mặt Ân Phóng trầm xuống, quát lớn:

- Ta ngược lại muốn hỏi, tiểu thư nhà ta thân thể mệt mỏi, các ngươi cố tình đi tới đi lui khiến người không thể nào nghỉ ngơi, đây là có ý gì? Đừng nhiều lời nữa, bắt đào nô có thể được, nhưng tiến vào thương đội của Ân gia thì phải xuống ngựa dắt bộ!

Sắc mặt Tạ Xương Vinh lập tức trở nên khó coi, cả giận nói:

- Các hạ quá ngang ngược rồi đấy!

- Hừ, nơi khác ta không dám làm.

Ân Phóng cười lạnh, nhìn chằm chằm Tạ Xương Vinh gằn từng chữ một.

- Nhưng ở hành lang Hà Tây này, Ân gia ta ngang ngược, vậy thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.