Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 227: Chương 227: Ngươi rốt cuộc có giết hay là không!




Chết là cảm giác như thế nào?

Ở phương diện này, Quân Thường Tiếu có kinh nghiệm, Dạ Tinh Thần cũng đã thể nghiệm.

Chỉ có chân chính trải qua cái chết, mới có thể sâu sắc ý thức được, hóa ra mình đối với thế giới này lưu luyến đến như vậy.

Đáng tiếc.

Tất cả cuối cùng rồi cũng sẽ tan biến.

Cho nên từ lúc Quân Thường Tiếu xuyên không đến bây giờ, đối với việc bản thân có thể tiếp tục sống, thầm cảm thấy vô cùng may mắn.

Dù là gánh vác trên vai nhiệm vụ nhìn như không có khả năng hoàn thành, cũng muốn tự động viên chính mình phải lạc quan đối mặt.

Mà 20 tên thành viên Liệp Sát Tổ xông lên trước tiên kia, thân thể đứng cứng ngắc tại chỗ, đang được trải nghiệm hương vị của tử vong.

Nguyên nhân trên cổ từng người đã có một vết kiếm nhỏ bé, máu tươi tuy rằng chưa có trào ra, nhưng tâm trí và linh hồn đang từ từ chia cách với thân thể.

Quá trình này tựa như dài dằng dẵng, để bọn hắn vạn phần không muốn trải nghiệm, nhưng không có cách nào ngăn cản, chỉ còn biết tự thân trải nghiệm tử vong ập xuống.

“Phù phù!”

“Phù phù!”

20 tên đệ tử Hắc Ưng Đường, cùng nhau ngã thẳng xuống mặt đất.

Trên cổ vết kiếm hiển hiện ra, máu tươi theo vết thương xé rách bắt đầu phun tung toé.

Làm người trong tà phái, bọn họ đối với tử vong, có giác ngộ nhiều hơn so với người bình thường, thậm chí đã sớm làm tốt công tác tư tưởng với cái chết.

Chẳng qua là khi bản thân tự thể nghiệm cảm giác tử vong, mới đột nhiên nhận ra, mình thật sự không muốn chết!

“Ừng ực.”

Phó tổ trưởng nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nổi lên sự kinh hãi, hai tay không tự chủ được run rẩy.

20 tên thủ hạ, tại trong mấy hơi thở bị một tên năm đệ tử mặt đầy kiêu ngạo chém chết, cảnh tượng quá mức hãi hùng!

Cho dù có là đường chủ, tuyệt đối không làm được chuyện này!

Không phải trong mấy hơi, mà chỉ trong một hơi thôi.

Dạ Tinh Thần xuất kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ảnh lóe lên, trong tức khắc bọn hắn đã xác định phải nghẻo.

Hai chữ —— Bá đạo!

“Xoát!”

Trong thời gian nhanh nhất, phó tổ trưởng đưa ra lựa chọn chính xác nhất, chính là thi triển thân pháp lùi về phía sau.

Nhưng mà, khi hắn vừa quay người chạy đi, thần sắc bỗng dưng đông cứng, ánh mắt hướng tới nơi mà tổ trưởng đang chém giết với đám người không rõ thân phận kia.

Không phải chém giết!

Thành viên Liệp Sát Tổ bên mình, đang bị đám thiếu niên nhìn như chỉ có mười bảy mười tám tuổi kia, điên cuồng đồ sát!

Còn tổ trưởng có thực lực mạnh hơn mình, đang đối mặt một tên thiếu niên, cũng đồng dạng bị đánh cho không hề có lực đáp trả!

“Đứt!”

Lý Thanh Dương né người sang một bên, rót linh lực vào cánh tay, trong nháy mắt thi triển ra Khai Sơn Chưởng, trực tiếp đánh vào bên trên mặt đao của tên tổ trưởng.

Chưởng lực hội tụ lực lượng vào một điểm, đánh thẳng vào trên đao, trực tiếp chấn thân đao thành hai nửa.

“Đăng đăng đăng!”

Tổ trưởng lùi thân thể lại mấy bước, nhìn xuống thanh đao đã bị chém đứt của mình, ánh mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Đó là vũ khí phàm phẩm được ban thưởng từ đường chủ, kết quả bị một tên thiếu niên lấy chưởng lực chém đứt, rốt cục lực lượng cường đại đến mức nào đây!

“Phốc!”

Ngay lúc này, một tên thuộc hạ ở phía sau lưng không xa, bị trực tiếp đâm xuyên tim bởi Bá Vương Thưởng của Long Tử Dương.

“Bành!”

Hắn dùng chân đá thi thể văng ra, sau đó nhìn đầu thương nhuộm đầy máu tươi, lẩm bẩm nói:

“So sánh với việc giết hung thú, quả nhiên giết người thoải mái hơn nhiều.”

“Phốc!”

“Phốc!”

Một chỗ khác, Tô Tiểu Mạt và Lý Phi thi triển Quỷ Ảnh Bộ, dùng tốc độ cực nhanh huy động Hàn Phong Kiếm, máu tươi bắn ra khắp nơi.

Sau khi sự kiện môn phái luận võ kết thúc, hai người đã từng chém giết với sát thủ, cho nên đối với chuyện giết người này, có thể làm được tới trình độ không có chút hoang mang nào.

Bọn người Trương Vĩ thì chưa có nếm trải, vì thế khi lấy thực lực và trang bị song trọng ưu thế giết chết từng người từng người, hai bàn tay nhuốm máu đang khó kiềm chế sự run rẩy kịch liệt.

Không có ai mới sinh ra đã tàn nhẫn, cũng không ai từ nhỏ đã ưa thích giết người.

Cho nên trải nghiệm lần này, đối với đệ tử Thiết Cốt Phái tới nói, là một lần rèn luyện tâm tính.

Thành viên Tế Vũ Đường ở trên phương diện giết người, có thể nói là cao thủ trong cao thủ, các loại ám khí thi nhau phóng ra, từng người từng người thành viên Liệp Sát Tổ ngã xuống, thế mà mí mắt bọn họ đều không chớp một cái.

Song phương nhân số không khác gì nhiều.

Nhưng đệ tử Thiết Cốt Phái vô luận từ thực lực đến trang bị, đều đứng về phía nghiền ép, cho nên cuộc hỗn chiến với nhau này, tuyệt đối là đơn phương đồ sát.

Tới khi bọn hắn dần dần thích ứng với việc giết người, tâm cảnh cũng bắt đầu có sự chuyển biến, mãi đến khi tay không còn run, tim không còn loạn, xuất chiêu ngày càng thêm ngoan độc.

Ta không giết người, người sẽ giết ta.

Cho nên chỉ có thể giết chết, mới giúp cho mình sống.

Loại chuyện giết người này, Quân Thường Tiếu sớm đã giác ngộ ở trên Hắc Phong Sơn, vì thế không cần phải tham gia chém giết, thay vào đó là đứng trên cành cây phía ngoài quan sát.

Các đệ tử dần dần thích nghi, thẳng tay chém giết, điều này để hắn rất vui mừng.

Ở cái thế giới tàn khốc lấy võ thay tiếng nói, không nói đến việc giết người quen tay, ít nhất phải có giác ngộ với việc giết người, thì mới có thể sống sót.

“Chưởng môn! Chưởng môn!”

Ngay lúc này, Lý Thượng Thiên ôm Độc Xà chạy đến, khóc lóc kêu la nói:

“Người mau chóng cứu xà huynh, cứu xà huynh đi!”

Quân Thường Tiếu nhìn thấy Độc Xà trên mặt không còn một chút máu, vội vàng nhảy xuống, mở miệng người kia ra rồi nhét vào một viên Liệu Thương Đan.

Đan dược khuếch tán bên trong cơ thể, Độc Xà nguyên bản đang hấp hối trong cơn nguy kịch, nhất thời mở to hai mắt ra, câu nói đầu tiên nói:

“Lý Thượng Thiên, cái mả cha cả nhà ngươi, thiếu chút nữa hại chết lão tử!”

“Tỉnh rồi, rốt cuộc tỉnh rồi!”

Lý Thượng Thiên nhìn thấy Xà huynh mở mắt, cảm xúc nhất thời mừng rỡ như điên, thậm chí bị chửi mà còn dâng lên cảm giác đặc biệt thoải mái.

“Xoát!”

Quân Thường Tiếu vung tay lên, ném Hàn Phong Kiếm cho Lý Thượng Thiên, rồi nói:

“Không giết được một người, vậy thì quá có lỗi với Độc Xà, quá có lỗi với viên Liệu Thương đan kia của bổn tọa.”

Lý Thượng Thiên tiếp nhận Hàn Phong Kiếm, thần sắc đột nhiên khẽ giật mình.

Nghĩ đến Xà huynh vì mình mới trúng phải ám khí, hiện tại còn cắm ở trên người, ánh mắt hắn nhất thời sát ý ngút trời.

“Roẹt!”

Lý Thượng Thiên rút kiếm ra, quát to:

“Ta muốn giết người!”

Nói xong, cất bước tiến lên.

Quân Thường Tiếu nắm chặt cổ áo hắn, cưỡng ép kéo trở về, chỉ về đằng trước nói:

“Ngươi đi sai hướng rồi.”

“Chưởng môn!”

Lý Thượng Thiên vẻ mặt đau khổ nói: “Ta.. ta vẫn còn sợ..”

“Sợ cái con mẹ nhà ngươi!”

Độc Xà nằm trên mặt đất, chỉ đám người đang chém giết lẫn nhau, phẫn nộ quát:

“Đi giết người cho lão tử, không giết được hai tên, trở về huấn luyện tăng lên gấp bội!”

Lý Thượng Thiên nghe được bốn chữ “huấn luyện gấp bội”, ánh mắt lập tức nghiêm nghị lên, sau đó rút kiến “hây ya ya” xung phong.

Độc Xà lúng túng nói:

“Chưởng môn, tất cả đều là do Tế Vũ Đường ta dạy bảo không nghiêm, bồi dưỡng được một tên gia hỏa nhát như chuột.”

Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói:

“Giết người cũng không phải chuyện dễ như ăn bánh, Lý Thượng Thiên sợ hãi cũng là điều bình thường.”

Độc Xà trầm mặc không nói.

Nhớ đến năm đó, mình giết người lần thứ nhất là vào thời điểm 14 tuổi, ký ức vẫn luôn khắc sâu chưa phai mờ.

Lê Lạc Thu đứng trên cành cây, cười nói:

“Lúc nãy tiểu gia hỏa này trong lúc cứu ngươi, chạy trốn tốc độ có thể nói là một cái nhân tài.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Đây là một mầm mống tốt, nếu như có thể giúp hắn luyện ra dũng khí, sau này chính là một viên mãnh tướng của Tế Vũ Đường các ngươi.”

“Giết nhiều người, dũng khí tự nhiên sẽ được luyện ra.”

Lê Lạc Thu nghĩ một hồi, nói:

“Độc Xà, sau này trở về, tăng mức độ huấn luyện gấp bội cho hắn.”

“Vâng.”

Độc Xà đáp.

Lý Thượng Thiên vì không muốn tăng thêm huấn luyện, cho nên càng ngày càng hung hăng chém giết loạn xạ.

Nếu như biết kết quả không có gì thay đổi, khẳng định hắn sẽ quỳ xuống than trời trách đất, gào khóc thảm thiết.

“A...a!”

Lý Thượng Thiên xông vào chỗ một tên địch nhân đang bị ăn hành đến ngập mồm.

Điền Thất đang giao thủ với thành viên Liệp Sát Tổ, nhiều lần sáng tạo cơ hội trí mạng, rốt cuộc vô cùng sụp đổ nói:

“Ngươi rốt cuộc có giết hay là không đây!”

“Phốc!”

Hàn Phong Kiếm xuyên thấu thân thể người nọ.

Máu tươi tung tóe phun lên mặt Điền Thất, khiến hắn tức đến mức muốn phun một ngụm máu.

Cái mả cha nhà ngươi, sáng tạo cho nhiều cơ hội tốt như vậy rồi, hết lần này tới lần khác, chọn đúng ngay lúc máu tươi bắn lên mặt ta mới ra tay, thật đúng là đồng đội heo mà!

“Xoát!”

Rút kiếm ra, thi thể ngã xuống đất.

Lý Thượng Thiên cố gắng kìm chế cảm giác hôn mê, hai mắt sững sờ nhìn lấy chuôi kiếm đang nhuốm đầy máu kia, trong dạ dày nhất thời cuộn trào lên cảm giác buồn nôn.

Ối mẹ ơi!

Ta.. ta giết người rồi!

Hưu! Hưu! Hưu!

Ngay lúc này, mấy đạo ám khí bay tới từ phía sau lưng.

Đinh! Đinh! Đinh!

Dương Ngọc Hoa nhanh chân chạy đến, dựng lên Kiên Thiết Thuẫn ngăn cản lại, nói:

“Sư đệ, tên phóng ám khí kia giao cho ngươi đấy!”

Lại phải giết người nữa?

Lý Thượng Thiên nắm lấy thanh kiếm nhuốm đầy máu, không biết như thế nào, nhưng tay mình thế mà không còn run rẩy!

“Á...á!”

Hắn lần nữa kêu to lên, tự cấp cho mình thêm dũng khí giết tới.

Xoát! Xoát!

Ám khí liên tiếp đánh tới.

Lý Thượng Thiên thi triển Quỷ Ảnh Bộ tránh né, sau cùng xông đến trước người hắn, Hàn Phong Kiếm hung hăng chém tới!

“Phốc —— —— “

Một kiếm này dồn vào tất cả lực lượng, trực tiếp chém bay đầu đối phương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.