Hai lần bị lừa gạt, đã hoàn toàn làm hao mòn ý chí chiến đấu của Trần Phong, mất đi đấu chí, dù tu vi lại cao hơn, người truy sát mình người là rác rưởi, hắn cũng không có can đảm trở lại nhất chiến.
Nửa canh giờ trước là kẻ đuổi giết, bây giờ đảo ngược, thành đối tượng bị đuổi giết, Tà Thiên theo sau lưng Trần Phong, thấy Trần Phong chếch phương hướng, hắn lại tăng thêm tốc độ, bức bách Trần Phong chuyển hướng, dưới truy đuổi, Trần Phong chật vật đào mệnh cũng chưa phát hiện, con đường hắn chạy trốn, chính là con đường lúc trước Tà Thiên chạy qua.
Theo sau lưng chúng đám võ giả không hề thất vọng, cũng không lâu lắm, bọn họ lại nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị, phế nhân kia đuổi theo đuổi, còn nhảy múa, điều này khiến bọn hắn nghĩ không ra.
Chỉ có lão đầu điên xem hiểu, có điều xem hiểu kết quả, hắn cũng suýt nữa kéo ria mép trên cằm mình xuống, bởi vì vũ đạo của Tà Thiên, thực ta cũng là Bồi Nguyên Công.
- Tu luyện Bồi Nguyên Công như thế, thì ra đây là nguyên nhân trong cơ thể hắn phát sinh Nguyên Dương.
Lão đầu điên khiếp sợ nhìn bóng lưng Tà Thiên, không thể tin phun ra mấy chữ:
- Nửa phần trên Bồi Nguyên Công đã thành bản năng của thân thể hắn!
Quen tay hay việc, đây cũng chỉ là ý tưởng Tà Thiên đột phá, vì không để mất dấu Trần Phong, hắn thử tu luyện Bồi Nguyên Công trong lúc chạy nhanh, không nghĩ tới lần đầu tiên đã thành công dễ như trở bàn tay.
Đây mới là chuyện khiến hắn vui vẻ, từ nay về sau, bất luận là tu luyện, chiến đấu, hay là liệu thương, sự hạn chế của Nguyên Dương đối với hắn sẽ giảm mạnh.
- A!
Trần Phong điên cuồng chạy, đột nhiên lảo đảo té ngã trên đất, hắn ngồi dưới đất, trong nháy mắt tràn ngập thống khổ, hắn nhìn thấy mình bị một thanh gai nhọn dài vài tấc xuyên qua mu bàn chân, kinh ngạc muốn thổ huyết.
Nhẫn tâm rút gai nhọn ra, mắt thấy Tà Thiên sắp tới gần, Trần Phong nhịn đau phi nước đại, sự phẫn nộ, oán độc, hoảng sợ, bối rối chiếm cứ tâm linh hắn, hắn cũng chưa phát hiện, tốc độ của mình đã giảm bớt ba phần.
Tốc độ của Tà Thiên cũng giảm xuống ba phần, bời vì Tà Sát nói cho hắn biết, hiện tại cứng đối cứng với Trần Phong bản thân chỉ có nửa cơ hội sống sót.
Đây chính là chênh lệch một trời một vực, cho nên Tà Thiên còn muốn tiếp tục đuổi theo Trần Phong, làm cho đối phương đi qua lộ trình năm vòng mà trước đó hắn liều mạng chạy.
Hắn vì sống sót, không chỉ có bố trí đàn sói vây công tảng Thanh thạch kia, trên lộ tuyết năm vòng lặp lại kia, làm rất nhiều để mình có thể sống sót, làm cho đối phương mất mạng.
Trần Phong đi một đoạn, sẽ quỷ dị bị thương, ví dụ như bị gai nhọn dùng để săn bắt Lão Hổ đâm xuyên bàn chân, ví dụ như giẫm bụi cỏ, đạp trúng các loại chông sắp thoa thuốc gây mê, chuyên dùng để bắt sống Sơn Báo.
Hắn cho rằng mình xiu xẻo, lại không biết những vật này, hắn đã đi ngang qua năm lần, chỉ là khi đó tâm trí hắn thư thái, có thể vô thức né tránh, mà hắn bây giờ, trốn không thoát.
Lúc Tà Thiên đang chạy trối chết, thì chậm rãi khẽ biến, một là vì chạy càng nhanh, hai là vì cho lưu lại cho mình con đường phản kích, hắn bố trí xong bẩy rập, đoán được Trần Phong kinh hoảng chạy trốn sẽ không chú ý tới những thứ này.
Tất cả mọi thứ, đều nằm trong kế hoạch của Tà Thiên.
Chúng võ giả vây xem ngơ ngác nhìn nhau, cao thủ kia quá xui xẻo, mặt đất bẩy rập chỉ cần chú ý chút là có thể phát hiện, tất cả mọi người là thợ săn, há có thể không biết điểm ấy, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy phế nhân thuần thục nhặt những ám khí kia độc có, cũng thuần thục nhét vào tay nải sau lưng, trong lòng cảm thấy rùng mình.
Bởi vì cuối cùng bọn hắn cũng hiểu ra, những cạm bẫy này, là lúc phế nhân chạy năm vòng, tận lực chuẩn bị cho vị cao thủ kia.
Cái này, cũng là nguyên nhân Tà Thiên chạy vòng quanh.
Cứ như vậy, lúc Trần Phong quay về bên cạnh Thanh thạch, đã bất động, mất máu quá nhiều, vết thương đầy người, bàn chân đã không có tri giác, thuốc gây mê mang choáng váng đầu óc, đánh thẳng vào đại não hắn, giờ phút này trong lòng hắn vô cùng khủng hoảng, cuối cùng cũng biến thành hoảng sợ.
- Sẽ không, tu vi của ta là Man Lực Cảnh tầng tám, sao có thể chết trong tay phế nhân kia!
Trần Phong điên cuồng trốn chạy đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn về phía Tà Thiên ngoài mười trượng, âm thầm tính toán bạo phát lực lượng cuối cùng trong cơ thể.
Có thể không thể giết chết được đối phương, nhưng sau một lát hắn lại thất vọng, bời vì khoảng cách mười trượng, hắn với không tới.
- Tiểu tạp chủng ác độc, tất cả là do ngươi bố trí!
Trần Phong sắp bị tra tấn điên, oán độc cùng cực hét lên nói:
- Hãy giống như nam nhân đối mặt đánh với ta một trận, nếu không lão tử chết cũng xem thường ngươi! Đến đây! Đến đây đi!
Tà Thiên lắc đầu, đang muốn mở miệng, nhưng lại nghĩ đến cái gì, sau đó đến gần hai trượng, nói khẽ:
- Nói cho ta biết làm sao Tạ Soái biết được ta ở chỗ này, vì sao muốn giết ta, ta đánh với ngươi.
Trần Phong nghe vậy, trong mắt lướt qua một tia cầu xin thành khẩn, hắn bị Tà Thiên lừa gạt đến sợ rồi, thấy Tà Thiên trang trọng gật đầu, lúc này mới gấp giọng trả lời:
- Lúc này Tạ Soái đã không ở Dương Sóc Thành nữa rồi, đi Xích Tiêu Phong đệ nhất đại phái của Tống Quốc, ta nhận tin tức từ Trần Cần, sau đó nói cho Tạ Soái ngươi ở chỗ này, về phần nguyên nhân giết ngươi, chính ngươi rõ ràng nhất, tới đi!
Trần Phong nói xong, lảo đảo đứng lên, không ngờ hắn vừa đứng thẳng, Tà Thiên đã lui về phía sau hai trượng, khoảng cách giữa hai người, một lần nữa biến thành mười trượng.
Cố nén thổ huyết tâm, Trần Phong âm mặt hỏi:
- Lại gạt ta?
- Không, ta đã nói muốn đánh với ngươi.
Tà Thiên lắc đầu, từ trong tay nải lấy ra một chiếc cung nỏ, nhắm ngay Trần Phong: