Vạn Cổ Tà Đế

Chương 37: Chương 37: Thời khắc sinh tử - Bỏ trốn (Thượng) (1)




- Chạy mau!

Triệu Húc Dương chậm rãi đi ra khỏi rừng rậm, ánh mắt rơi vào bóng dáng gầy yếu đang điên cuồng chạy trốn cách trăm thước, cho đến khi Tà Thiên biến mất, hắn mới lạnh lùng hỏi nữ nhân bên cạnh:

- Lần này ngươi nhìn rõ chưa?

Trong mắt nữ nhân tràn đầy giãy dụa, cuối cùng đau khổ gật đầu:

- Đúng vậy, là hắn, xin, xin ngài nói lời giữ lấy lời, tìm được hắn thì sẽ thả ta...

- Ha, ngươi nghe nói Hà Tây Đạo sẽ buông tha cho người khác bao giờ chưa?

Triệu Húc Dương châm chọc cười, vung tay.

- Dẫn đi, các ngươi tùy ý xử trí, đừng giết chết!

- Triệu đại đương gia, đây không phải là tác phong mà cường giả nên có.

Lý Nguyên Dương phe phẩy Hắc cốt phiến chậm rãi đi ra, liếc nhìn nữ nhân đang khóc lóc giãy dụa, cười nửa miệng nói:

- Không bằng giao nàng cho ta chiếu cố thật tốt, như thế nào?

Triệu Húc Dương nhướng đôi lông mày đỏ lên, cười lạnh nói:

- Nữ nhân? Trên đời này không dễ chết nhất chính là nữ nhân, rơi vào trong tay ta thì còn có thể sống sót, rơi vào trong tay Lý Nguyên Dương ngươi, sợ là xương cốt cũng sẽ bị ngươi đập nát hút tủy đi!

- Ha ha, Cuồng Ma nói đúng lắm!

Hơn mười vị đương gia đồng loạt hiện thân, lão trại chủ của Ác Thần trại nham hiểm cười nói:

- Lý Nguyên Dương, nữ nhân này không phải đã đâm chết thủ hạ của ngươi sao, hơn nữa thủ hạ của ngươi trước tiên giết một nhà năm người của nàng, sau đó lại làm nhục nàng, ngươi tội gì phải có thù tất báo, lại làm khó một nữ tử yếu đuối?

Lý Nguyên Dương cũng không tức giận, cất Hắc cốt phiến đi cười nói:

- Được rồi, làm chuyện chính đi, tuy nói phương viên mười dặm đều là người của chúng ta, nhưng người này tương đối quỷ dị, ta lại không nhìn thấu tu vi của hắn, nếu sơ suất, lần này ta chỉ sợ vất vả cũng uổng công.

- Quả thực là như thế, người này ở mười chiến trường biểu hiện tương đối quái dị.

Triệu Húc Dương lấy ra bản đồ trầm ngâm một lát, đột nhiên đồng tử co rụt lại, lạnh lùng quát:

- Lão bất tử, người này lúc tập sát thủ hạ Man Lực Cảnh tầng năm của ngươi đã bị thương?

Lão bất tử của Ác Thần Trại chỉ chỉ lối ra vào của hành lang Hà Tây, cũng là chiến trường đầu tiên, hắn nghe vậy lập tức gật đầu:

- Sao ta có thể nhìn lầm, vết thương tuy không nghiêm trọng, máu chảy hơn hai phần! Theo ta thấy, tu vi của hắn nhiều nhất cũng chỉ là Man Lực Cảnh tầng năm!

- Nếu không, năm thủ hạ của ta là Man Lực Cảnh tầng sau, tuy nói người này cũng từng bị thương, nhưng một người Man Lực Cảnh tầng năm làm sao giết chết được năm người cùng liên thủ chứ?

- Ha ha, quả thực là chuyện cười, ta chỉ muốn biết hơn mười năm qua, trong giang hồ đã từng xuất hiện tiền lệ Man Lực Cảnh tầng năm tập sát Man Lực Cảnh gần tiến đến tầng chín!

……

Chúng đương gia mỗi người một câu cãi vã, Lý Nguyên Dương cũng không xen vào, trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ quỷ quệt, hắn đã đoán được ý nghĩ của Triệu Húc Dương, quả nhiên, chỉ thấy trong mắt Triệu Húc Dương lóe lên tinh quang, quát:

- Thì ra như thế, người này đáng chết vạn lần!

Chúng đương gia kinh ngạc, vội vàng hỏi:

- Cuồng Ma, lời này là sao?

- Ha ha, ý tứ của Triệu đại đương gia, ta ngược lại hiểu được một hai phần.

Lý Nguyên Dương khẽ phe phẩu Hắc cốt phiến, khí định thần nhàn cười nói:

- Nói vậy chư vị đều nghe qua hai chữ này chưa.

- Hai chữ nào?

Lý Nguyên Dương cười khẽ một trận, trong miệng phun ra hai chữ làm cho người ta băng lạnh thấu xương.

- Sát tu.

Chúng đương gia nghe hai chữ này, như bị sét đánh.

- Sát tu!

- Làm sao có thể!

- Hiện giờ giang hồ, ai dám đi con đường tu luyện mà cả người và thần đều phẫn nộ này!

……

- Chư vị còn không rõ sao?

Lý Nguyên Dương khép chiếc quạt xương sắt lại, nham hiểm cười giải thích:

- Từ khi lão bất tử bắt đầu, đến Âm thần trại ta, tổng cộng có mười chiến trường, mười nơi này Hà Tây đạo chết thảm, tu vi tầng tầng lớp lớp tiến vào, từ Man Lực Cảnh tầng năm đến Man Lực Cảnh tầng tám, hơn nữa người này mặc dù trận nào cũng bị thương, nhưng lực chiến đấu lại tăng lên nhanh chóng, ha ha, không cần ta phải nhiều lời nữa chứ.

- Đáng chết!

- Đến Hà Tây ta sát tu, nên bị chặt thành từng mảnh!

Lửa giận của chúng đương gia trong nháy mắt vọt lên đỉnh cao, đôi mắt Lý Nguyên Dương híp lại, nhân cơ hội nói:

- Từ khi có Hà Tây Đạo ta tới nay, ngay cả cao nhân trong giang hồ xuất hiện, nhưng không ai dám khinh thị ta như thế, từ mấy chục năm trước, khi bắt đầu trận chiến ân huyết, Hà Tây Đạo ta uy phong mất hết, càng ngày càng tệ, bởi vậy ta ngược lại có một ý nghĩ, có thể mượn cơ hội chấn động hùng Hà Tây ta!

Triệu Húc Dương nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Viêm Sát cuồng ma ta không cầu cái khác, chỉ cầu tự tay ngàn đao bầm thây kẻ này!

- Ha ha ha ha, Triệu đại đương gia yên tâm, đến lúc đó sẽ để ngươi tự tay chém sống hắn.

Trong lòng Lý Nguyên Dương vui mừng khôn xiết nhưng vẫn lạnh nhạt nói:

- Ý nghĩ của ta là mượn việc này tụ họp tất cả Hà Tây Đạo chúng ta, đợi khi ta bắt được hung thủ này, sẽ lăng trì trước mặt mọi người, sau đó truyền việc này ra, để chấn hưng Hà Tây Đạo ta!

- Tốt!

- Cứ làm theo lời ngươi nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.