Trên hành lang Hà Tây, một chiếc xe ngựa khiêm tốn, dưới sự hộ tống của hơn mười hộ vệ, đi về phía lối ra hành lang Hà Tây cách đó sáu mươi dặm.
Sắc mặt Ân Phóng không dễ nhìn, trước phá động nhìn thấy khuôn mặt kia của Hứa thiếu, hắn lập tức hiểu được là ai khiến đội hộ vệ mình vất vả kéo lên trở nên tàn phế, hắn phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể phẫn nộ, hai chữ Hứa Thiếu đừng nói hắn, cho dù là cả Ân gia cộng lại, cũng không thể chống lại.
Đám hộ vệ mất tinh thần, trong lòng Ân Phóng chua xót đến cơ hồ rơi lệ, nhưng vào lúc này, rèm xe ngựa đột nhiên bị vén lên, lộ ra khuôn mặt lo lắng của Ân Điềm Nhi:
- Mau tìm nước sạch cho ta, Tà Thiên muốn rửa sạch miệng vết thương!
Ân Phóng nhìn hơn mười vết thương trên người mình, thở dài đi về phía khe suối bên cạnh đại đạo, hắn không lo đoàn xe lại bị tập kích, bởi vì trong xe ngựa có một vị cao thủ số một số hai Tống Quốc.
Cao thủ rất bận rộn, dưới sự mềm mại vừa cứng rắn của Ân Điềm Nhi, thậm chí ngay cả gia chủ Ân gia cũng bắt đầu giúp đỡ, bên trong xe ngựa ngoại trừ Tà Thiên hôn mê bất tỉnh, còn có ba người, nhưng ba người cộng lại cùng một chỗ đều bận rộn không tới, bởi vì Tà Thiên bị thương quá nhiều, quá nặng.
Khi cởi áo Tà Thiên ra, Ân Hợp quen với chuyện nghiêm trọng cũng không khỏi hít một khí lạnh, sau đó cảm thán một câu mà giật mình, sau đó gọi Cung lão, sắc mặt Cung lão có chút nghiêm trọng, trong mắt già ẩn chứa chút thương hại, cho dù đổi lại là lão, nếu trên người có thêm những vết thương này, vậy coi như là trọng thương.
Suốt hai canh giờ, ba người mới xử lý xong toàn bộ thương thế trên người Tà Thiên, ngay khi Cung lão chuẩn bị đuổi Ân Điềm Nhi đi, cởi quần cho Tà Thiên, Ân Điềm Nhi chỉ chỉ miệng Tà Thiên, nói:
- Miệng hắn cũng bị thương.
- Miệng? Làm thế nào mà để miệng bị thương?
Ân Hợp ngẩn người, hỏi.
Ân Điềm Nhi nức nở nói:
- Hắn rót Xích Phàn Dịch vào trong miệng, thừa dịp Lý Nguyên Dương không phòng bị, mới giết đối phương. Ta thấy khói xanh bốc lên từ miệng hắn, sau đó hắn ta cạo tất cả thịt ra khỏi miệng.
Ân Hợp nghe vậy, toàn thân nổi đầy da gà, hắn nhìn về phía Cung lão, phát hiện Cung lão cũng ngẩn cả người.
- Thật là người ngoan độc.
Sau khi đuổi Ân Điềm Nhi ra ngoài, Ân Hợp đặt mông xuống, một bên lau mồ hôi trên trán, một bên khiếp sợ thở dài:
- Tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi, tâm tính tàn nhẫn như thế, Ân Hợp ta sống gần bốn mươi năm, chưa bao giờ nghe qua.
- Bốn mươi năm?
Cung lão chép miệng, cũng ngồi xuống, nhìn Tà Thiên thở dài nói:
- Lão đầu ta sống hơn tám mươi năm cũng chưa từng nghe qua, ai, đáng tiếc, đáng tiếc.
Ân Hợp ngẩn ra:
- Cung lão, đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc người này là sát tu, nếu không, lão phu cho dù dập đầu cầu xin hắn, cũng phải truyền thụ một thân y cồng cho hắn.
Cung lão nói ra lời trong lòng, lại không biết lời này khiến Ân Hợp chấn động hồn phi thiên ngoại, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần, kinh ngạc nói:
- Người cũng quá coi trọng tiểu tử này đi?
- Xem trọng? Ha ha.
Cung lão lắc đầu cười cười:
- Mặc dù không rõ ràng những hành động lúc trước của hắn, chỉ một chuyện, cũng đủ để nói rõ hắn không giống bình thường. Ta hỏi ngươi, khi ba người ta tiếp cận năm mươi trượng Hà Tây Đạo tặc, đối phương đã phát hiện?
- Nói giỡn, Cung lão ngài chính là tuyệt thế cao thủ tầng chín nội khí cảnh, bọn họ làm sao phát hiện được?
- Hắn phát hiện.
Cung lão chỉ một ngón tay vào Tà Thiên, vừa tức vừa cười nói:
- Cho nên hắn vẫn nghiêng đầu nhìn ta, còn ôm Điềm Nhi thăm dò chúng ta, khi ta nhịn không được lộ ra một tia sát khí, hắn vậy mà nở nụ cười.
Miệng Ân Hợp không khép lại được, một lúc lâu sau đột nhiên giật mình phản ứng lại, vội vàng hỏi:
- Người đã nói cái gì? Hắn, hắn là sát tu?
Cung lão tinh tế đánh giá Tà Thiên, lại thở dài nói:
- Đáy mắt phiếm hồng, sát khí xâm nhập tâm mạch, không phải sát tu thì là cái gì.
- Cung lão, người!
Ân Hợp vội đứng lên một tiếng, trực tiếp đâm nóc xe bay hai thước, lại rơi xuống, nhưng hắn không cảm thấy đau, đau đớn gầm nhẹ:
- Người biết hắn là sát tu, vì sao còn cứu?
- Sát tu thì thế nào.
Tinh thần cung lão có chút trầm xuống, lẩm bẩm nói:
- Người này Nguyên Dương tận tang, có thể sống sót, toàn bộ dựa vào một viên cực phẩm Nguyên Dương Đan treo mạng, nhưng cũng sống không quá mấy tháng, nếu không phải như thế, mặc Điềm Nhi có hận ta, ta cũng sẽ không cứu hắn.
- Hắn, hắn chỉ có thể sống mấy tháng?
Ân Hợp quả thực sắp bị làm cho điên rồi, thất thanh kêu lên.
Sắc mặt Cung lão cứng đờ, thấp giọng mắng:
- La hét cái gì, để Điềm Nhi biết được, ngươi tự chịu!
Ân Hợp vội vàng thu giọng ngồi ngay ngắn, vừa ngồi xong, rèm xe ngựa đã bị kéo ra, Ân Điềm Nhi hỏi:
- Mọi người đang nói cái gì vậy?
- Không nói gì!
Hai người đồng thanh trả lời.
Ân Điềm Nhi hoài nghi nhìn cái này, lại nhìn cái kia, cuối cùng nhìn về phía Tà Thiên, nhíu mày nũng nịu nói:
- Tại sao nửa ngày, quần còn chưa cởi, mau trị nha!
- Lập tức cởi ra!
Đợi rèm xe hạ xuống, Cung lão mới lén lút nói:
- Thấy chưa, cháu gái ngoan này của ta rất lo lắng cho tiểu tử này, để cho nàng biết được việc này, bảo đảm sẽ cho ngươi một nữ nhi thủ tiết, ngươi không thỏa đáng lúc này thì chết thẳng cẳng sao?
- Quả thật là như thế!
Vẻ mặt Ân Hợp nghiêm túc:
- Cung lão, ngươi tu vi cao thâm, thủ đoạn rất nhiều, nếu không hiện tại giết chết sát tu này đi, triệt để chặt đứt ý niệm trong đầu của Điềm Nhi!
Cung lão cười hắc hắc, lấy ra một bình nhỏ:
- Đây là vật kịch độc Kiến Huyết Phong Hầu, ngươi giết con rể cũng tốt hơn ta giết cháu rể, ngươi đến đây.
Ân Hợp thở dài, vô cùng sầu khổ nói:
- Nếu hắn chết trên tay hai chúng ta, Điềm Nhi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho hai người ta, còn phải trị, thật nghẹn khuất!
- Chỉ sợ còn không chỉ như thế.
Cung lão lắc đầu:
- Trở về Biện Lương, Điềm Nhi nhất định sẽ để tiểu tử này lưu lại Ân gia, đến lúc đó thiên trường lâu ngày triêu mộ mộ...
- Được rồi!
Ân Hợp tức giận, vung tay lên nói:
- Trừ phi ta chết, tiểu tử này đừng hòng vào cửa Ân gia!