Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 278: Chương 278: Xuất phát!




Nhiệm vụ sử thi có liên quan với Thánh Tuyền Tông, chuyện này rất không tệ, dù sao Quân Thường Tiếu trước sau gì cũng phải dẫn đệ tử đi khiêu chiến.

Nếu như hoàn thành, không những có thể dương danh môn phái, còn có thể thu được điểm cống hiến, đồng thời đột phá đến Võ Tông, có thể nói là một công ba việc!

Nhưng mà, kế hoạch đi khiêu chiến, cũng phải có biến động rất lớn.

Quân Thường Tiếu ban đầu vốn nghĩ rằng dẫn theo đệ tử nội môn và Chu Hồng là đủ chơi, bắt quá nhiệm vụ xuất hiện, hắn chỉ có thể dẫn thêm đệ tử ngoại môn đi cùng.

Quy tắc khiêu chiến thông thường, một người đấu một trận, tổng cổng cần có tới 33 trận chiến.

Hơn nữa.

Lần này số lượng trận đấu nhiều, Quân Thường Tiếu không trông cậy sẽ toàn thắng, cho nên sau một phen suy tư, hắn quyết định dẫn theo 50 tên đệ tử đi.

Không cần nói cũng biết, nhất định trong đó có 25 tên đệ tử tham gia rèn luyện ở Tử Vong Cốc.

Bọn người Lý Thượng Thiên cùng với Tư Mã Trọng Đạt tự nhiên không thể thiếu, mặc dù chỉ mới gia nhập môn phái, bất quá cảnh giới của từng người lại cao hơn người đến trước.

Những đệ tử giống Lâm Giang Hàng, Thôi Bất Kiện cũng đều được cử đi.

Tống Huyền Chu mặc dù nhập môn muộn nhưng lại có cảnh giới cao, vì vậy nhất định cũng sẽ đi cùng.

Quân chưởng môn trải qua một phen sàng lọc xong, tất cả các đệ tử tinh nhuệ của Thiết Cốt Phái đều được tuyển chọn ra.

Đương nhiên, hắn không cho Độc Xà và Sơn Miêu tham gia, dù sao, tuổi tác bọn họ đã rất cao rồi, nhìn kiểu nào cũng không giống đệ tử.

“Chưởng môn.”

Trước cửa nhà ăn, Mã Vĩnh Ninh ôm đao nói: “Ta có thể đi cùng không?”

Từ lúc tên gia hỏa này gia nhập môn phái, tuy rằng bình thường giúp Liễu Uyển Thi quản lý nhà ăn, nhưng đối với việc tu luyện võ đạo không bao giờ chậm trễ.

Hơn nữa, còn là một tên đao tu vô cùng chuyên tâm tu luyện!

Đao tu và kiếm tu, bởi vì cần phải có tư chất, đường đi lại quá cực đoan, cho nên trên Tinh Vẫn đại lục vẫn còn khá hiếm gặp.

“Ngươi quá già.”

Quân Thường Tiếu nói.

Câu nói này giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim của Mã Vĩnh Ninh, đau đến nỗi không thể hô hấp.

“Chưởng môn.”

Hắn trầm giọng nói:

“Ta chỉ là lớn lên dáng dấp có chút tang thương, thực ra tuổi tác chỉ mới hai mươi mà thôi.”

Móa nó!

Tên này mà không nói, thật sự rất là hoài nghi ít nhiều phải bốn năm mưoi tuổi!

Quân Thường Tiếu giật giật khóe miệng nói:

“So với Dương Ngọc Hoa còn muốn gấp đôi.”

Mã Vĩnh Ninh đáy mắt ngưng trọng nói:

“Mong hãy cho đệ tử xuất chiến, dùng thực lực chứng minh cho với chưởng môn xem, chứng minh cho Đồ Đồ xem!”

Hắn muốn xuất trận, chính là vì Liễu Uyển Thi.

Tiểu nha đầu kia thường hay ngồi ở nhà ăn chống cằm nhìn các sư huynh đệ tu luyện ở bên ngoài, lẩm bẩm nói: “Thật hy vọng lần này đi khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, chưởng môn có thể dẫn ta theo.”

“Đi xem náo nhiệt?”

Mã Vĩnh Ninh nói.

Liễu Uyển Thi chân thành nói:

“Đi cỗ vũ trợ uy cho các sư huynh!”

Nghe một câu có vẻ lơ đãng này, Mã Vĩnh Ninh như uống thuốc tăng lực, bèn âm thầm quyết định, bản thân nhất định phải tham gia khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, dùng thực lực chiến thắng đối thủ, mang vui vẻ cho Liễu Uyển Thi.

Chính vào hôm qua, tiểu nha đầu trải qua dây dưa liều chết không rời, cuối cùng đạt được tư cách đi cùng Chưởng môn tới Thánh Tuyền Tông cổ vũ trợ uy, vì vậy hắn tự nhiên cũng muốn xuất trận.

“Keng!”

Mã Vĩnh Ninh rút đao ra khỏi vỏ, nói:

“Chưởng môn, xin hãy tôn trọng một đao khách, nếu không, ta lập tức tự sát ở trước mặt người.”

“...”

Quân Thường Tiếu co giật khóe miệng.

Bản thân gục ngã dưới mấy chén cơm của Liễu Uyển Thi, lại còn nói tôn trọng với ta!

Nhưng mà, nếu đã muốn đi, hắn mở miệng nói:

“Đi thì có thể đi, nhưng mà phải xem tình hình, rồi mới quyết định có xuất trận hay không.”

“Được.”

Mã Vĩnh Ninh thu đao.

Nhất Hắc Nhị Hắc cũng đi tới, nói:

“Chưởng môn, chúng ta so với hắn còn trẻ hơn rất nhiều, có thể xuất trận vì môn phái hay không.”

Nghe thấy lời này, Mã Vĩnh Ninh suýt chút nữa đã rút đao ra, khởi xướng tôn dung chi chiến với hai tên chết tiệt này.

Nhất Hắc, Nhị Hắc đích thực rất trẻ trung, lại mới bước qua hai mươi tuổi, hơn nữa cảnh giới cũng đã bước vào Võ Đồ đỉnh phong, Quân Thường Tiếu quyết định dẫn theo hai người họ.



Quân số xuất trận từ 50 người nâng lên 53 người.

Sau đó, Quân Thường Tiếu lại chọn thêm 147 đệ tử ngoại môn, góp đủ 200 người.

Chiến đấu trên sân khách, bắt buộc phải có khí thế, vì vậy những đệ tử ngoại môn đi cùng kia chỉ có mục đích là cổ vũ trợ uy cho các đệ tử ra trận thi đấu!

Sau khi tất cả đã giải quyết, cách ngày thách đấu còn lại năm ngày, Quân Thường Tiếu đã sớm triệu tập đệ tử lại.

Các đệ tử đều biết, chưởng môn muốn dẫn các sư huynh đi khiêu chiến tông môn ngũ lưu Thánh Tuyền Tông, cho nên tập trung mọi người tại sân luyện võ, xếp hàng ngăn nắp chỉnh tề, đều ngẩng đầu ưỡn ngực.

Quân Thường Tiếu đứng trước cửa đại điện, nói:

“Trận đấu này có lẽ sẽ khó khăn, nhưng cũng phải để cho người đời biết, dù cho trước mắt là một ngọn núi lớn, Thiết Cốt Phái chúng ta cũng có thể vượt qua.”

“Làm người của Thiết Cốt Phái, làm việc phải xương cốt cứng rắn!”

Chúng đệ tử chắp tay, giọng to vang trời lớn tiếng nói, âm thanh vang vọng khắp không gian môn phái, thẩm thấu tinh thần xương cốt cứng rắn!

“Xoát!”

Quân Thường Tiếu vung lên che đầu gối, nói:

“Xuất phát!”

“Vâng!”

Dưới sự dẫn đầu của hắn, năm mươi ba đệ tử xuất trận, cùng với một trăm bốn mươi bảy đệ tử khí thế hào hùng đi ra khỏi môn phái, ven theo đường núi đi xuống.

Lê Lạc Thu đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, truyền âm nói:

“Chưởng môn, rượu chúc mừng đã chuẩn bị sẵn, ta và chúng đồ đệ đợi các ngươi khải hoàn!”

“Ừm.”

Quân Thường Tiếu nói.

Chúng đệ tử ở phía sau đưa tiễn, quay lại môn phái, bắt đầu càng tập luyện điên cuồng hơn, bọn họ muốn trở nên mạnh hơn, về sau giành vinh quang vô thượng về cho môn phái!

Ngày này.

Hai trăm đệ tử của Thiết Cốt Phái, dưới sự dẫn dắt của đời chưởng môn thứ hai rời khỏi Thiết Cốt Sơn, thẳng bước hướng về ngọn núi lớn không thể chạm tới phía xa xôi.

Trận chiến này, không thành công thì thành nhân!

…………

“Người của Thiết Cốt Phái xuất phát rồi!”

“Đi bẩm báo Minh chủ!”

Tai mắt núp trong bóng tối dưới chân núi, vội vàng gửi tin tức về Hạo Khí Môn.

Quân Thường Tiếu đã sớm phát hiện những người này rồi, nhưng bởi bọn hắn chỉ đơn thuần theo dõi, cho nên hắn cũng lười để ý.

Không bao lâu.

Tin tức truyền đến trong tai Tần Hạo Nhiên, hắn lạnh lùng nói:

“Quân Thường Tiếu thật sự là dám đi khiêu chiến Thánh Tuyền Tông.”

Môn chủ Trường Đao Môn nhếch miệng cười nói:

“Trên Linh Tuyền Sơn, khoe khoang khoác lác trước mặt nhiều người như vậy, không đi làm sao đặt chân trong giang hồ nữa chứ.”

Bị mắng thổ huyết Tư Đồ Vương nói:

“Tiểu bối không biết trời cao đất rộng, đi trải nghiệm sự khủng bố của tông môn ngũ lưu đi.”

“Đi thôi.”

Tần Hạo Nhiên nói:

“Chúng ta cũng xuất phát.”

Quân Thường Tiếu bên này đi chưa được bao lâu, mười mấy tên lão đại của liên minh Bách Tông cũng dẫn theo đệ tử của chính mình, hùng dũng đi về hướng Thánh Tuyền Tông.

Thiết Cốt Phái đi khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, quả thật là từ thuở xa xưa chưa từng có hành động nào vĩ đại hơn.

Thân là thế lực cùng quận đáng lẽ nên đi ủng hộ, mà bọn hắn lần này đi, hoàn toàn chính là muốn chế giễu.

Nhưng vẫn có người chính là đi ủng hộ và trợ uy!

Ai?

Tạ Quảng Côn và Ngải gia.

Còn không phải sao, thời điểm Quân Thường Tiếu vừa bước ra khỏi phạm vi của Thiết Cốt Sơn, tại chỗ rẽ trên đường liền nhìn thấy Tạ Thành chủ và hơn mười vị gia chủ của các đại gia tộc thành Thanh Dương.

“Quân Chưởng môn.”

Tạ Quảng Côn chắp tay nói:

“Ta và các vị gia chủ, đại diện cho ba trăm sáu mươi vạn con dân của thành Thanh Dương, nguyện đồng hành cùng với Thiết Cốt Phái!”

“Đa tạ!”

Quân Thường Tiếu chắp tay nói.

Vào lúc này bỗng có người đến ủng hộ, chuyện này khiến hắn rất cảm kích, cũng sâu sắc lý giải, trên đời này ít ra còn có người thật tâm ủng hộ chính mình.

“Cha.”

Lý Thanh Dương xông về phía phụ thân hét lên một tiếng.

Lý gia chủ nói:

“Nhi tử, Lý gia cảm thấy vinh dự vì có ngươi!”

“Quân Chưởng môn.”

Quân Thường Tiếu vừa muốn xuất phát lên đường, ở một con đường khác phía trên, Ngải Thượng Nghễ dẫn theo Ngải Thượng Phòng và Ngải Thượng Khắc bước tới, phía sau lưng có không ít gia chủ của các gia tộc thành Hồ Dương, trong đó có Tống lão gia là phụ thân của Chu Huyền Tống.

Ai nói nhân vật chính là phải gánh vác vận mệnh địch nhân của cả thế giới?

Ai nói toàn thế giới đều ở trong bóng tối ám toán nhân vật chính?

Không.

Thế giới tàn khốc, cũng có tồn tại hữu nghị!

Cho dù là loại hữu nghị này được thiết lập trên phương diện làm ăn, nhưng đi khiêu chiến Thánh Tuyền Tông, có can đảm cùng song hành, đây chính là quan hệ thép!

“Chư vị!”

Quân Thường Tiếu nói:

“Hôm nay các vị đến trợ uy cho Thiết Cốt Phái ta, Quân mỗ khắc ghi trong tâm phần ân tình này, ngày khác nếu như có việc cần đến Thiết Cốt Phái chúng ta, nhất định sẽ giúp đỡ hết khả năng!”

Lời nói tương đương chân thành.

Nhưng đám người tùy thời đến đây, chỉ mỉm cười đáp lại.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến, lời nói này của Quân Chưởng môn, sau này khó cầu đến bao nhiêu, trân quý đến mức nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.