Vân Cơ

Chương 42: Chương 42




Lúc trở về phòng của Kì Nhi thì đã khuya, nhưng nàng vẫn là chìm vào mộng đẹp, dường như không có cảm giác gì với việc hắn rời khỏi và trở lại.

Thượng Quan Duệ Dịch cởi quần áo, lên giường, thỏa mãn ôm nàng vào lòng, cùng nàng nằm mộng…… Hôm sau trời vừa sáng, rốt cuộc nàng có chút ý thức mà động đậy một chút, khó chịu mà vung tay đuổi cảm giác ngứa ngáy trên mặt ra, lại hướng đến gần nguồn nhiệt ấm áp kia.

Nhìn nàng bị hàng râu lún phún của hắn đâm cho nhíu mày, hắn nhịn không được mà muốn trêu chọc nàng. Cố ý hôn lên mặt nàng vài cái, ngay cả cái cổ trần cũng không tha.

“Ưm! Ngứa quá…” Kì Nhi chậm rãi mở mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia, nàng sững sờ nhìn hắn, đầu óc trống rỗng. Thượng Quan Duệ Dịch gian tà nở nụ cười, cúi đầu che lại đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên của nàng, mạnh mẽ khiến cho nàng cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

“Chào buổi sáng.” Hắn nhe răng cười với nàng, nụ hôn dày như mưa không ngừng rơi xuống mặt nàng.

Kí ức trước khi ngủ ập đến, choáng ngập cả đầu nàng.

Hắn làm thế với nàng… Nàng bị hắn ức hiếp!

“Sao thế? Còn đau không?” Hắn quan tâm ôm nàng thật chặt, không chừa một khe hở nào.

Mặt của Kì Nhi bỗng chốc ửng hồng, nàng vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi vòng tay của hắn. “Ngươi… Buông ra…” Nàng không muốn làm người nữa! Mất mặt chết được. Nàng còn chưa thành thân, sao hắn lại có thể làm ra chuyện này với nàng.

“Tinh Nhi…” Nàng không biết hậu quả của việc làm như vậy sao?

Kì Nhi bỗng nhiên cảm thấy dưới bụng có một vật cứng chọc vào, nàng không chút nghĩ ngợi mà cúi đầu xem… Vừa thấy thì lập tức sợ tới mức mặt mày biến sắc. Hắn, hắn, hắn thế nhưng…“Đây là do nàng khiêu khích.” Nàng không biết sức ảnh hưởng của mình đối với hắn sao, lại tra tấn hắn như vậy. Nếu bây giờ nàng đã ngủ đủ, hắn cũng không cần… Tâm động không bằng hành động, hắn lập tức xoay người đè lên nàng, ý đồ đã quá rõ ràng.

“Ngươi… Không thể…” Muốn tránh nụ hôn của hắn thật sự rất khó khăn, muốn ngăn cản bàn tay nóng như lửa xấu xa của hắn lại càng vấ vả.

Lúc này, tỳ nữ đột nhiên đi đến. “Tiểu thư, cô tỉnh chưa?” Hình như vừa rồi có nghe được âm thanh.

Kì Nhi cứng đờ mà nhìn màn che, sợ nó bị vén lên. Mà Thượng Quan Duệ Dịch vẫn thi hành chính sách dây dưa với nàng. Hắn cười với nàng một cách gian tà, Kì Nhi hoảng sợ vội vàng che miệng mình lại, đề phòng thốt ra tiếng kêu. Nàng thử khép chân lại cũng vô ích. Nàng cảm thấy có một dòng chất lỏng chảy ra bên ngoài cơ thể, thấm ướt khăn trải giường bên dưới, nghẹn ngào không nói gì.

Hắn hơi cong khóe miệng cười làm lòng nàng sững sờ. Có lẽ nàng đoán được hắn đang nghĩ cái gì. Nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của bọn họ, chắc chắn danh tiết của nàng khó giữ được mà phải gả cho hắn. Nàng không thể để cho hắn toại nguyện một cách đơn giản như vậy đâu!

“Ngươi… Đi ra ngoài đi! Ta còn muốn nằm một chút nữa. Khi nào thức dậy… ta sẽ gọi ngươi.” Kì Nhi vội vàng hổn hển nói với bên ngoài, cả người khô nóng không chịu nổi mà trừng mắt nhìn Thượng Quan Duệ Dịch.

Ai ngờ hắn lại dám cười ra tiếng, sợ tới mức nàng vội vàng che miệng của hắn lại. Thế nhưng tên đàn ông không biết xấu hổ này lại liếm lấy lòng bàn tay của nàng!

“Dạ.” Tỳ nữ cũng không thấy gì khác thường, xoay người bước ra ngoài.

Cũng may bình thường thỉnh thoảng nàng có thói quen ngủ nướng, bằng không chắc chắn bây giờ nàng sẽ mất mặt chết được.

Nhưng hành vi gian tà của hắn cũng dừng lại khi tỳ nữ rời đi.

“Không… Đừng như vậy…” Kì Nhi khó có thể tin mà ưm một tiếng, liên tục cầu xin.

“Đừng thế nào?”

Nàng rên rỉ ra tiếng, không thể kìm nén mà cong mông lên, cố gắng khôi phục tri giác.

Nàng hung hăng nhéo hắn một cái.

“Ngươi cố ý !” Điểm này nàng rất chắc chắn.

“Nàng không thể không gả cho ta.” Hắn cười rất vui vẻ, rốt cuộc hắn có thể lấy nàng làm vợ.

“Ngươi…” Đáng chết, tay hắn đang sờ chỗ nào vậy! “Ta… không lấy chồng!” Hắn dám dùng như vậy thủ đoạn hèn hạ như vậy để ép nàng, nàng tuyệt đối không đồng ý. Cùng lắm thì cả đời nàng không lấy chồng!

“Thế sao được? Nàng đã là người của ta.”

“Tức cười! Xảy ra quan hệ với ngươi thì phải gả cho ngươi? Vậy hiện nay ngươi có bao nhiêu thê tử? Ta xếp hàng thứ mấy?” Nàng không tin hắn là xử nam!

Hắn hứng thú nhìn nàng. “Nàng đang ghen?” Quả thật trước kia hắn từng có rất nhiều nữ nhân, bất quá những người đó chỉ là qua đường, không tính gì hết.

Thật muốn đập hắn!

“Ngươi đừng tự cho là đúng, ta không có ghen.” Chẳng qua nàng chỉ để bụng một chút thôi. Muốn nàng xài chung chồng với một đống phụ nữ? Thực xin lỗi, nàng làm không được.

“Thật không?” Hắn không tin, bộ dáng của nàng hoàn toàn giống với một bà vợ đang ghen.

“Nói nhảm, đương nhiên là thật. Chẳng qua ta chỉ muốn biết rõ ràng sự thật thôi.” Nụ cười này của hắn là có ý gì? Nhìn thật gai mắt.

“Phải, nàng nói thì đều đúng cả.” Hắn không muốn cãi nhau với nàng, bây giờ hắn còn có chuyện quan trọng phải làm.

Nói xong, tay hắn không an phận mà vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, có ý kích khơi lên phản ứng của nàng.

Giả vờ ngớ ngẩn với nàng để sàm sỡ? Được, xem ai lợi hại ơn!

Ra sức nhéo bàn tay xấu xa của hắn, không cho hắn lại lợi dụng nàng.

“Nếu ta nói đều đúng, đều phải, vậy ngươi cút ngay cho ta, đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa.”

“Cái này thì không thể được, chúng ta phải cùng nhau vượt qua cả đời mới được.” Đừng phí công vô ích, hắn sẽ không bỏ qua.

“Ta nói ta không muốn gả cho ngươi!”

“Được, nàng không cần gả cho ta.” Hắn bất ngờ đồng ý ngay lập tức.

Nàng hoài nghi nhìn hắn “Nhất định người còn có câu sau.” Nàng không tin hắn sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy.

“Thật hiểu ta. Chúng ta đúng là một cặp xứng đôi nhất trên đời này.” Hắn ra sức hôn nàng một cái.

Quả nhiên.“Câu sau là gì?” Nàng muốn biết.

“Nàng không cần gả cho ta, ta chịu thiệt một chút mà cưới nàng là được.” Hắn nhếch miệng cười sung sướng, lại bị nàng nhéo tiếp.

“Cái gì mà chịu thiệt? Chịu thiệt là ta!” Có ai càng uất ức, càng đáng thương hơn nàng?

“Đúng, ta sẽ bồi thường cho nàng.”

“Bồi thường thế nào?” Nàng tò mò nhìn hắn. Bất tri bất giác mà thuận theo lời hắn, đã quên phải cự tuyệt tất cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.