Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 224: Chương 224: Lẫn nhau đều nhớ thương!




Ngày hôm sau.

Quân Thường Tiếu an bài mọi chuyển thỏa đáng, sau đó dẫn bọn người Lý Thanh Dương lên đường.

Đi hết ba ngày đường, tiến vào khu vực của quận Hoa Anh, ngay lập tức hắn ra lệnh cho các đệ tử thay một bộ áo đen.

Đối với các chính phái như Hạo Khí Môn, cần phải đường đường chính chính đến chào hỏi người ta, còn đối với loại tà phái như Hắc Ưng Đường, đương nhiên cần phải dùng một vài thủ đoạn đặc biệt.

Thủ đoạn gì?

Chính là chơi đánh lén, ám sát các kiểu chứ còn gì.

Nếu như không phải bùa Giải Ấn không quá mức khan hiếm, cần phải đến thời điểm nguy cấp mới sử dụng.

Quân chưởng môn đã không cần phải phiền phức như thế, trực tiếp rút đao dài tận gần 40 mét đại khai sát giới, một mình một ngựa giết vào Hắc Ưng Đường.

“Chưởng môn.”

Sau khi thay đổi áo đen, Dạ Tinh Thần thản nhiên nói:

“Chỉ là tiêu diệt một cái thất lưu tà phái thôi mà, cần gì phải mang nhiều người thế đâu chứ, một mình đệ tử đủ chơi chết bọn chúng rồi.”

Dạ Đế vẫn cứ bá đạo như thế.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn tôi luyện bản thân bên trong tháp rèn luyện, vì thế cường độ thân thể đã cứng cáp hơn rất nhiều.

Trước ngực, bụng, hai bắp tay đều có các khối cơ nhô lên, đương nhiên không phải dạng lồi lõm các kiểu, mà chính là cực kỳ đều đặn, cực kỳ hoàn mỹ.

Không chỉ có thân thể mới được đề cao.

Dạ Tinh Thần cũng không có bỏ mặc phương diện tu luyện, trở về môn phái được nửa tháng, cảnh giới của hắn đã thuận lợi đột phá Võ Đồ cửu phẩm đến Võ Đồ đỉnh phong.

Thời điểm hắn trọng sinh, chính là lúc bọn người Lý Thanh Dương tham gia môn phái thi đấu trở về, từng người đã có tu vi Võ Đồ cảnh.

Hiện tại, Dạ Tinh Thần không chỉ nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí còn đi trước một bước đột phá tu vi Võ Đồ đỉnh phong, điều này nói rõ cái gì?

Quả không hổ danh Võ Đế trọng sinh sao?

Mười phần sai, hắn được như thế là nhờ có Thái Huyền Chân Kinh, thật đúng là rất “Huyền”!

Thái Huyền lão nhân lưu lại một trong hai cuốn tâm pháp.

Dạ Tinh Thần từ lúc trọng sinh đến nay vẫn luôn lĩnh ngộ, mặc dù hiện tại chỉ mới lĩnh ngộ đến tầng thứ hai, nhưng thu hoạch được lợi ích không hề nhỏ, nếu không há có thể đột phá nhanh đến vậy.

Trước mắt có thể thấy.

Vì một cuốn tâm pháp mà nghẻo hết một mạng, chuyện này rất đáng giá.

Càng đáng giá hơn nữa là, bản thân bị ép buộc gia nhập Thiết Cốt Phái, vô tình có các loại tài nguyên võ đạo không ngừng cung cấp.

Dựa theo cốt truyện của một Võ Đế trọng sinh bình thường.

Sau khi Võ Đế trọng sinh không phải xin gia nhập học viện, thì cũng là tông môn.

Các loại đấu đá tranh giành, phải đi theo thứ tự từ trẻ đến già, mỗi ngày không bán hành cho nhân vật phản diện, thì cũng là nhét hành cho nhân vật phản diện ở trên đường.

Thế còn Dạ Đế chúng ta thì sao?

Từ lúc gia nhập Thiết Cốt Phái, chỉ cần biểu hiện tốt một chút thì sẽ có tài nguyên cung cấp.

Thậm chí không cần phải đi tranh giành với ai, hay phách lối với các nhân vật phản diện, thay vào đó là một cuộc sống tạm bợ cày cuốc tu luyện, không quá nhiều trắc trở.

Tiêu Tội Kỷ cũng chính là như thế.

Từ lúc gia nhập Thiết Cốt Phái, toàn bộ tài nguyên võ đạo đều do chưởng môn chu cấp, hoàn toàn không cần phải đi con đường long đong của nhân vật chính.

Dồn toàn bộ tinh thần vào việc tu luyện, không ngừng biến bản thân ngày càng cường đại.

Người cực khổ nhất không ai ngoài Quân Thường Tiếu.

Thân là người đứng đầu một phái, sớm tối phải lo việc kiếm tiền nuôi gia đình, bồi dưỡng môn phái ngày càng mạnh mẽ, các đệ tử cũng ngày càng mạnh hơn.

Aii..

Con đường nhân vật chính là khó, làm một cái chưởng môn càng khó.

Dạ Tinh Thần tất nhiên sẽ không thỏa mãn với hiện tại, hắn vẫn còn thù lớn chưa báo, để làm được chuyện này cần phải có càng nhiều tài nguyên võ đạo đến chống đỡ.

Cho nên, lần hành động tiêu diệt Hắc Ưng Điền này, hắn mới chủ động xin đi giết giặc.

Chỉ đáng tiếc.

Dạ Đế đại nhân coi như đủ thực lực để tiêu diệt thất lưu tà phái, Quân Thường Tiếu cũng sẽ không để hắn một mình chơi, nguyên nhân là các đệ tử khác cũng cần phải rèn luyện.

Quận Hoa Anh có một ngọn núi, thường xuyên có chim ưng bay lượn, cho nên được gọi là Hắc Ưng Sơn.

Trăm năm trước, một tên võ giả tà đạo vô tình đi ngang chốn này, phát hiện nguồn linh khí nơi đây rất dồi dào, ngay lập tức khai tông lập phái, đặt tên là Hắc Ưng Đường.

Bởi vì Hắc Ưng Đường đi theo con đường bàng môn tà đạo, cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, từ một môn phái vô danh tiểu tốt tiến thẳng đến cấp bậc thất lưu tà phái.

Trong khoảng trăm năm có thể làm được chuyện này, quả thật rất là đáng quý.

Vài thập niên trước, đường chủ đời thứ nhất vì muốn truy cầu cảnh giới cao hơn, nên đã từ chức rời đi môn phái, sau đó đại đệ tử Liệt Hắc Sát kế nhiệm chức đường chủ đời thứ hai.

Cái tên Liệt Hắc Sát này, không những sử dụng thủ đoạn độc ác, tàn nhẫn dã man, mà còn thường xuyên chặn đường ăn cướp của các thế lực và tán tu, môn phái hắn cũng vì thế phát triển cực nhanh.

Hắc Ưng Sơn, núi này kế núi nọ, liên miên chập trùng.

Thung lũng dưới sườn núi giống như bị một cái rìu lớn bổ ra, nước sống cuộn trào chảy xiết.

Phía trên đỉnh núi, có từng cái gian nhà to nhỏ trải dài, đó chính là đại bản doanh của Hắc Ưng Đường.

Giờ phút này.

Bên trong đại điện của Hắc Ưng Đường.

Đường chủ Liệt Hắc Sát ngồi trên vị trí đầu não, hai hàng lông mày của hắn tỏa ra sát khí nồng đậm.

Phó đường chủ Hà Thanh dẫn theo hơn sáu mươi tên đệ tử, tiến vào Tử Vong Cốc rèn luyện hơn nửa tháng vẫn chưa về, ngay lập tức hắn ý thức được chuyện này có gì đó sai sai, lập tức cho người đi điều tra.

Sáng hôm nay, tin tức vừa mới truyền đến.

Hà phó đường chủ đúng là có đến Tử Vong Cốc, nhưng sau đó biết tin Thiết Cốt Phái vừa mới từ trong đi ra, cho nên tức tốc đuổi theo.

Sau đó thì bặt vô âm tín.

“Đường chủ.”

Một tên phó đường chủ khác nhìn lá thư tin tức xong, nói:

“Hà phó đường chủ đến nay vẫn chưa về, e rằng đã gặp chuyện gì không may rồi, Thiết Cốt Phái nhất định có liên quan đến chuyện này.”

“Răng rắc.”

Liệt Hắc Sát vốn có tính cách tàn bạo sát phạt, nghe những lời này xong lập tức bóp vỡ chén trà, giọng đầy sát ý nói:

“Triệu tập các đệ tử, theo bổn tọa tiến đến Thiết Cốt Phái!”

Đúng với những gì Quân Thường Tiếu suy nghĩ.

Loại tà phái này, chỉ cần sự việc có dính đến mình một chút xíu, không cần bất kỳ cái gì chứng cứ, ngay lập tức dẫn người đến đòi mạng.

“Vâng.”

Phó đường chủ vội vàng rời đi.

“Hừ.”

Liệt Hắc Sát tỏa ra sát ý ngày càng trầm trọng, tự nói:

“Thiết Cốt Phái dám giết người của

bổn tọa, vậy thì các ngươi cần phải xóa tên khỏi giang hồ!”

Lời ý rất rõ ràng, đây chính là muốn diệt môn.

“Đường chủ.”

Bên dưới vị trí đầu não, một tên trung niên có chòm râu dê, khoác trên người một bộ trường bào, biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Thiết Cốt Phái này, không phải dạng vừa đâu.”

Hắn tên là Dương Trí.

Thực lực bản thân không quá cao, bất quá lại là quân sư của Hắc Ưng Đường.

Tất cả kế hoạch ra ngoài ăn cướp, đều là do hắn một tay an bài và sắp xếp, thành tựu không hề nhỏ, rất ít lần phải thua thiệt.

“Ồ?”

Liệt Hắc Sát nói:

“Có cái gì khác người sao?”

Dương Trí nói:

“Theo ta được biết, gần đây Thiết Cốt Phái vừa mới khiêu chiến với Hạo Khí Môn xong.”

Liệt Hắc Sát khẽ giật mình, kinh ngạc nói:

“Chẳng lẽ môn phái này cũng là lục lưu môn phái, rảnh rỗi sinh nông nổi đi khiêu chiến môn phái khác hả?”

Nếu như đây là một cái lục lưu môn phái, vậy thì hành sự phải thêm thận trọng.

Không thể vội vàng xúc động chơi lớn, mà phải giở trò quỷ mới thỏa đáng.

Dương Trí nói:

“Thiết Cốt Phái là cửu… à không phải, hẳn là vừa mới tấn cấp bát lưu môn phái.”

“Cái gì?”

Liệt Hắc Sát trừng to hai mắt, nói:

“Một cái môn phái vừa tấn cấp bát lưu, hết chuyện làm đi khiêu chiến lục lưu môn phái Hạo Khí Môn?”

Dương Trí nói:

“Ta đi mua sắm trong thành, vô tình nghe được tin tức này, đúng thật là có chút khó mà lọt tai.”

Liệt Hắc Sát cười nói:

“Há, dám khiêu chiến Tần Hạo Nhiên, khẳng định bị đánh cho không phân biệt được năm bắc nha.”

“Kết quả hoàn toàn ngược lại.”

Dương Trí nói:

“Người bị ăn hành là Tần Hạo Nhiên, cùng với đó là mấy tên đệ tử thân truyền.”

Hắn cũng không quá rõ sự tình, dù sao chuyện này phát sinh ở quận Thanh Dương, tin tức cũng chỉ tới từ con đường truyền miệng.

“Mẹ nó!”

Liệt Hắc Sát vỗ bàn một cái nói:

“Một cái bát lưu môn phái rắm chó, há có thể ngược đãi được Tần Hạo Nhiên, Dương tiên sinh hẳn là đã nghe phải tin đồn.”

“Đường chủ.”

Dương Trí chân thành nói:

“Việc này không có lửa thì sao có khói, thuộc hạ cho rằng, chúng ta đã muốn chơi với Thiết Cốt Phái, vậy thì cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, không thể lao đầu vào lửa được.”

Liệt Hắc Sát đối với người này có sự tín nhiệm vô hạn, bởi vì có nhiều lúc, tên này cho những lời đề nghị vô cùng mấu chốt, trong lúc cướp bóc có thể tránh được không ít thương vong.

“Dương tiên sinh.”

Hắn nói:

“Vậy theo ý của ngươi, chúng ta nên làm thế nào?”

Dương Trí nói:

“Từ trước mắt, chúng ta vẫn chưa xác định được Thiết Cốt Phái có phải là hung thủ hay không? Điều động một tên sử dụng bí pháp Nhận Huyết Quyết, xác nhận trên người bọn người này, có hơi máu của bọn người Hà phó đường chủ hay không?”

“Nếu có thì sao?”

Liệt Hắc Sát nói.

Dương Trí nheo lại cặp mắt nhỏ, lạnh lẽo âm u nói:

“Chúng ta ở bên ngoài chặn cửa Thiết Cốt Phái, đệ tử ra một người giết một người, khiến bọn hắn sớm tốt ăn ngủ không yên.”

Nếu những lời này truyền đến tai của Quân Thường Tiếu, khẳng định khẩu Desert Eagle sẽ được khai một súng bắn vỡ đầu, bởi vì hắn ghét nhất là những người chơi thủ đoạn bỉ ổi như thế.

“Được.”

Liệt Hắc Sát bắt nhịp nói:

“Chuyện này giao cho người của Liệp Sát Tổ giải quyết, dựa theo thực lực của bọn hắn, hẳn là có thể khiến cho Thiết Cốt Phái đêm dài lắm mộng.”

Bí pháp gọi là Nhận Huyết Quyết, là một loại tà môn công pháp, còn về Liệp Sát Tổ, chính là bộ phận tinh nhuệ của Hắc Ưng Đường.

Liệt đường chủ phái bọn họ hành sự, một khi xác nhận có huyết khí của phó đường chủ, kết quả đường nhiên là các loại thủ đoạn tàn nhẫn đang chờ sẵn để chào hỏi.

Chỉ hơi tiếc.

Thời điểm hai người đang ở chỗ này nghị sự.

Ở chân núi phía bên kia, Quân Thường Tiếu đã cùng nhóm người Lê Lạc Thu đến trước một bước hội hợp với nhau, đồng thời bố trí kế hoạch tiêu diệt Hắc Ưng Đường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.