Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 192: Chương 192: Ta nguyện lấy thân thể tàn phế này, thay các ngươi nhận




“Đinh!”

Đổi mới lần thứ nhất, chẳng được cái gì cả.

“Đinh!”

Đổi mới lần thứ hai, vẫn chẳng có cái vẹo gì nốt!

“Đinh! Đinh! Đinh!”

Quân Thường Tiếu liên tiếp đổi mới 10 lần, tiêu hao 200 điểm cống hiến, kết quả mới được có một vật phẩm nhìn qua rất hữu dụng, tên của nó là Hàn Băng Thủ Trạc.

Vật này là chí bảo băng hệ, một khi võ giả băng hệ sử dụng sẽ đề cao cường độ thuộc tính thêm 20%.

Công năng đúng là tốt thật đấy, nhưng khuyết điểm cũng rõ rành rành ra là chỉ có hiệu quả với Võ Đồ cảnh và Võ Sư cảnh, võ giả đã bước vào Võ Tông cảnh không cách nào kích phát công năng.

“Thiên Thiên chắc hẳn sẽ cần thứ này.”

Quân Thường Tiếu nói.

“Đinh! Chủ nhân tiêu hao 50 điểm cống hiến, nhận được một Hàn Băng Thủ Trạc, vật phẩm đã chuyển vào trong không gian giới chỉ.”

“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 640/1000.”

Sau đó hắn lại tiếp tục đổi mới, 140 điểm cống hiến lại bay, vật dụng hằng ngày phong phú hơn một chút, lúc này mới chịu áp chế suy nghĩ đổi mới vật phẩm.

Quân Thường Tiếu nhìn bên trong không gian giới chỉ nào là cây dù, xà phòng, khăn tắm, các loại vật dụng đa năng, có chút bất lực nói:

“Ta còn làm cái chưởng mẹ nó môn gì nữa, trực tiếp mở tiệm tạp hóa tại dị giới cho xong!”

Hệ thống nói:

“Chuyện này cũng được đấy chứ.”

“Cút.”

Lục Thiên Thiên nói nàng cần thời gian một ngày, kết quả đến buổi chiều ngày thứ hai mới thu lại khí lạnh quanh người.

Đến lúc nàng mở mắt ra, hai con ngươi lóe lên hai tia sáng lạnh lẽo.

Giờ phút này, thời hạn để hoàn thành nhiệm vụ sử thi chỉ còn lại khoảng 5 tiếng mà thôi.

“Sao rồi?”

Quân Thường Tiếu nói.

Lục Thiên Thiên hơi chút đắn đo, nói:

“Dựa vào sự lĩnh ngộ của ta đối với Cửu Trọng Băng Phong Chưởng, chắc hẳn là có thể đóng băng Hỏa Long Thu được ba bốn hơi thở.”

“Ba bốn hơi thở tương đương với năm sau giây.”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:

“Thời gian cũng coi như đầy đủ.”

Trong thế giới võ hiệp, chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi đã có thể phân định thắng thua.

Ví dụ như Chu Hồng và Dạ Tinh Thần, một khi bọn hắn có vài giây để thi triển kiếm kỹ, khẳng định có thể chém ra mấy trăm kiếm.

“Cho ngươi này.”

Quân Thường Tiếu đưa Hàn Băng Thủ Trạc cho nàng, cười nói:

“Cái đồ chơi này có hơi mát lạnh, ngươi đeo vào hẳn là rất phù hợp.”

Lục Thiên Thiên bỗng nhiên khẽ giật mình.

Trao tặng vòng tay cho nữ nhân, chuyện này còn có một cái ý nghĩa khác.

Nàng nhẹ nhàng ngẩng nhỏ lên, nhìn cái gương mặt cười sáng lạn trước mặt, nội tâm vốn là một mảnh rét lạnh bỗng chốc nổi lên lửa nóng.

“Ta không cần.”

“Bổn tọa lần đầu tiên tặng vòng tay cho nữ nhân, ngươi cho ta mấy phần mặt mũi được chứ.”

“...”

“Đây là mệnh lệnh của chưởng môn.”

Lục Thiên Thiên tiếp nhận vòng tay mát lạnh rồi đeo vào cổ tay phải của mình, sau đó quay mặt đi, đồng thời tỏa ra khí tức băng lãnh quanh người, dường như muốn che giấu đi cái gì đó.

“Ba!”

Quân Thường Tiếu búng tay một cái, nói:

“Đệ tử nội môn đi theo bổn tọa vào trong, đệ tử ngoại môn bày trận ở bên ngoài.”

Không cần số lượng, chỉ cần chất lượng.

“Vâng!”

Chúng đệ tử đồng thanh nói.

“Chuẩn bị vào rồi kìa!”

“Chuyến này phải nói hung hiểm vạn phần luôn!”

“Sau một đêm suy nghĩ, ta cảm thấy tốt nhất vẫn là rời đi sớm một chút.”

“Mọi người ráng chờ xem, Hỏa Long Thú rất có thể sẽ không tự tiện rời khỏi lãnh địa của mình đâu.”

Đám tán tu thấp giọng nghị luận.

Trong lúc bọn hắn nói chuyện, Quân Thường Tiếu đã dẫn theo bảy tên đệ tử và Chu Hồng tiến vào đường hầm nóng rực kia.

Long Tử Dương, Lý Ngọc Hoa và những người khác bày trận ngay lối vào, đồng thời thầm cầu nguyện cho chưởng môn và các sư huynh, hy vọng bọn họ có thể thuận tiêu diệt Hỏa Long Thú!

“Vù vù!”

Một trận gió nóng từ phía trước thổi tới, khiến cho bọn người Lý Thanh Dương cảm thấy hô hấp khó khăn, ngoài việc sử dụng Kiên Thiết Thuẫn chắn trước người, tranh thủ chút hơi thở thì chẳng còn cách nào khác.

Quân Thường Tiếu sở hữu Linh Lung Hỏa nên chẳng hề hấn gì, ngược lại cảm thấy rất dễ chịu.

Lục Thiên Thiên cũng bình yên vô sự, bởi vì nàng có thể dùng khí lạnh để cản hơi nóng lại.

Đường hầm dài ước chưởng hơn hai trăm mét, thâm nhập càng sâu vào bên trong, nhiệt độ cũng càng cao hơn.

Rốt cuộc, nhóm người đã đi đến cuối đường.

Bọn người Lý Thanh Dương cảm giác mình đang ở trong một cái lò nướng, toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi như vừa tắm mưa.

Dạ Tinh Thần và Chu Hồng khá là thoải mái, một người dựa vào Thái Huyền Chân Kinh để chống đỡ, một người sử dụng kiếm thế để chống cự.

Đương nhiên.

Bọn họ rất rõ ràng, nếu như bản thân đứng quá gần Hỏa Long Thú, khẳng định xin lỗi em chịu không nổi.

Sau khi đi đến cuối đường, Quân Thường Tiếu nhìn vào phía trong thung lũng.

Đập vào mắt hắn là một mảnh đất khắp nơi đỏ thẫm, chỉ có vung vãi vài tảng đá nhỏ, một bóng cây cũng không có.

Lý Thanh Dương nói:

“Chưởng môn, những khối đá đó là Hỏa Long Thạch, thuộc về khoáng thạch hỏa hệ cao cấp!”

Quân Thường Tiếu không bận tâm nhìn đống đá vụn ấy, thay vào đó dồn hết lực tập trung nhìn vào nơi sâu nhất, nhìn vào con Hỏa Long Thú như cái núi nhỏ kia.

Mặc dù tên to xác kia nằm trên mặt đất, cả người tràn ngập lửa nóng, thế nhưng nhìn từ góc độ nào cũng thấy thân hình của nó, có cái đếch gì giống với rồng, chẳng qua chỉ là một con khủng long!

“Khủng long cũng tính là rồng.”

Hệ thống nói.

“...”

Hỏa Long Thú xác thực có thân hình so với khủng long đã bị diệt chủng trên Địa Cầu cũng không có gì quá khác biệt, nhìn vào cái đuôi dài thô ráp mà xem, càng giống với Khủng Long Bạo Chúa.

Bất quá da thịt của nó là một màu đỏ sậm, từ lưng đến đuôi đều có lửa cháy nóng rực.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

So với Khủng Long Bạo Chúa càng oai phong hơn nhiều!

Nếu như có thể thu phục con này làm khế ước thú, một khi ra ngoài cưỡi nó đi dạo, còn không đủ chơi nổi hay sao?

Quân Thường Tiếu nói:

“Tất cả đã chuẩn bị kỹ chưa?”

“Đã chuẩn bị kỹ.”

Mọi người thấp giọng trả lời.

Trước lúc tiến vào trong, Quân chưởng môn bày binh bố trận thỏa đáng.

Nếu như con Hỏa Long Thú bị kinh động, Tiêu Tội Kỷ phụ trách hấp dẫn địch ý, nếu như thất bại, Tô Tiểu Mạt và Lý Phi ngay lập tức thay thế hấp dẫn địch ý lần hai.

Chờ tình hình ổn định, Lục Thiên Thiên tìm cơ hội thi triển đóng băng, sau đó là Dạ Tinh Thần và Chu Hồng phụ trách chủ lực công kích, mọi người chỉ có thời gian ba bốn hơi thở, cho nên phải mất chiêu lấy mạng!

“Đi.”

Quân Thường Tiếu phất tay một cái, bước lên mặt đất tràn đầy nhiệt độ, cẩn thận từng li từng tí tiến lên.

Cẩn thận từng li từng tí cái con khỉ!

Bọn họ vừa mới đạp lên mặt đất đỏ sậm kia, đồng nghĩa với tiến vào địa bàn của Hỏa Long Thú, mí mắt của tên to xác kia bỗng nhiên khẽ giật, sau đó mở ra.

“Vù vù!”

Thân thể như đồi núi kia từ từ vươn lên, độ cao của ngọn núi đạt tới bốn năm trượng, đúng là thân hình so với Khủng Long Bạo Chúa rất giống, bất quá cả người nó bao bọc một lớp lửa đỏ nóng rực, khí thế vô cùng kinh hồn khiếp vía!

“Rống —— —— ---- “

Hỏa Long Thú tức giận há to miệng gào thét hướng về phía bọn người Quân Thường Tiếu vừa mới xông vào, hơi nóng theo tiếng gào thét bay tới.

“Ông!”

Tiêu Tội Kỷ đứng ở hàng tiên phong, nhanh chóng kích hoạt hàng rào phòng ngự, ngăn cản toàn bộ hơi nóng đánh tới, sau đó dưới làn sóng nhiệt cất bước tiến về phía trước!

Xoát! Xoát!

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi cũng tách ra hai bên trái phải.

“Rống!”

Hỏa Long Thú một lần nữa phẫn nộ gào thét, trong miệng nó ngưng tụ một khối hỏa cầu, tạo thành một cái đạn pháo bay ra ngoài!

Ầm ầm!

Hỏa cầu đánh trực tiếp vào hàng rào phòng ngự!

Lực sát thương vô cùng mạnh mẽ, khiến cả người Tiêu Tội Kỷ bị đẩy lùi về sau năm sáu bước, năng lượng tinh hạch bên trong tấm khiên bị tiêu hao hết một phần tư!

Hắn thân là tướng chống chịu, bên trong Kiên Thiết Thuẫn càng là được truyền vào năng lượng của tinh hạch hung thú cao cấp, thế mà chỉ một đòn công kích hời hợt của Hỏa Long Thú, năng lượng đã bị tiêu hao khủng khiếp như vậy, còn đánh thế nào nữa!

“Khiến nó đưa lưng về phía này!”

Quân Thường Tiếu quát lên.

“Xoát!”

Tiêu Tội Kỷ cầm trong tay Kiên Thiết Thuẫn, chân đạp ở trên mặt đất nóng hổi di chuyển sang một hướng khác.

Hỏa Long Thú đã bị hắn hấp dẫn địch ý thành công, thân thể cũng theo đó quay sang hướng khác.

Lục Thiên Thiên hướng bên còn lại lướt đi, vừa hay đến phía sau của con thú, đang chuẩn bị ngưng tụ băng linh lực để thi triển Cửu Trọng Băng Phong Chưởng, lập tức phát hiện đối phương lại ngưng tụ ra một khối hỏa cầu.

Hỏa cầu lần này so với lần trước càng nhanh, càng mạnh!

Dưới trạng thái bị hoàn cảnh hạn chế, Tiêu Tội Kỷ thi triển ra tốc độ bị chậm nửa nhịp, hầu như không có cách nào né tránh, chỉ còn cách cắn răng sử dụng hàng rào phòng ngự để chống đỡ!

“Ầm ầm —— —— “

Hòa cầu hung hăng bạo lực đánh vào hàng rào phòng ngự, năng lượng bên trong tấm khiên cấp tốc bị giảm thêm bốn thành!

Chuyện này không quan trọng, quan trọng là lực lượng mấy chục vạn cân trực tiếp đánh thân thể Tiêu Tội Kỷ bay ra ngoài, hung hăng đâm vào vách đá nóng rực.

“Huệ!”

Thân thể trượt xuống đất, một ngụm máu tươi không nhịn được phun ra ngoài.

“Tiêu sư đệ!”

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi kinh hoảng nói.

“Rống!”

Hỏa Long Thú phẫn nộ gào thét, cái đầu to quay sang trực tiếp phun ra một đoàn sóng lửa.

Đúng vậy, chính là sóng lửa!

Mà còn là loại hình quạt!

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi vốn là tận dụng ưu thế tốc độ để quấy rối một chút, bỗng chốc phạm vị hoạt động đã bị phong tỏa, kết quả cũng không cách nào né tránh, chỉ còn cách kích hoạt hàng rào phòng ngự chống đỡ.

“Vù vù!”

Sóng lửa phun tới, trong nháy mắt nhiệt độ sôi trào lên.

Tô Tiểu Mạt và Lý Phi mượn nhờ hàng rào phòng ngự để hướng về hai bên chạy, mãi cho đến gian nan chạy thoát khỏi phạm vi sóng lửa thì năng lượng bên trong tấm khiên cũng đã bị tiêu hao hết!

“Hưu hưu hưu!”

Ngay lúc này, mấy đạo ánh sáng hình trăng khuyết từ phía bên cạnh bắn tới!

Bành! Bành!

Ánh sáng trăng khuyết trực tiếp nện vào trán Hỏa Long Thú!

Mặc dù không thể tạo thành vết thương chí mạng, bất quá thành công hấp dẫn địch ý của nó, cái đầu to đã chuyển hướng.

Tiêu Tội Kỷ lảo đảo đứng lên, lau đi vết máu trên môi, một lần nữa cầm khiên trong tay, nhếch miệng cười nói:

“Con con trùng to xác, mục tiêu của ngươi là ta!”

“Rống —— —— “

Hỏa Long Thú phẫn nộ gào thét khi nghe tiếng khinh miệt từ hắn, đôi chân lớn giẫm lên mặt đất phát ra âm thanh to lớn, thân thể ngang ngược xoay một cái, cái đuôi lửa hung hăng quét tới.

Cú quét rất nhanh, phạm vi lại rất rộng!

“Tránh đi!”

Quân Thường Tiếu gào thét lên.

Tiêu Tội Kỷ vẫn không tránh.

Ngay từ đầu hắn đã không có ý định tránh!

“Đạp!”

Hắn bỗng nhiên giẫm mạnh chân xuống đất, cơ bắp nổi lên gân xanh, đồng thời truyền toàn bộ linh lực vào trong Kiên Thiết Thuẫn, Tiêu Tội Kỷ biểu lộ ánh mắt dứt khoát!

Chưởng môn, sư huynh.

Ta nguyện lấy cái thân thể tàn phế này.

Thay các ngươi nhận phong ba bão táp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.