Hơn mười tên người áo đen ăn mặc kín mít khó phân biệt tướng mạo, nhưng sau khi bọn hắn nhảy ra đều vô tình hữu ý dùng ánh mắt đầy sát ý nhìn về hướng Tiêu Tội Kỷ.
Quân Thường Tiếu nhìn thấy điều này, cho nên không cần nghĩ hắn cũng biết những người này không phải người của Tiêu gia thì chính là người của Bối gia, không chạy đi đâu được.
Hắn càng có xu hướng nghĩ đến người của Tiêu gia, dù sao Tiêu Tội Kỷ bị gia môn đuổi đi, thế mà đứng trước mặt bọn hắn giành quán quân, chuyện này như tát một bạt tay vào Tiêu gia, cho nên làm ra chuyện phi nhân đạo cũng là chuyện dễ hiểu.
“Con em nó.”
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
“Chuyện lớn vậy mà không có nhiệm vụ phụ là sao?”
“Giết!”
Người áo đen dẫn đội trầm giọng nói.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hơn mười tên người áo đen rút kiếm ra, tu vi Võ Đồ cảnh bạo phát, rót linh lực vào thân kiếm, cùng nhau xông lên theo các phương hướng khác nhau.
Từ cường độ cùng với tình huống ra tay đến xem, rõ ràng là muốn nhất kiếm đoạt mạng!
“Roẹt! Roẹt!”
Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương rút kiếm ra, phân biệt ngăn cản bốn tên áo đen từ hai bên trái phải đánh tới, binh khí ma sát nhất thời tia lửa lấp lóe.
Hai người tuy nhiên chỉ có tu vi Vũ Đồ nhất phẩm, nhưng sau khi rót linh lực vào thân kiếm thì đánh với bốn tên áo đen cũng không bị rơi vào thế yếu.
Tô Tiểu Mạt rút Mộc kiếm ra thủ thế, đứng bảo vệ trước người chưởng môn.
Tiêu Tội Kỷ cùng Điền Thất đều không có vũ khí, chỉ có thể dựa lưng vào nhau, quan sát diễn biến chiến trận, tìm kiếm thời cơ.
Bên trên môn phái luận võ, bọn họ biểu hiện rất cường thế!
Thế nhưng trước mặt mấy tên áo đen tay cầm binh khí, cùng với đó là thực lực Võ Đồ cảnh, chỉ dựa vào thân thể cùng linh lực để đối kháng, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá đâu.
Dân gian có một câu nói rất không tệ, võ công cao tới đâu, trước mặt đao kiếm cũng chỉ là thớ thịt.
“Đinh!”
“Chủ nhân tiêu hao 30 điểm cống hiến, nhận được 3 sơ phẩm Hàn Phong Kiếm, vật phẩm đã chuyển vào trong không gian giới chỉ.”
“Đinh!”
“Điểm cống hiến môn phái: 282/500.”
“Nhận kiếm!”
Quân Thường Tiếu vung tay lên, đem ba thanh sơ phẩm Hàn Phong kiếm ném qua đi.
“Ba!”
Tô Tiểu Mạt là người đầu tiên có kiếm, cảm nhận được cán kiếm truyền đến cơn mát lạnh, chiến ý bắt đầu thiêu đốt lên.
“Giết!”
Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, hai chân di chuyển, đón đỡ thế công của một tên áo đen từ hướng khác xông tới.
Điền Thất tiếp bước, rút kiếm cản trở một tên áo đen từ hướng khác xông tới.
Hai người mặc dù chỉ có tu vi Khai Mạch mười hai đoạn, bất quá có sự trợ giúp của Hàn Phong kiếm, đánh với đối thủ bất phân thắng bại.
Giờ phút này, dựa theo thực lực đến xem xét.
Sau tên áo đen bị ngăn cản lại, trong mắt bọn hắn hiện lên vẻ khó có thể tin, hiển nhiên bọn hắn không ngờ tới đệ tử Thiết Cốt phái lại mạnh mẽ như thế!
Người đến chặn đường giết người tổng cộng có mười hai tên, bốn người Lục Thiên Thiên tuy đã cản lại bốn tên, nhưng còn tới sáu tên chưa ra tay, bọn hắn đang có ý định đi vòng qua, sát khí trong ánh mắt nồng đậm như muốn kết dính.
“Xoát!”
Ánh kiếm hiện ra sự lạnh lẽo, một kiếm hung hăng đâm tới.
Tiêu Tội Kỷ vốn dĩ vẫn luôn đưa lưng về tên áo đen, đột nhiên quay người, xuất kiếm khỏi vỏ, hai tay mạnh mẽ chém ra.
Tốc độ này, chính là minh chứng tốt nhất cho việc tu luyện cơ bắp của hắn!
“Bành!”
Hàn Phong kiếm không có linh lực rót vào, trực tiếp chém thẳng vào thân kiếm của người áo đen, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, kiếm của đối phương vỡ nát, một nửa mũi kiếm văng ra xoay một vòng rồi cắm vào một thân cây bên đường.
Người áo đen trợn tròn hai mắt biểu lộ sự khiếp vía.
Vũ khí của hắn tuy chỉ có phẩm chất đê phẩm cao giai, nhưng rót linh lực vào thân kiếm thì có thể so với phàm phẩm, kết quả vẫn là một kiếm gãy đôi!
“Xoát!”
Tiêu Tội Kỷ thừa lúc đối phương ngây người, nâng lên chân trái tung ra một cước vào mặt đối thủ, đem đối phương vẻ một vòng cung bay ra ngoài.
Quân Thường Tiếu nói:
“Tội Kỷ, ngươi nhìn mà học tập bổn tọa, đối đãi đúng mực với bọn người muốn mạng ngươi là phải...”
“Vèo...”
Quay người, cất bước di chuyển, sơ phẩm Hàn Phong kiếm ra khỏi vỏ, một đạo ánh kiếm nhất thời lóe sáng lên, nói:
“Tuyệt đối không được mềm yếu nương tay!”
“Phốc!”
Một người áo đen đang xông tới, bỗng nhiên dừng chân lại.
Hắn gắng gượng cúi mặt xuống nhìn, ở trên ngực xuất hiện một vết kiếm nghiêng, máu tươi như nước tràn bờ đê trào ra ngoài.
Vết kiếm xuyên thấu, thẳng đến chỗ hiểm!
“Phù phù!”
Người áo đen vô lực ngã xuống đất,
suy nghĩ theo máu tươi tràn ra ngoài mà từ từ trở nên mờ nhạt.
Một tên Vũ Đồ cảnh, nhất kiếm đoạt mạng!
Đây chính là thực lực của Quân Thường Tiếu sau khi đột phá Võ Đồ ngũ phẩm!
Hiên ngang anh dũng, nổ banh trời.
Tiêu Tội Kỷ nhìn thấy chưởng môn xuất thủ, dứt khoát giết chết một người, ánh mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
“Ối vãi!”
Tô Tiểu Mạt đang cùng đối thủ quấn nhau như dây leo, ánh mắt liếc qua một cái, cả kinh nói:
“Chưởng môn uy vũ quá đáng lắm luôn!”
“Chưởng môn là Vũ Đồ cảnh?”
Lý Thanh Dương khiếp sợ không cách nào bình tĩnh.
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, chưởng môn lúc trước giao đấu với đao khách giang hồ, thực lực bất quá cũng chỉ Khai Mạch mười một đoạn!
Lục Thiên Thiên lấy kiếm pháp ảo diệu, bức lui hai người áo đen, thầm nghĩ:
“Hóa ra hắn vẫn luôn ẩn giấu thực lực của mình.”
Bốn tên người áo đen đứng ngoài tận mắt chứng kiến đồng bạn bỏ mạng, thế công càng ngày càng hung bạo, tất cả đều hướng đến Quân Thường Tiếu.
Quân chưởng môn bỏ kiếm vào vỏ, xoay người nói:
“Ngươi đã thông chưa?”
“Đệ tử đã thông!”
Ánh mắt Tiêu Tội Kỷ trở nên lạnh lẽo, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, bạo phát toàn bộ lực lượng cơ thể,ực tiếp xuất kiếm đón đỡ bốn tên áo đen có ý định tiến về phía chưởng môn.
“Bành!”
Hàn Phong kiếm mang lực lượng trầm trọng, đánh vào thân kiếm của tên mặc áo đen, một lần nữa đem kiếm đoạn thành hai khúc!
“Xoát!”
Tiêu Tội Kỷ bỗng nhiên vung mạnh Hàn Phong kiếm trong tay với thế lực mạnh mẽ, theo đường kiếm gãy quét lên trên, chỉ nghe một tiếng ‘rẹt’ vang lên, máu tươi theo kiếm vẩy bay lên.
“Đăng đăng đăng!”
Người áo đen lùi nhanh về sau hơn mười bước, một tay cố gắng che cái cổ đang trào máu, ánh mắt biểu lộ vẻ tuyệt vọng, tròng mắt bắt đầu trở nên căng cứng rồi từ từ giãn ra.
“Phù phù”
Ngã quỵ trên mặt đất, cúi thấp đầu, cứ thế một mạng về chầu ông bà.
Lại có một tên đồng bạn bị giết, ba người khác trừng muốn rách cả mí mắt, hai con mắt đỏ hồng, liều mạng như một tên điên xông tới.
Tiêu Tội Kỷ nhanh chân giơ kiếm lên đón đỡ.
Đừng nhìn hắn không có linh lực, một khi bộc phát lực lượng thân thể, phối hợp sơ phẩm Hàn Phong kiếm, xuất ra một kiếm, đều có tàn ảnh kéo theo!
Người áo đen đầu tiên bị đánh tới, trong lòng sinh ra một luồng khí lạnh, chỉ có thể đổi thế kiếm từ thế đâm sang thế chắn ngang đón đỡ.
“Bành!”
“Răng rắc..!”
Thân kiếm bị chém đứt!
Hàn Phong kiếm lực phát không giảm, hung hăng chém vào vai trái đối thủ, trực tiếp đem cả cánh tay chết chém xuống!
“Chết đi!”
Đúng vào lúc này, hai tên người áo đen khác cầm kiếm đâm tới, rót vào linh lực, mũi kiếm lấp lóe ánh sáng sắc bén.
“Không tốt!”
Tiêu Tội Kỷ biến sắc.
Lúc này hắn vừa dứt một kiếm chém xuống, bản thân không có linh lực cùng thân pháp hỗ trợ, muốn né tránh đã là chuyện quá muộn màng.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hai đạo ánh kiếm hiện lên trong mắt hắn.. hàn ý lạnh kinh người!
Sau đó, Tiêu Tội Kỷ lập tức thấy máu tươi văng tung tóe giống như hoa hồng nở rộ.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Hai tên áo đen đang trong thế công, thẳng người ngã trên mặt đất, trên yết hầu còn có vết kiếm rất nhỏ.
“Chưởng môn xuất kiếm nhanh quá đi mất!”
Tiêu Tội Kỷ cả kinh nói.
Quân Thường Tiếu thu hồi kiếm, thản nhiên nói:
“Muốn giết đệ tử Thiết Cốt phái thì sẽ sớm biết cảm giác chết là như thế nào!”
“Phốc!”
Đúng vào lúc này, một tên áo đen không kịp né tránh, bị thanh kiếm của Lục Thiên Thiên đâm xuyên trái tim.
Nàng giết người, con mắt không có một chút do dự, lập tức rút kiếm ra, thi triển bộ pháp linh hoạt, xuất hiện trước mặt một tên áo đen khác, dùng tốc độ nhanh nhẹn lạnh lùng tặng một kiếm vào ngực của đối thủ.
“Phù phù!”
Hai tên người áo đen cùng nhau ngã xuống đất.
“Phốc!”
Lý Thanh Dương cũng dựa vào Cửu Thức Điệp Lãng kiếm, đả thương một tên áo đen.
Trong khoảng thời gian ngắn, mười hai tên người áo đen đã có sáu người chết ba người thương tích!
Còn lại ba tên áo đen rốt cục ý thức được đối thủ quá mạnh, chỉ có thể dốc toàn lực đẩy lùi đối thủ, sau đó nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ chạy trốn.
Bỏ trốn còn nhanh hơn cả lúc đến!
Lý Thanh Dương cùng ba người Tô Tiểu Mạt chậm một bước, muốn đuổi cùng giết tuyệt đã không kịp.
“Bằng!”
“Bằng!”
“Bằng!”
Đột nhiên, ba tiếng súng như tiếng pháo nổ, khiến cả bầy chim trong núi rừng bị chấn kinh bay tán loạn.
Ba tên áo đen đang bỏ trốn, sau lưng bị khoét một cái lỗ to như một hột đào, ánh mắt kinh hồn khiếp vía, ngã xuống mặt đất bỏ mạng.
Quân Thường Tiếu thu hồi súng, thổi làn khói xanh bay ra trên họng súng, âm thanh lạnh lùng nói:
“Dám đến chọc Thiết Cốt Phái ta, nghĩ đến việc đoàn tụ ông bà đi là vừa.”
Bọn người Lý Thanh Dương vẫn còn lùng bùng lỗ tai, co giật khóe miệng nói:
“Súng của chưởng môn, đáng sợ quá sức tưởng tượng rồi!”