Vân Cơ

Chương 8: Chương 8




Sáng tinh mơ, một mình Kì Nhi đến phía sau núi. Nhìn thác nước cao ba thước trút xuống, tâm tình của nàng cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Nàng hát một điệu hát dân gian, nhàn nhã cởi quần áo. Bên trong là hai chiếc quần áo làm bằng tơ lụa, có thể che lấp những bộ phận trọng yếu của nàng không để lộ ra. Mặc dù đã ra lệnh cho mọi người không thể đến đây quấy rầy nàng, nhưng bảo nàng ở bên ngoài khỏa thân cả người mà nghịch nước thì nàng không thể vui đùa thỏa thích. Cho dù là bị chim chóc bay ngang qua nhìn thấy, nàng cũng sẽ cảm thấy là lạ .

Chậm rãi bước vào trong nước, nàng cảm thấy vô cùng mát mẻ, còn có con cá bơi qua bơi lại ở bên chân nàng… Nàng đi về phía thác nước, để cho nước xối lên người mình, lại đuổi theo con cá, nàng chơi đùa cực kỳ vui vẻ… Thượng Quan Duệ Dịch nhìn thấy chính là cảnh này.

Hắn nghe được tiếng cười vui vẻ, tò mò lại đây nhìn, không khỏi có chút ngây ngốc.

Đắm chìm trong ánh mặt trời, nàng tựa như tiên nữ trong nước. Mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp xõa tung trên tấm lưng trần trắng noãn như sứ của nàng, cực kỳ gợi cảm mê người. Da thịt nõn nà sáng lên lấp lánh. Mà những đường cong lả lướt, khuôn mặt tuyệt mỹ kia đang cám dỗ hắn… Kì Nhi vui đùa cực kỳ vui vẻ, hơn nữa để cho thác nước trút xuống đánh vào trên người, còn thoải mái hơn cả Dung Nhi mátxa.

Đột nhiên, một bóng râm bao phủ lấy nàng, cảm giác áp bức bất ngờ xảy ra làm cho nàng kinh hãi xoay người lại thì thình lình phát hiện, một người đàn ông đứng sau lưng nàng, không biết từ lúc nào hắn đã xuống nước đến gần mình. Bởi vì hắn đưa lưng về phía mặt trời nên nàng nhìn không rõ diện mạo của hắn, chỉ biết hắn rất cao lớn, nhưng cũng mang theo vẻ nguy hiểm.

Nàng sợ hãi di chuyển về phía bên cạnh, hai tay lo lắng che khuất thân thể quá mức lộ liễu. “Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này? Nơi này không cho phép bất luận kẻ nào đi vào.” Nàng vừa trách vừa hỏi, nhưng giọng nói hơi run rẩy đã để lộ sự sợ hãi của nàng. Ở chỗ này không ai cứu được nàng, trừ phi hắn tự động rời đi.

Thượng Quan Duệ Dịch nhìn nàng không chớp mắt, luôn cảm thấy nàng rất quen, dường như đã gặp qua ở đâu đó… “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau hay không?” Hắn kìm lòng không đậu đưa tay muốn chạm vào mặt nàng.

“Ngươi đừng qua đây…” Kì Nhi sợ hãi lui thẳng về phía sau, chân lảo đảo một cái, nàng lập tức muốn ngả ngửa vào trong nước… “Cẩn thận!” Thượng Quan Duệ Dịch vội vàng tiếp được thân mình mảnh mai xinh xắn của nàng, thuận thế đưa nàng vào trong lòng mình.

Cảm giác mềm mại trên tay làm lòng hắn rung động, tơ lụa ướt đẫm dán vào da thịt ngọc ngà của nàng làm cho hắn cầm lòng không đậu mà vuốt nhẹ.

Kì Nhi sợ hãi giãy giụa trong lòng hắn. “Ngươi… Ngươi buông ra…” Dung Nhi, Tâm Nhi, cứu mạng a! Trong lòng nàng không ngừng hò hét, trong mắt chứa đầy lệ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Nàng tên là gì?” Thượng Quan Duệ Dịch dịu dàng hỏi, vẫn ôm nàng vào trong lòng. Hắn thích nàng, muốn chiếm nàng làm của riêng.

“Ngươi… đừng đụng vào ta….” Không thể nhịn được nữa, nàng khóc thành tiếng, nàng rất sợ hắn làm gì nàng.

“Suỵt, đừng khóc, ta sẽ không tổn thương nàng, đừng sợ.” Hắn ôm nàng càng chặt, ý nghĩ muốn có nàng càng thêm mãnh liệt. Da thịt của nàng trắng trẻo mịn màng đến thế, hắn rất muốn chiếm lấy nàng ở chỗ này… Hắn vùi đầu vào chiếc cổ mảnh mai xinh đẹp của nàng, hơi thở ấm áp không ngừng phả lên cổ nàng, chậm rãi men theo chiếc cổ duyên dáng đi xuống, khiến nàng run rẩy.

“Thật sao?” Kì Nhi ngẩng đầu nhìn hắn cực kỳ đáng thương. Tuy rằng vừa rồi nàng đang khóc nhưng vẫn nghe được lời thì thầm của hắn. Hắn không nên dựa vào nàng gần như vậy, còn ôm nàng vào trong ngực, hơn nữa không ngừng quấy rối nàng.

“Tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.” Hắn chỉ muốn nàng.

“Vậy ngươi buông.” Chỉ cần hắn cách xa nàng ra, nàng mới tin tưởng hắn sẽ không thương tổn nàng. Bây giờ còn động tay động chân với nàng, đánh chết nàng cũng không tin hắn sẽ không thương tổn nàng. Ở trong mắt nàng, đàn ông đều là dã thú, đều là động vật dùng nửa người phía dưới để suy nghĩ. Làm Bạch Vân phu nhân nửa năm, nàng càng thêm khẳng định điều này.

Thượng Quan Duệ Dịch chẳng những không buông nàng ra, hơn nữa còn ôm nàng càng chặt. “Nói cho ta biết tên của nàng.” Hắn cúi đầu, vô cùng dịu dàng mà hôn lên da thịt nõn nà như ngọc của nàng, dục vọng dâng trào dưới bụng hừng hực cháy lên.

Cả người Kì Nhi cứng ngắc, không cần nhìn nàng cũng biết cái gì đặt trên bụng nàng. Cái này làm nàng càng thêm sợ hãi !

“Suỵt, đừng khóc, nói cho ta biết tên của nàng.” Hắn khẽ hôn lên mặt nàng, hôn sạch nước mắt của nàng.

Hành động này của hắn làm cho nước mắt của nàng rơi càng dữ dội. Cứu mạng a! Dung Nhi, Tâm Nhi, hoàng huynh… Thượng Quan Duệ Dịch thấy nàng không ngừng khóc, dứt khoát trực tiếp hôn lên đôi môi anh đào vẫn luôn mê hoặc hắn kia.

Kì Nhi cắn chặt răng, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Hắn mở mắt nhìn nàng một chút, một đôi tay xấu xa bắt đầu sờ soạng khắp thân thể của nàng.

“Dừng….”

Nàng vừa mở miệng, đúng lúc như ý của hắn. Chiếc lưỡi ấm áp bá đạo lập tức chui vào dây dưa trêu đùa với lưỡi của nàng… Tay hắn chui vào trong vạt áo ướt đẫm dụ hoặc hắn đã lâu, lớn mật sờ lên ngực nàng, ngón cái cùng ngón trỏ bắt lấy đỉnh nụ hoa mà vuốt ve, cảm thụ nó từ từ rung động, sau đó chậm rãi dựng đứng lên trong tay hắn.

Kì Nhi không dám tin mà hít một hơi, nước mắt bỗng chốc ngừng rơi. Nàng kinh ngạc chống lại ánh mắt nóng rực của hắn. Trong mắt hắn tràn đầy dục vọng làm cả người nàng khô nóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.