Cẩu Kiếm Dương hờ hững cười, ánh mắt lại không chút yếu thế:
- Hứa thiếu gia chính là thiếu chủ đệ nhất thế gia Tống quốc, đừng nói cho ta một chưởng, cho dù đâm ta mấy đao, tại hạ cũng chỉ có thể cười trừ, không dám không phục.
- Nói dễ nghe, nhưng vẫn không phục.
Hứa thiếu gật gật đầu, không nói thêm nữa, ánh mắt từ Tàn Dương di chuyển đến cửa trại bị hắn đạp vỡ.
Chín vị Đại đương gia cũng không khác lắm đồng thời nhìn về phía cửa trại, không bao lâu, tiếng bước chân dồn dập vang lên, người còn chưa xuất hiện, thanh âm kinh hoảng đã truyền vào trong Sát Thần trại.
- Báo!
Một đội tiểu la hoảng hoảng hốt xông vào trại, đột nhiên phát hiện tất cả người nhà mình ngửa cổ nhìn trời, nhất thời ngây người, sau đó cũng xoay người nhìn lên trời.
- Chán sống rồi sao?
Cẩu Kiếm Dương giận dữ, hung hăng ném vò rượu về phía người dẫn đầu, mắng to:
- Có rắm mau thả!
Tiểu lâu la dẫn đầu bị đập đến đầu đầy máu, vội vàng quỳ xuống hô:
- Bẩm đại đương gia, thương đội Ân gia dưới chân núi đột nhiên gặp phải cao thủ không rõ tập kích, tử thương thảm trọng, thủ lĩnh hộ vệ Ân Phóng bị bắt, Ân gia đại tiểu thư không biết tung tích!
Chín vị đương gia nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, chín đôi mắt sắc bén, đồng thời nhìn về phía Hứa thiếu!
- Là ta làm.
Hứa thiếu không chút che dấu, nhìn lướt qua chín vị đương gia, thản nhiên nói.
Triệu Húc Dương cố nén tức giận, khẽ quát:
- Hứa thiếu, đạo tặc Hà Tây ta tuy là khinh người, nhưng ăn nói cũng nói quy củ, hiện giờ các hạ dẫn binh đến đây, tập kích thương đội Ân gia trên địa bàn chúng ta, không ngại đập biển hiệu của chúng ta, làm phiền Hứa thiếu cho một lời giải thích đi!
- Giải thích? Ha ha.
Hứa Thiếu Vân nhẹ nhàng rót cho mình một chén rượu, cười nói:
- Đừng nói mình ủy khuất bao nhiêu, ta rõ ràng, lời thề kéo dài mấy chục năm kia, sớm đã khiến cho các ngươi trong lòng mang bất mãn, cho dù người giang hồ khen các ngươi giữ lời hứa, nhưng đối với các ngươi mà nói, lời thề này lại là sỉ nhục khắc sâu vào tận xương tủy!
Lão Bất Tử cười nói:
- Hứa thiếu đến đây cũng không phải vì ngắm hoàng hôn, ngược lại giống như là thay đạo Hà Tây ta phân ưu?
Hứa thiếu gia cười ha ha, thần thái phấn chấn quát:
- Chính là như thế, ngày mai lúc này, toàn bộ giang hồ đều sẽ biết, thương đội Ân gia ở hành lang Hà Tây toàn bộ bị diệt, mà Hà Tây đạo tặc các ngươi, chính là hung thủ!
- Làm càn còn dám giá họa chúng ta, lão tử cùng ngươi liều mạng!
Bên cạnh Triệu Húc Dương một người nổi trận, nhấc Cửu Hoàn Đao lên muốn xông về phía Hứa thiếu, lại bị Triệu Húc Dương gắt gao ngăn cản.
Hứa thiếu lạnh lùng nhìn người này:
- Ngẫm mới lần đầu gặp mặt, ngươi không biết bản tính của ta, tha mạng chó ngươi, tự chặt đứt một tay!
- Ha ha ha ha, ta chê!
Đại hán cười điên cuồng, chỉ vào Hứa Thiếu mắng:
- Muốn tính mạng gia gia cứ việc lên lấy, chỉ dựa vào một câu. Ôi, ôi! Triệu Húc Dương, tay ta!
Triệu Húc Dương thu hồi bàn tay đỏ như máu, đỡ lấy đại hán cụt tay, lạnh lùng nói với Hứa thiếu:
- Hứa thiếu, tất cả mọi người không khua môi múa mép đấu khẩu với nhau, nói đi, chuyến đi này của ngươi đến tột cùng là muốn làm gì!
Hứa Thiếu lần nữa nhìn về phía Tàn Dương, thản nhiên nói:
- Chuyến đi này của ta, chỉ để cướp Ân Điềm Nhi về làm Cửu phu nhân, mặt khác, Hà Tây đạo cùng Ân gia thề ước chứng từ, ở trong tay Ân Điềm Nhi!
Lời này vừa nói ra, đồng tử chín vị đương gia co rúm lại!
- Lời này là thật?
- Ân gia lão nhị chính miệng nói, sẽ là giả sao?
Hứa thiếu gia lạnh lùng cười, đứng lên nói:
- Lại nói tiếp, ta xem như đã cứu một mạng của chúng ta, nếu Ân Điềm Nhi đào thoát, tất sẽ đến đây lấy chứng từ thề ước muốn bắt ngươi làm địch với ta, mặc dù việc này qua đi, song phương các ngươi hiệp ước phá trừ, lại kết với đại địch như ta, sẽ bị diệt!
Cẩu Kiếm Dương không thể tin nuốt nước miếng, hỏi:
- Hứa thiếu, ngươi đến tột cùng có ý gì?
- Còn muốn ta nói rõ sao, cũng được.
Hứa thiếu gia bật cười lắc đầu, gằn từng chữ nói:
- Chỉ cần khoanh tay đứng nhìn chờ đợi, lúc Tàn Dương lạc sơn, chính là lúc thuộc hạ ta bắt được Ân Điềm Nhi trở về, đến lúc đó, Hứa thiếu ta chắc chắn sẽ thề ước chứng từ hai tay dâng lên, thế nào?
- Đại thiện!
Chín vị đương gia liếc nhau một cái, kích động đến không cách nào kiềm chế, chủ động quay đầu, nhìn về phía tàn dương cách chân núi chỉ còn thiếu một đường, giờ phút này bọn họ rốt cục phát hiện ra vẻ đẹp của hoàng hôn.
Một nén nhang qua đi, tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài cửa Sát Thần Trại, mười người, trong đó có Hứa thiếu, đồng thời đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cửa trại.
Áo khoác màu đen! Toàn thân kim thiết rung động!
Hắc Man Tử!
Hứa Thiếu cười.
Nhưng chờ hắn nhìn thấy thi thể trên vai Hắc Man Tử, nụ cười nhất thời cứng đờ.
- M* kiếp! Thiếu gia, Cửu tẩu đã chạy theo người khác rồi!
Lời nói của Hắc Man Tử giống như một tiếng sét đánh, bổ vào đầu Hứa Thiếu Gia.