Vô luận là đao kiếm tề công trước đó Tà Thiên không chết, hay là ám tiễn đoạt mệnh ở nhà chính, giờ phút này Tà Thiên nói rõ dùng Xích Phàn Dịch đối phó hắn, mỗi một sự kiện đều đủ để chứng minh, Tà Thiên cũng không phải là rác rưởi như mọi người nói.
Đao kiếm tề công, hắn cảm nhận được ngươi bên cạnh không hề hoảng sợ, Tạ Đại cũng cảm nhận được, cho nên mới sẽ đột nhiên thất thường, chết bởi ám tiễn, chính vì nỗi sợ này bọn họ cảm giác thời gian ngắn ngủi trong một phần ba nén nhang, tốc độ tiến bộ của Tà Thiên vô cùng khủng bố.
Tạ Lực rõ ràng, ám tiễn đoạt mệnh nhìn như không đáng chú ý kia nói rõ thiên phú chiến đấu của Tà Thiên mạnh mẽ bao nhiêu, loại năng lực này không cách nào tu luyện được, mà được tu luyện giữa sinh tử, về điểm này, hắn tự nhận không bằng Tà Thiên.
Mà Xích Phàn Dịch xuất hiện, hắn cũng đoán được nguyên nhân, Tà Thiên nói rõ là muốn hắn sợ hãi, có trói buộc, loại tình huống này, hắn rất khó buông tay buông chân đối địch.
Tà Thiên thành công, bởi vì Tạ Lực không chỉ có sợ chuôi dao găm xanh mơn mởn này, càng sợ cửa nhà chính lần nữa đóng lại.
Có trời mới biết còn có một mũi tên nào khác bắn ra hay không, gõ vang hồi chuông báo tử thuộc về hắn.
Khoảng cách ngắn ngủi mấy trượng, Tạ Lực đã đi qua hai mươi mấy tức, may mắn trong khoảng thời gian này, tâm tình mãnh liệt chập trùng của hắn mới nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tuy nói dũng khí vẫn không lớn mạnh nhưng chiến lực chí ít đa khôi phục được bảy phần.
- Man Lực Cảnh tầng năm, bảy phần chiến lực, là đủ!
Không rõ lời này là khinh thường địch nhân hay là an ủi bản thân, cuối cùng khí lực của Tạ Lực cũng hùng tráng hét lớn một tiếng, nhào về phía Tà Thiên.
Vừa xông ra, tròng mắt mọi người đã rơi xuống, bởi vì bọn hắn vốn dĩ cho rằng Tạ Lực sẽ chủ động xuất thủ công kích, đột nhiên ánh mắt mọi người chuyển đến trên người Tà Thiên, muốn nhìn xem tên phế nhân này rốt cuộc có năng lực như thế nào mà làm cho Tạ Lực coi trọng như vậy.
Đáng tiếc bọn họ nhìn thấy, vẫn là dáng vẻ máu me đầm đìa dường như sau một khắc sẽ ngã xuống, toàn thân trừ đôi mắt kia, không có điểm sáng nào.
Đó là một đôi mắt nóng lòng không đợi được, đối tượng của ánh mắt là mỹ nữ, là đỉnh giai công pháp, mọi người sẽ không ngạc nhiên, mà bây giờ đối tượng mà đôi mắt này nhìn chăm chú, là cao thủ trong trận chiến sinh tử, tu vi cao hơn hắn hai tầng.
Trên đời vì sao lại có người tà dị như thế?
Không rét mà run!
Tạ Lực cũng không rét mà run!
Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, Tà Thiên đang làm gì mình!
Sinh tử chi chiến, ta đường đường là Man Lực Cảnh tầng bảy, ngươi có tài đức gì!
- Cửu Tinh Quải Nguyệt!
Một tia ửng đỏ không bình thường xẹt qua mặt Tạ Lực, chiến cục cuối cùng cũng kéo ra, ngay từ đầu, chính là gió tanh mưa máu, bởi vì phẫn nộ, Tạ Lực cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục chiến lực, nhất kích mười phần chiến lực, hắn tin tưởng tất nhiên có thể bẻ gãy nghiền nát Tà Thiên!
Hai mắt Tà Thiên càng sáng hơn!
Bời vì Cửu Tinh Quải Nguyệt một chiêu này, cường đại trước đó chưa từng có!
Cửu tinh làm đao, nguyệt diệc cũng là đao, từng điểm tôn nhau lên, từng vòng đan xen, một chiêu đao thức cuồn cuộn phủ xuống thiên địa!
Hô hấp lấy bị đao xé rách không khí, Tà Thiên chỉ cảm thấy hút vào từng chuôi tiểu đao, cảm giác đau đơn phế phủ tê liệt khiến hắn gần như không thở nổi!
Dưới Đao Thế, hắn không chút do dự vận dụng Hạc Vũ Cửu Thiên lùi lại năm bước, lúc thiên địa Cửu Tinh Quải Nguyệt sắp ập đến, dao găm cuối cùng cũng vụng về đâm ra.
Vốn dĩ là đâm, là bởi vì hắn không biết dùng binh khí.
Chiêu thức của Tạ Lực vô cùng uyển chuyển, Tà Thiên đâm một cái lại giống như heo mẹ lên cây, không chút hề mỹ cảm, lúc mọi người cho rằng một đòn linh động cùng vụng về va chạm sẽ sinh ra kết quả trực tiếp thì tròng mắt bọn họ lần nữa rớt xuống đất.
Xì xì ba tiếng, nhị tinh trong Cửu Tinh Quải Nguyệt, rơi vào trên bả vai Tà Thiên, hai giọt máu tươi vẽ thành hoa mai, ngay trên mũi đao biến ảo, tinh thần thứ ba sắp rơi vào cổ họng của Tà Thiên hoàn thành tuyệt sát, tay phải Tạ Lực cầm đao lại giống như bị rắn cắn, như thiểm điện lùi về!
Một giọt máu tươi lẫn màu xanh, theo cổ tay phải Tạ Lực rới xuống, đập nát nội tâm mọi người, giống như Lôi Minh.
Đây chính là một đòn vụng về, lại mạnh như lật trời!
Không biết dùng đao? Không thành vấn đề, chỉ cần có tuệ nhãn khám phá chiêu thức! Yếu kém ở đâu chứ!
- Chết đi! Cửu Phượng Lai Nghi!
Hai mắt Tạ Lực đỏ bừng bạo rống một tiếng, hắn điên rồi sớm đã quên mất kiêng kỵ nhà chính, càng quên mất Xích Phàn Dịch, tay phải đang thối rữa, hắn chỉ muốn dùng chiêu thức cường đại nhất, giết chết Tà Thiên ban cho hắn vô hạn nhục nhã!
Mà Tà Thiên đối mặt với một chiêu mạnh nhất của hắn, ánh mắt lại tối xuống, nhìn một hồi, trực tiếp nâng tay ném đi dao găm, quỹ tích đơn giản tuỳ tiện xuyên qua phong tỏa nghiêm mật của Cửu Đao Phượng, cắm ở khe sườn của Tạ Lực.
Thời gian dừng lại vào thời khắc này, sau đó trong lời nói mây trôi nước chảy của Tà Thiên mà khôi phục trôi qua.
- Dễ giận, không tỉnh táo, dẫn đến sơ hở trăm chỗ, tối kỵ.
Tạ Lực nghe vậy, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, há mồm phun ra một vũng máu tươi, ngửa mặt lên trời ngã xuống, không nhắm mắt, ngoại trừ vẻ xấu hổ giận dữ thì vẫn là xấu hổ giận dữ.
Tạ Lực hiểu lầm Tà Thiên, bở i vì câu nói sau cùng này không phải nói với hắn, mà chính là Tà Thiên tự nhủ.
Hắn quả thực từ trên người Tạ Lực nhìn thấy những điểm thiếu hụt này, hắn là người ngay cả hô hấp cũng phải xoắn xuýt không muốn lãng phí Nguyên Dương, làm sao có thể nói ra mấy lời khiêu khích như này chứ?
Tà Thiên chỉ đang nhắc nhở chính mình, về sau trong đối chiến, tuyệt đối không thể phạm phải lạoi sai lầm mà thôi.
- Đến lượt các ngươi.
Rút dao găm ra, Tà Thiên lạnh nhạt nhìn theo đông đảo chúng nô bộc, rơi vào trên người tôn tử Tạ gia, trước khi hắn phóng ra, trừ Tạ Bảo, tất cả mọi người quỳ xuống.
Giờ phút này, Tạ gia không phải là trời của bọn họ, mà là Tà Thiên.