Vân Cơ

Chương 45: Chương 45




Đến ngày thứ tư hắn đã chịu không nổi, thừa dịp đêm khuya thanh vắng, hắn lại chạy đến biệt viện tìm nàng. Nhưng tìm khắp tất cả các nơi cũng không thấy bóng dáng xinh xắn của nàng, ngay cả hai người thuộc hạ trung thành của nàng cũng không thấy theo. Hắn chắn chắn là mình bị vứt lại rồi, nhưng sao Tinh Nhi lại có thể lừa gạt hắn chứ?

Rất có thể là hai cô gái kia mang nàng đi, về phần các nàng đi nơi nào… Có thể đến Giang Tô hay không? Hắn không nghĩ ngợi nhiều liền xông ra ngoài, đêm đó liền phóng ngựa đi thẳng đến Giang Tô.

Không có, đều không có tin tức gì của nàng. Mặc kệ là chỗ nào hắn cũng tìm khắp, nhưng vẫn không tìm thấy nàng, thậm chí không có chút tin tức nào.

Tinh Nhi, sao nàng lại có thể nhẫn tâm mà chơi trò này như vậy chứ? Điều này rất không công bằng với hắn…

……………………..

Lệ Tĩnh thở dài, đoạt lấy cái chén trong tay Thượng Quan Duệ Dịch.

“Đừng uống nữa, uống nữa cũng vô ích.” Năm ngoái hắn còn khuyên Lệ Tĩnh đừng vì một cô gái mà suy sụp như vậy, sao lúc này đổi lại hắn, hắn không thể thoải mái như lời mình nói lúc ấy.

“Ta tìm khắp nơi cũng không thấy nàng…” Đã gần một tháng, rốt cuộc nàng ở nơi nào? Tại sao không xuất hiện? Tại sao không đến gặp hắn?

“Ta cũng không tìm thấy nàng ấy.” Hắn mới một tháng mà thôi, Lệ Tĩnh đã một năm không gặp nàng, rốt cuộc ai đáng thương hơn? (mọi người đoán xem người trong mộng của Lệ ca ca là ai? Hé hé)

“Xem ra chúng ta cùng chung cảnh ngộ, rốt cuộc bây giờ ta đã biết cảm giác lúc trước của huynh. Đã lâu như vậy, huynh còn chưa từ bỏ sao!” Thượng Quan Duệ Dịch cười khổ một chút, rót cho hắn chén rượu.

“Mặc kệ phải tìm bao lâu, ta cũng sẽ không từ bỏ.” Hắn nhất định phải tìm được nàng.

“Ta cũng vậy, cho dù phải tìm trong bao lâu.” Tình yêu trong đời có thể cho mấy người? Hai người bọn họ đều cố chấp cho người trong lòng kia.

“Về đi! Hoàng thượng lại có nhiệm vụ muốn căn dặn.” Lần này ngay cả hắn cũng phải đi theo.

“Huynh thì sao?” Thật sự là không có tâm trạng nào để ý đến cái tên phi tần nhiều như mây kia, nhìn hai người bọn họ thất tình, chắc chắn hắn rất vui vẻ.

“Giống huynh, tạm thời không thể đi tìm nàng ấy.” Cũng không biết phải tới khi nào mới tìm được nàng.

“Yên tâm, chuyện của tên kia có thể cự tuyệt, dù sao hắn cũng có mạng lưới tình báo không tồi, không cần chúng ta phí sức như vậy.” Hoàng đế một mực không chịu nói ra nguồn tin, hắn cũng không muốn để ý đến.

“Đi xem đi! Lỡ như thực sự có chuyện quan trọng gì thì sẽ không tốt lắm.” Quốc gia đại sự cũng rất quan trọng, hắn có thể vừa làm việc vừa tìm nàng.

“Uống vài chén với ta trước đã!”

Hai nam nhân vì nữ nhân mà uống rượu thất tình, càng uống càng sầu, cũng càng nhớ nàng…

……………………..

“Nếu nhớ hắn thì đi tìm hắn đi!” Dung Nhi thật sự không chịu nổi bộ dáng sắp chết của chủ tử, cả ngày ngẩn ngơ, ngay cả nàng cũng có chút không bình thường theo. Kì Nhi liếc nàng một cái, không để ý tới vẻ oán trách của nàng.

Lúc trước chính là nàng muốn chỉnh hắn, nếu đi tìm hắn không phải rất mất mặt sao? Nhưng… đã lâu như vậy, sao hắn còn chưa trở lại kinh thành? Hắn sẽ không quên nàng mất rồi chứ?

“Hay là để em bắt hắn tới trước mặt cô?” Thật muốn đập cái tên kia, đều là do hắn hại công chúa trở nên như vậy.

“Doanh Doanh đâu? Sao muội ấy đi lâu như vậy?” Bất quá là đi lấy cây đàn, có cần lâu như vậy không?

“Thủ tục ra vào cung rất phiền phức, đương nhiên là lâu. Có Tâm Nhi bảo vệ muội ấy, không có việc gì đâu.” Huống chi nàng cũng không phải con nít ba tuổi, nguy hiểm không cao.

“Ta đi tìm hoàng huynh nói chuyện phiếm thì hơn.” Nói xong thì hành động ngay. Nàng lập tức đi đến thư phòng, có lẽ bây giờ hoàng huynh ở đó. Cứ nghe Dung Nhi lải nhải nữa, nàng thật sự sẽ bị thuyết phục mà đi tìm hắn.

“Công chúa, đợi chút, nếu Doanh Doanh trở về không tìm thấy cô thì làm sao bây giờ?” Nàng rất hiểu vị này chủ tử này của các nàng, nàng có thể nói chuyện với Hoàng thượng rất lâu. Từ chuyện thường ngày tới chính trị, lại nói đến nữ nhân cũng là chuyện rất bình thường. Cho dù đã nói cả một ngày, bọn họ cũng có thể nói tiếp. (anh hoàng đế này cũng bà tám gúm!)

“Dặn cung nữ là được rồi, nói với muội ấy ta đi tìm hoàng huynh, xem xem muội ấy muốn chờ ta trở về, hay là muốn cùng đi tán dóc.” Nàng không thấy có gì không ổn.

“Được rồi!” Cũng chỉ có thể như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.