Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 57: Chương 57: Tiêu diệt Địa Viêm Lang!




Sau khi Linh Pháp trận mở ra, các đệ tử đã phân tổ chuẩn bị tiến vào, tuy chỉ có thể tu luyện hai giờ đồng hồ, nhưng một đợt tu luyện có thể so với cả một ngày, như thế đã đủ làm bọn hắn mừng muốn rơi lệ.

Trong đại điện, Quân Thường Tiếu ngồi xếp bằng tu luyện Dịch Cân Kinh.

Các đệ tử sử dụng Linh Pháp trận, hắn chịu khổ chịu cực không có đi tranh giành, chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay tu luyện theo lẽ thường mà thôi.

“Linh lực đã ngưng tụ đủ rồi, bắt đầu xung mạch thôi!”

Quân Thường Tiếu đem toàn bộ linh lực trong kinh mạch hội tụ vào một chỗ, sau đó hướng một mạch cuối cùng một đường xông tới khai mở.

Kết quả thất bại!

“Aii..”

Hắn thở dài nói:

“Vận may của ta, chắc đều dùng vào khu mua sắm hết cả rồi.”

Hệ thống nói:

“Dịch Cân Kinh tuy có thể giúp tăng tỷ lệ xung mạch, bất quá chủ nhân muốn khai mở một mạch cuối cùng, độ khó không phải là thấp.”

“Hây..”

Quân Thường Tiếu than thở một tiếng, lấy vật phẩm ma pháp Desert Eagle ra vuốt vuốt vài lần, nói:

“Ta có nên đến thành Thanh Dương mua một chút tinh hạch về thử không nhỉ?”

Con đường cảnh giới không xong? Vậy thì lấy trang bị bù thôi.

“Đúng rồi!”

Hắn vỗ trán một cái, nói:

“Trong danh sách nhiệm vụ môn phái có một cái nhiệm vụ là giết hung thú Địa Viêm Lang còn gì, con hung thú này cũng tương đối hung hãn, để Thanh Dương đi tiêu diệt nó, có lẽ sẽ thu hoạch được tinh hạch nha.”

Hệ thống nói:

“Nhiệm vụ môn phái ba sao, cần phải nhiều đệ tử môn phái tổ hợp hoàn thành, một người đi chẳng khác nào lấy mạng ra đùa.”

“Ghê gớm vậy sao?”

Quân Thường Tiếu ngẫm nghĩ một chút, sau đó hắn gọi Lý Thanh Dương, Lục Thiên Thiên, Tô Tiểu Mạt đến đại điện, rồi nói:

“Thanh Dương, bên ngoài thôn có một con hung thú Địa Viêm Lang tác oai tác oái, ba người các ngươi đi theo bổn tọa trừ hại cho dân.”

“Địa Viêm Lang?”

Lý Thanh Dương sắc mặt nghiêm nghị nói:

“Chưởng môn, đây là hung thú hỏa hệ có sức mạnh ngang với Võ Đồ cảnh, muốn giải quyết nó không phải chuyện dễ dàng a.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Vậy nên ta mới kêu ba người các ngươi đi theo bồi bạn với bổn tọa.”

“Vâng”

Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt chắp tay nói, Lục Thiên Thiên đã sớm bước ra đại điện, thẳng một đường hướng về cửa môn phái rồi.

“Đinh!”

“Nhận nhiệm vụ môn phái.”

“Giới thiệu nhiệm vụ: Giúp đỡ dân làng thôn Thanh Dương, tiêu diệt Địa Viêm Lang ở Tây Pha sơn cốc (chưa hoàn thành).”

“Đệ tử nhận nhiệm vụ: Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt.”

“Phần thưởng nhiệm vụ: Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chủ nhân sẽ nhận 5 điểm thành tựu môn phái và 5 điểm cống hiến môn phái.”

“5 điểm lận à? Có vẻ được đấy.”

Phía tây của thôn Thanh Dương, có một tòa lâu đài bao bọc bởi sơn cốc, dân làng gọi nơi đây là sói cốc.

Nếu như chỉ là sói hoang bình thường thì các dân làng đã không sợ, nhưng mấy năm bỗng nhiên một con Địa Viêm Lang biết phun lửa xuất hiện, làm xáo trộn cuộc sống của dân làng.

Về sau Vương chưởng môn trước đây của Thiết Cốt phái xuống núi, giáo huấn con Địa Viêm Lang biết thân biết phận, nhưng bản tính tàn nhẫn của sói đâu dễ bỏ, trong khoảng thời gian này nó lại nhiều lần tấn công gia súc của dân làng, kinh tế tổn thất con số không nhỏ.

Vào ngày hôm nay, ngay giờ phút này.

Ba người đệ tử bao gồm Lục Thiên Thiên đại diện Thiết Cốt phái, tiến vào trong sơn cốc, hai người cầm trường kiếm, một người cầm kiếm gỗ, đối thủ của họ là một con Địa Viêm Lang có lòng bàn chân bốc lên lửa cháy.

“Cố lên, ta tin các ngươi có thể làm được!”

Trên một cái cây bên ngoài sơn cốc, Quân Thường Tiếu hô to gọi nhỏ tiếp sức cho các đệ tử.

“...”

Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt đều co giật khóe miệng.

Chưởng môn của ta ơi, vì cái gì hiện tại người đứng trên cành cây thế kia, không phải đã nói cùng nhau tiêu diệt hung thú, kết quả để ba người chúng ta đi đối mặt với một con hung thú có thực lực ngang với Võ Đồ cảnh vậy?

“Ngào...!”

Địa Viêm Lang đầy sung mãn gầm lên một tiếng giận dữ, lộ ra hàm răng sắc bén, còn có thể phun ra lửa, nhìn thôi đã biến đáng sợ đến cỡ nào rồi.

“Ta làm người tấn công, hai người các ngươi ở bên cánh phụ trợ.”

Lục Thiên Thiên rót linh lực vào tam xích trường kiếm, thân kiếm lóe lên ánh sáng, đồng thời nàng thi triển bộ pháp ảo diệu giết tới.

Sự nghiêm túc của nàng, lộ ra vẻ như tiên nữ giáng trần.

Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói:

“Nữ nhân này đang thi triển ra một loại thân pháp nào đó nha.”

“Xoát!”

Lý Thanh Dương bước rộng ra bên phải, theo sát phía sau công kích ở bên cánh, phối hợp với sư tỷ tạo thành thế cùng tấn công trước và phải.

Tô Tiểu Mạt không có xông lên, không phải là hắn sợ chết, mà bản thân hắn chỉ có tu vi Khai mạch bốn đoạn, cho dù cầm trong tay sơ phẩm Mộc Kiếm, đối mặt với hung thú có cấp bậc Võ Đồ cảnh thì cũng chẳng khá hơn ruồi muỗi bao nhiêu cả.

Hắn nói thầm nói với bản thân rằng:

“Mình nhất định phải nắm thời cơ xuất thủ!”

“Xoát!”

“Xoát!”

Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương lần lượt xông đến trước người Địa Viêm Lang, trường kiếm trong hư không liên tục xuất chiêu, hình thành một mảng ánh kiếm chém giết.

“Rầm!”

Bốn chân Địa Viêm Lang đạp mạnh xuống đất một cái, từ bên trong mảng ánh kiếm liên miên thoát ra ngoài, sau đó đáp xuống ở phía xa, phun ra một đoàn lửa đáp trả.

Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương vội vàng né tránh, hỏa diễm trúng vào bên trên vách đá, nhất thời tạo ra một cái hố nhỏ cháy đen thui, từ đó có thể thấy uy lực của đoàn lửa này cực kỳ đáng sợ.

“Bành! Bành!”

Địa Viêm Lang lần nữa mở miệng phun ra hai đoàn lửa, hướng hai người phân biệt công kích, mặc dù uy lực rất đáng sợ, nhưng tốc độ lại quá chậm chạp, có thể dễ dàng né tránh.

“Bành! Bành! Bành!”

Bất quá, Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương vừa né tránh xong, Địa Viêm Lang đã mở miệng tựa như lô cốt nã pháo, liên tiếp phun ra từng đoàn lửa tấn công!

“Ôi trời.”

Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng nói:

“So với phim chưởng trong kiếm hiệp còn đặc sắc hơn.”

Từng đợt đoàn lửa tấn công liên miên không dứt, Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương chỉ có thể làm một chuyện là né tránh, không có cách nào nhích lại gần đối phương.

“Cơ hội tới rồi!”

Tô Tiểu Mạt xét thấy Địa Viêm Lang đang miệt mài công kích sư huynh và sư tỷ, hắn vòng ra đằng sau, rót linh lực vào bên trong Mộc Kiếm, tung một nhát chém.

“Đinh!”

Mộc Kiếm mang theo lực lượng ngàn cân chém trên lưng Địa Viêm Lang, một tiếng như rèn sắt vang lên, Tô Tiểu Mạt ngay lập tức bị chấn rung hết cả người, nói:

“Vãi đạn, da cứng quá đi mất!”

“Xoát!”

Ngay lúc này, Địa Viêm Lang tức giận xoay đầu lại.

“Hì hì”

Tô Tiểu Mạt ngu ngơ cười nói:

“Ta chỉ thử một chút lực phòng ngự của ngươi thôi mà, đừng để ý tiểu tiết.”

Trong lúc hắn vừa nói, vừa mở ra đôi chân, chạy thục mạng, hô to:

“Bớ người ta, sư huynh sư tỷ mau cứu ta!”

“Vù vù!”

Địa Viêm Lang há miệng lớn, ngọn lửa nóng rực nhanh chóng ngưng tự.

Quân Thường Tiếu ở trên cây thấy thế, vội vàng hét lớn: “Tiểu Mạt, mau tẩu vị ngay!”

Tẩu vị? (P/s: rẽ hướng)

Nghĩa là cái khỉ gì vậy!

Tô Tiểu Mạt mặc dù không hiểu, nhưng sau khi quay đầu nhìn, phát hiện Địa Viêm Lang đang ngưng tụ đoàn lửa, nhất thời từ chạy theo hướng thẳng, đổi thành chạy theo hướng chữ Z, trong lòng không ngừng cầu nguyện:

“Làm ơn đừng trúng, làm ơn!”

“Bành!!”

Đoàn lửa như đạn pháo phóng tới, may mà hắn rẽ hướng kịp thời, đòn tấn công chỉ sượt qua mông của hắn, đốt ra một cái lỗ trên quần nhỏ, bên trên vẫn còn ngọn lửa cháy phập phừng.

“Á á, cháy đen mông ta rồi!”

Tô Tiểu Mạt một bên vừa chạy, một bên vừa đập đập ngọn lửa trên mông, trông vô cùng buồn cười.

“Xoạt! Xoạt!”

Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương nắm bắt cơ hội, trong nháy mắt áp sát Địa Viêm Lang, một kiếm hướng vào đầu, một kiếm hướng vào thân thể, kiếm khí mang hơi lạnh nhanh chóng ập tới.

“Rống!”

Địa Viêm Lang ý thức được không ổn, chỉ có thể né tránh một kiếm hướng vào đầu nó, không cách nào thoát một kiếm còn lại kia.

“Phốc!! “

Hàn Phong kiếm được rót vào linh lực, chém một nhát ở trên thân, tạo thành một đường kiếm rất sâu vào trong, máu tươi ào ào chảy ra ngoài.

Lý Thanh Dương hoảng sợ nói:

“Kiếm này lợi hại quá đi mất!”

“Phốc!”

Ngay lúc này, kiếm thứ hai của Lục Thiên Thiên chém trực tiếp trên cổ Địa Viêm Lang, tuy không thể dứt khoát đem đầu của nó chém xuống, nhưng đã để lại vết thương be bét máu thịt.

“Xoạt!”

Lý Thanh Dương không một chút do dự, hai tay cầm kiếm, rót linh lực vào thân Hàn Phong kiếm, bồi thêm một nhát ngay chỗ vết thưởng mà sư tỷ lưu lại.

“Phốc!!”

Kiếm thứ hai chém xuống, Địa Viêm Lang đã không cách nào né tránh, đầu bị chém bay ra, lăn tới trước mặt Tô Tiểu Mạt.

“Con em nó!”

Tô Tiểu Mạt giơ chân lên hướng đầu con Địa Viêm Lang đạp một trận điên cuồng!

“Này thì dám phun lửa ta, này thì phun lửa!”

“Đinh!”

“Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt tiêu diệt Địa Viêm Lang thành công, hoàn thành nhiệm vụ môn phái.”

“Đinh!”

“Điểm cống hiến môn phái: 74/100.”

“Điểm thành tựu môn phái: 41/100.”

“Thanh Dương.”

Quân Thường Tiếu hô:

“Ngươi mau xem bên trong cơ thể nó có tinh hạch không?!”

Lý Thanh Dương cầm kiếm vạch phá bộ ngực Địa Viêm Lang, một viên tinh hạch màu đỏ lăn ra ngoài, hắn lập tức nói:

“Chưởng môn, có tinh hạch nha!”

Quân Thường Tiếu vui vẻ cười nói:

“Ố là la! Đạn đã tới tay rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.