Vạn Cổ Tà Đế

Chương 48: Chương 48: Thời khắc sinh tử - Phản sát (Hạ) (2)




Hứa Thiếu lắc đầu, đột nhiên nhìn về phía Khâu Dương, cười nói:

- Biết không, ta vừa gặp được một người rất thú vị, giờ phút này Ân Điềm Nhi đối với ta mà nói, cũng không có ý nghĩa gì.

Trong động, Khâu Dương cũng nghe rõ ràng, nhưng không có ở hiện trường, cảm thụ của hắn còn xa mới khắc cốt ghi tâm như chín vị đương gia còn chưa ra.

- Đứng lên đi.

Hứa thiếu đi tới trước mặt Hắc Man Tử, lạnh lùng nói:

- Sau này chỉ cần làm việc, nói nhảm ít lại! Sau khi trở về doanh trại, tự lĩnh một trăm quân côn! Khâu Dương, sau khi về doanh phái người tặng chút lễ cho Ân gia, nói là hiểu lầm.

Hơn mười hắc y nhân đi theo Hứa thiếu, trốn vào rừng núi trong đêm tối, Ân Phóng có chút choáng váng, hơn nửa ngày mới cầm đuốc hướng Hà Tây hô lên:

- Mau tới đây cởi trói cho ta, mẹ nó bị Hứa gia thao túng! Hiểu lầm đại gia của ngươi!

Tiểu lâu la nghe thấy Ân Phóng chửi ầm Hứa Thiếu, trong lòng rất khoái ý, dù sao Hứa Thiếu bảo bọn họ ngửa cổ lên nhìn hoàng hôn hơn một giờ, vì thế vội vàng tiến lên trói Ân Thả Lỏng, còn đưa cho đối phương một túi nước, mới nhìn Ân Phóng đi xa.

Ân Điềm Nhi nhón chân lên, nhìn ra hơn mười dặm hồng quang đầy trời, lắng nghe tiếng chim đêm liên tiếp vang lên, hai canh giờ trước, nàng đang ở nơi đó.

Gió núi đêm càng thêm thấu xương, lạnh đến mức nàng rét run, nhưng nàng không dám vào động, không phải bởi vì trong động có một vị nhân thần cộng phẫn sát tu, mà là bởi vì sát tu giờ phút này đang chữa thương.

Nàng không tưởng tượng được, một người tứ chi đều đứt đoạn, làm sao có thể đi hơn mười dặm đường núi, làm sao có thể rút xương quạt sau lưng mình ra, làm sao có thể cúi đầu, nghiêm túc nhét ruột không ngừng chảy vào, sau đó khâu lại.

Kỳ thật trong động, nàng nên nghĩ đến, một người tứ chi đều đứt đoạn, làm sao có thể cầm lấy bình nước, uống thứ kịch độc khiến Lý Nguyên Dương mất mạng.

Ân Điềm Nhi lại che miệng lại, ngăn cảm giác buồn nôn trong miệng, khiến nàng kỳ quái chính là, Tà Thiên làm hết thảy, chỉ mang đến cho nàng cảm giác tiêu cực duy nhất này, còn lại, nàng không rõ ràng tâm tình mình như thế nào.

- Là ngươi giết Lý Nguyên Dương sao?

Đây là câu đầu tiên Ân Điềm Nhi nói sau khi vào động.

Tà Thiên trầm mặc một lát, gật gật đầu:

- Đúng.

- À.

Ân Điềm Nhi ôm đầu gối ngồi trên mặt đất, nghe lời này, nhịn không được lui hai chân thanh tú vào trong váy, nàng rốt cục nghe được đáp án khẳng định, lại làm cho mình càng thêm nghi hoặc.

- Ngươi thật lợi hại! Làm sao ngươi giết được?

Tà Thiên nhìn Ân Điềm Nhi, một bên tu luyện Bồi Nguyên Công, một bên đơn giản nói ra quá trình sự tình.

- Thì ra câu nói kia của ngươi, quả thật là muốn giúp ta xen ngang.

Ân Điềm Nhi nghe nói say sưa, mắt sáng ngời, cao hứng phấn chấn nói:

- Ta lúc ấy đã nghĩ như thế, Lý Nguyên Dương này lòng dạ thâm sâu, nếu ta lúc ấy nói ra chân tướng, hắn nhất định sẽ mượn cơ hội này lợi dụng, vì mình mưu lợi lớn, cám ơn ngươi.

Tà Thiên có chút ngoài ý muốn, giải thích:

- Ta cắt ngang ngươi, chỉ là muốn Lý Nguyên Dương phân tâm.

Ân Điềm Nhi ủ rũ, thật lâu sau mới yên lặng mở miệng:

- Để hắn cho rằng ta cùng ngươi có liên quan, thời điểm phân tâm, ngươi mới có cơ hội cầm lấy ấm đun nước, đúng không?

- Đúng.

Ân Điềm Nhi có chút buồn bực, tuy rằng chính mình tận mắt chứng kiến một hồi tuyệt sát đặc sắc, nhưng nhìn cái gì cũng không hiểu, không bao lâu sau, nàng lại nhịn không được hỏi:

- Ngươi, tay chân ngươi không phải đều bị chặt đứt sao?

Tà Thiên lắc đầu không trả lời, trầm mặc một lúc lâu sau đột nhiên hỏi:

- Trước hành lang Hà Tây, vì sao ngươi phải giữ ta?

Ân Điềm Nhi ngẩn ra:

- Ta thấy ngươi đáng thương, cho nên mới để Ân đầu lĩnh chiêu thu ngươi... Không, nhưng nếu ta lúc ấy biết ngươi là sát, sát tu, nói cái gì ta cũng sẽ không làm như vậy.

- Sát tu.

Tà Thiên nhìn Ân Điềm Nhi, hỏi:

- Sát tu là sao?

- Sát tu là ác ma nhân thần cộng phẫn, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ. Ôi, ngươi, vì sao không giết, giết ta?

Ân Điềm Nhi chớp chớp mắt, kinh ngạc hỏi.

Tà Thiên nhìn Ân Điềm Nhi hồi lâu, cười nói:

- Ta là sát tu, cũng không phải sát tu trong miệng ngươi.

Ân Điềm Nhi nhìn có chút si ngốc, nàng nghĩ không ra một người mặt không chút thay đổi lâu, cười rộ lên sẽ đẹp mắt như vậy, Tà Thiên cười, khiến cho nàng nhịn không được xích gần vài phần, cho nên nàng càng rõ ràng thấy được miệng vết thương trên thân Tà Thiên, trong lòng chợt sinh ra thương hại.

- Ngươi, ngươi rất đau sao?

- Không đau.

- À.

Ân Điềm Nhi trầm mặc một lát, rốt cục thật cẩn thận hỏi ra nghi vấn quanh quẩn nội tâm đã lâu:

- Ngươi có phải rất thích nữ sắc hay không, ừm, cho nên từ nhỏ đã mất đi đồng thân, Nguyên Dương thiếu thốn?

Tà Thiên nhíu nhíu mày, Ân Điềm Nhi sợ tới mức trong nháy mắt vọt tới cửa động, hoảng sợ như mèo con.

- Ta không biết đồng thân là cái gì.

Trước mắt Tà Thiên lại xuất hiện khuôn mặt khuynh nước khuynh thành kia:

- Một tháng trước, có một nữ nhân xinh đẹp giống như ngươi, hút cạn Nguyên Dương của ta, ta vào Hà Tây, chính là để đi tìm nàng.

Vừa dứt lời, Tà Thiên mạnh mẽ nhảy về phía Ân Điềm Nhi, ngay khi Ân Điềm Nhi cất tiếng thét chói tai, hắn đẩy đối phương ra, Tử Ngọ Xử trong tay nhanh chóng bắn ra, hàn quang lóe ra, trong đêm tối vẽ ra một đạo thiểm điện bạc trắng!

- A!

Ân Điềm Nhi nhìn thiết tiễn cắm ở bên cạnh đầu mình, thét chói tai thật lâu mới thu thanh, lại phát hiện tiếng kêu thảm thiết vẫn chưa dừng lại, đợi nàng khôi phục thần trí mới nghe rõ, tiếng kêu thảm thiết là từ ngoài động truyền vào.

- Sát tu cùng Ân Điềm Nhi ở đây!

- Hà Tây ban lệnh, thề giết tiểu tử này!

- Cướp đoạt chứng từ thề ước, rửa sạch nhục nhã cho Hà Tây ta!

- Báo thù cho Lý Đại đương gia!

......

Đao kiếm tranh minh, kim thiết nhập thịt, gào thét thảm thiết, dạ điểu huýt dài, thẳng đến lúc này Ân Điềm Nhi mới hiểu được, tiếng chim đêm dễ nghe kia, lại là thanh âm hiệu lệnh ba trăm dặm Hà Tây đạo, Tà Thiên sở dĩ vội vàng chữa thương, chính là để giờ phút này đánh nhau.

- Hắn là sát tu, chỉ vì muốn xông qua Hà Tây báo thù, hắn không phải sát tu, chỉ vì cái thiết tiễn này...

Ân Điềm Nhi nước mắt lưng tròng, cố sức rút thiết tiễn ra, tinh tế vuốt ve thân mũi tên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.