Sau khi Tiêu Sở Ngôn đi ra ngoài, Dịch Sơ Ngữ cũng không có cảm giác ngon miệng, ăn xong cơm nước liền thu dọn bát đĩa.
Sau khi tắm xong, cô phát hiện hồ sơ vụ án Tiêu Sở Ngôn đang xem trước khi ăn vẫn còn trên bàn cà phê.
Dịch Sơ Ngữ tiến lại gần cất từng tấm ảnh rải rác vào một tập hồ sơ.
Cô không dám nhìn thẳng vào những bức ảnh đó vì nó quá máu me ghê rợn.
Ở bên nhau một thời gian dài, Dịch Sơ Ngữ đã quen với việc giúp Tiêu Sở Ngôn sắp xếp những thứ mà anh không có thời gian dọn dẹp, cô vốn học những việc nhỏ nhặt này từ sếp Tiêu.
Dịch Sơ Ngữ nghĩ, có lẽ sống chung một thời gian, cả hai sẽ có ảnh hưởng nhất định đến thói quen của nhau.
Vì nhau mà trở thành người tốt hơn.
Có lẽ tình yêu là điều đẹp nhất trên thế gian này.
Dịch Sơ Ngữ đang cầm một tập tài liệu đầy ắp, muốn giúp anh bỏ vào phòng làm việc.
Tuy nhiên, có vẻ như cô chưa bao giờ thấy Tiêu Sở Ngôn vào trong phòng làm việc.
Anh hầu như luôn đọc hồ sơ trong phòng khách, hoặc thỉnh thoảng ngồi trên giường trong phòng ngủ xem qua.
Dịch Sơ Ngữ thử mở cửa thư phòng.
Không thể mở, cửa thư phòng đã khoá, mà cô thì không có chìa khóa.
Cô vào phòng ngủ của Tiêu Sở Ngôn, đặt giấy tờ lên bàn đầu giường xong liền đi ra ngoài.
Bởi vì có chút bồn chồn, Dịch Sơ Ngữ không thể ngủ mà ngồi ở phòng khách chờ Tiêu Sở Ngôn trở về.
Ngồi im một chỗ cũng chán nên cô bật TV, dò trúng một kênh đang bàn về tướng số.
Dịch Sơ Ngữ hai mắt đang xem TV, nhưng đầu óc thì mơ màng không tập trung.
Phần nói chuyện trong TV rất vui nhộn, khán giả bên dưới bật cười vỗ tay.
Cô cũng không thể nhếch miệng.
Dịch Sơ Ngữ lo lắng, cảm giác như có lưỡi đao đang treo lơ lửng trên đầu.
Sau gần ba giờ, Tiêu Sở Ngôn cuối cùng cũng trở lại.
Ngồi ở một vị trí quá lâu, Dịch Sơ Ngữ hai chân tê dại, khi nghe thấy tiếng chìa khóa cắm vào lỗ cửa, cô liền loạng choạng bước tới.
Ngay khi Tiêu Sở Ngôn mở cửa, Dịch Sơ Ngữ đã ở đó chờ anh.
Khi nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn, cô thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống.
Tiêu Sở Ngôn liếc nhìn đồng hồ treo trên tường sau lưng cô, sắc mặt tối sầm.
“Sao em còn chưa ngủ? Mấy giờ rồi?”
Dịch Sơ Ngữ hai tay sau lưng, không có chút nào không vui vì giọng điệu trách móc, lắc đầu: “Còn chưa buồn ngủ.”
Sau một thời gian dài thân thiết, chỉ cần nhìn nhau là có thể thấu hiểu.
Tiêu Sở Ngôn thấy cô lo lắng, bèn nói: “Anh sẽ không sao, em đừng lo lắng.”
Anh luôn mang đến cho mọi người cảm giác an toàn tuyệt đối, ăn nói gãy gọn, làm việc gì cũng ngăn nắp, phong thái nghiêm túc và có trật tự, ngoài ra khí chất của Tiêu Sở Ngôn mạnh mẽ đến mức chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến bạn cảm thấy an tâm.
Mặc dù khả năng của anh là không thể phủ nhận, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời như vậy từ miệng anh.
Dịch Sơ Ngữ biết anh nói lời này để cô yên tâm, không làm cô lo lắng.
Cô khẽ gật đầu.
Qua năm mới, Tiêu Sở Ngôn trở nên rất bận rộn, không có thời gian để nghỉ ngơi.
Công việc của một cảnh sát hình sự là luôn đặt sự an toàn của người dân lên hàng đầu.
Dịch Sơ Ngữ không có nhiều việc phải làm, cô không am hiểu điều tra tội phạm, cũng không biết cách giải quyết các vụ án, tất cả những gì cô có thể làm là chăm sóc sức khoẻ cho Tiêu Sở Ngôn.
Sau khi làm chút đồ ăn nhẹ, Dịch Sơ Ngữ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang đến cho Tiêu Sở Ngôn.
Hôm nay là cuối tuần nhưng anh vẫn đang làm việc.
Hình như vừa có một vụ án khác ở Vân Thành.
Vừa rồi Tiêu Sở Ngôn không về ăn trưa mà cùng đồng nghiệp ăn trưa ở đồn cảnh sát.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Dịch Sơ Ngữ đóng gói mấy món điểm tâm đến đồn cảnh sát.
Cô đứng ở cửa đồn cảnh sát, từ xa nhìn về phía cánh cổng uy nghiêm trang trọng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Bây giờ đối với đồn cảnh sát, cô không còn sinh ra sợ hãi vô thức nữa.
Cô chậm rãi bước vào bên trong.
Trong hành lang yên tĩnh, một vài cảnh sát trẻ kính cẩn gọi “chị dâu” khi nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ.
Dịch Sơ Ngữ đi tới cửa phòng làm việc của Tiêu Sở Ngôn, gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng “mời vào“.
Cô đẩy cửa đi vào, ngoài Tiêu Sở Ngôn còn có hai người cô quen, một người là Hà Khiêm, người còn lại là Từ Thu Sinh.
Chắc là vừa bàn xong vụ án.
Ba người đang ngồi trên sô pha, trên bàn cà phê có rất nhiều tài liệu.
Lúc Hà Khiêm và Từ Thu Sinh nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ, đồng thanh nói: “Chị dâu.”
Tiêu Sở Ngôn dừng lại khi nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ: “Sao em lại ở đây?”
Dịch Sơ Ngữ thoải mái nói: “Em mang đồ ăn chiều cho anh.”
Hà Khiêm rất vui khi nghe nói có đồ ăn chiều.
Cậu ta là một người độc thân, quanh năm tự nấu ăn, đừng nói là đồ ăn nhẹ, miễn có đồ ăn ngon là cậu ta liền cảm thấy hạnh phúc.
Nhận lấy đồ của Dịch Sơ Ngữ, Hà Khiêm nói “Cảm ơn chị dâu,“ mở ra chiếc hộp tinh xảo, mắt liền sáng lên giống như một con sói đói nhìn thấy đồ ăn ngon.
Vì quá đói bụng, cậu ta hoàn toàn quên nhìn mặt đội trưởng.
Từ Thư Sinh lớn hơn Hà Khiêm mấy tuổi, lăn lộn ngoài xã hội nhiều nên vẫn khôn ngoan hơn cậu nhóc kia.
Ánh mắt Tiêu Sở Ngôn nhìn Hà Khiêm, mặt không chút cảm xúc.
Từ Thu Sinh cùi chỏ đụng Hà Khiêm: “Đội trưởng còn chưa lên tiếng.”
Nghe vậy, Hà Khiêm dừng động tác, nhìn Tiêu Sở Ngôn với vẻ mặt run rẩy.
Có thể do năm mới đang đến gần, hoàn cảnh khá phức tạp, hoặc có trộm, hoặc cố tình hại người vì đòi nợ không thành.
Sở cảnh sát bận đến chóng mặt, thức trắng ngày đêm, liên tục uống cà phê để tỉnh táo.
Hà Khiêm là người đã nếm qua đồ ngọt do Dịch Sơ Ngữ làm, món điểm tâm ăn rất ngon, cậu đã vất vả mấy tuần nay, nhìn đồ ăn ngon trước mắt không thể không thấy đói.
Tiêu Sở Ngôn có chút khó xử, khẽ gật đầu, để cho Hà Khiêm tiếp tục mở ra.
Hà Khiêm nhận được câu trả lời, nhếch miệng cười, khóe miệng gần đến mang tai.
Cắn một miếng điểm tâm, Hà Khiêm khẽ nhếch môi thoả mãn.
Tiêu Sở Ngôn không nhìn cấp dưới của mình, vẫy tay để Dịch Sơ Ngữ ngồi xuống sô pha bên cạnh, để tập tài liệu trong tay sang một bên.
“Ngồi xuống đây”
“Em về liền đây, sẽ không quấy rầy mọi người làm việc.”
Hà Khiêm ăn xong một miếng bánh bông lan, mơ hồ nói: “Chị dâu, đừng lo lắng, chị có thể đi dạo quanh đây, nhưng nơi này đúng là cũng không có gì thú vị.”
Nói xong, cậu ta mới nhớ ra mình quên lấy nước cho chị dâu.
Hà Khiêm đi pha một tách cà phê cho Dịch Sơ Ngữ.
Dịch Sơ Ngữ cầm lấy cà phê từ Hà Khiêm, nhấp một ngụm.
Bình thường cô cũng thỉnh thoảng uống cà phê, nhưng cô không thể uống cà phê quá đắng.
Ly cà phê này khác với những gì cô thường uống, vị đắng trong miệng tan ra ngay lập tức, khiến cô bất giác lè lưỡi.
Tiêu Sở Ngôn không ăn, chân dài bắt chéo, để ý vẻ mặt của cô: “Không thích thì đừng uống.”
Dịch Sơ Ngữ lắc đầu, “Cũng được, khá ngon, nhưng mùi vị hơi đậm.”
Vì thường thức khuya, mấy người đàn ông thường phải uống espresso cho tỉnh táo, nhưng con gái như cô thì không uống được loại này.
Hà Khiêm có lỗi nói: “Nếu chị dâu không thích, em rót cho chị một ly nước được không?”
Ý định ban đầu tới đây chỉ là đưa đồ ăn ngọt, cô không muốn làm phiền họ quá.
Cô nhanh chóng xua tay và nhấp một ngụm nữa để chứng tỏ rằng cô có thể uống được.
“Không cần, cái này không tệ.”
Tiêu Sở Ngôn một tay đút túi, lấy ra một viên kẹo bơ cứng con thỏ trắng, đặt ở trong lòng bàn tay, đưa cho Dịch Sơ Ngữ: “Ăn một viên kẹo đi.”
Hai người đàn ông bên cạnh nhìn trừng trừng đến mức hoa cả mắt.
Khi Tiêu Sở Ngôn lần đầu tiên được chuyển đến đây, Từ Thu Sinh đã nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn bóc và ăn kẹo trong quá trình điều tra vụ án, nhưng sau đó thì không còn thấy nữa.
Vốn dĩ anh ta đã có cơ hội được thăng chức đội trưởng, nhưng đột nhiên Tiêu Sở Ngôn xuất hiện.
Ban đầu, anh ta có ấn tượng không tốt về Tiêu Sở Ngôn nên đã chế giễu sếp Tiêu là “thỏ trắng,“ thậm chí còn cho rằng Tiêu Sở Ngôn là một kẻ tự phụ.
Nhưng sau này, mọi người thấy đội trưởng Tiêu là người thật sự có năng lực, đều tâm phục khẩu phục.
Từ Thu Sinh vốn tưởng rằng lần đó Tiêu Sở Ngôn chỉ tình cờ có một viên kẹo trong túi, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy.
Hà Khiêm ngẩn người, đội trưởng luôn để kẹo trong túi áo, giờ lại ở trước mặt người độc thân như cậu ta phát đường
Hà Khiêm cảm giác chua như ăn phải chanh.
Lần đầu tiên họ nhìn thấy thần săc nhu hoà của đội trưởng.
Hà Khiêm đầu tựa như kẹp vào cửa, lấy hết can đảm, nói: “Đội trưởng, cũng cho em một cái được không?”
Hình như cậu ta cũng cảm thấy cà phê hơi đắng.
Tiêu Sở Ngôn rút tay đặt ở trên đầu gối, không có ý định cho cậu ta kẹo, lãnh đạm nói: “Tôi chỉ còn một cái.”
Dịch Sơ Ngữ nóng mặt, đưa lòng bàn tay ra cho Hà Khiêm: “Tôi không ăn, cái này cho cậu.”
Cho Hà Khiêm mười lá gan cũng không dám làm chuyện vượt quá quy định, ăn kẹo đội trưởng đưa cho chị dâu, đơn giản là muốn tìm đường chết.
Hà Khiêm liếc nhìn ánh mắt cảnh cáo của đội trưởng, lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần, chị dâu, em chỉ nói đùa thôi.”
Tiêu Sở Ngôn mặc kệ Hà Khiêm, quay qua nói với Dịch Sơ Ngữ: “Ăn đi, đừng uống cà phê nữa.”
Dịch Sơ Ngữ nhăn mặt, bóc kẹo bỏ vào miệng: “Không nên lãng phí.”
Động tác của Tiêu Sở Ngôn uyển chuyển, biểu cảm rất tự nhiên, giống như đang làm một việc cực kỳ trôi chảy, cầm cốc lên nhấp một ngụm cà phê, liếm môi: “Để anh uống.”
Dịch Sơ Ngữ ngượng ngùng, chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Sở Ngôn sẽ làm như vậy trước sự chứng kiến của người ngoài, sắc mặt lập tức đỏ bừng, khẽ cúi đầu xuống, tránh ánh mắt kinh ngạc của Hà Khiêm.
Cô ít khi ra ngoài, ít giao tiếp với người khác, cũng không có kinh nghiệm yêu đương nên rất dễ xấu hổ.
Cô không dám nhìn vẻ mặt giả vờ như không thấy của Hà Khiêm và Từ Thu Sinh, vội vàng nói: “Em về trước, tạm biệt.”
Quá xấu hổ
Trong lòng của tất cả, bao gồm cả Sơ Ngữ, thì Tiêu Sở Ngôn là một chàng trai cứng rắn, tính tình nghiêm nghị, lạnh lùng.
Nhận thức này đã ăn sâu trong nhận thức mọi người, vì vậy hành động hôm nay của anh là quá sức tưởng tượng.
Dịch Sơ Ngữ đang tản bộ trên đường về nhà, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mây trôi.
Dần dần nở một nụ cười, như chồi non của cây bàng già.
Cô cố gắng chấp nhận quá khứ không thể thay đổi, cố gắng mở ra một chương mới, cùng anh đi tiếp đoạn đường phía trước.
Tiêu Sở Ngôn lần lượt giải quyết các vụ án, ngoại trừ vụ án liên quan đến Trần Đại Vĩ vẫn chưa hoàn tất.
Thời gian trôi nhanh, mùa xuân sắp đến.
Dịch Sơ Ngữ đã mua vé tàu cao tốc vài ngày trước đêm giao thừa theo yêu cầu của cha mẹ, trong khi Tiêu Sở Ngôn phải chờ sau đêm giao thừa mới có ngày nghỉ.
Lại phải đối mặt với cảnh chia ly, dường như Tiêu Sở Ngôn lần này không tỏ vẻ bất an như hai lần trước.
Nhưng mà, có lẽ Dịch Sơ Ngữ không nhìn ra đội trưởng đang miễn cưỡng.
Xét cho cùng, đội trưởng vẫn là người giỏi che giấu tâm tình, không ai có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Vài ngày trước khi về nhà, Dịch Sơ Ngữ thu dọn quần áo và các sản phẩm dưỡng da cần thiết vào vali.
Tiêu Sở Ngôn đưa cô đến ga tàu cao tốc.
Gió Bắc thổi bên tai, không khí lạnh buốt.
Cửa xe đóng chặt, chỉ còn tiếng hô hấp của cả hai.
“Anh ở lại nhớ tự chăm sóc bản thân.”
“Anh biết rồi” Tiêu Sở Ngôn đáp.
Một tay giữ vô lăng, tay còn lại đặt lên đùi.
Dịch Sơ Ngữ cởi dây an toàn, kéo tay nắm cửa, bị Tiêu Sở Ngôn vươn tay giữ lại.
Đầu óc Dịch Sơ Ngữ từ từ sáng tỏ, đây là Tiêu Sở Ngôn bắt đầu nhớ lại chuyện cũ.
Trước đây, vì cô mất trí nhớ nên đội trưởng không bộc lộ cảm xúc gì.
Nhưng lần này thì khác
Tiêu Sở Ngôn chống một tay vào vô lăng, nhướng mày uể oải, đôi mắt đen như ngọn lửa thiêu đốt, anh điềm nhiên nói: “Em còn nhớ em nợ anh cái gì không?”
Dịch Sơ Ngữ tốc độ não không theo kịp đội trưởng, không nhớ rõ mình nợ đội trưởng chuyện gì.
Ánh mắt của anh ẩn chứa một yếu tố không rõ ràng, ngay lập tức kích hoạt dây thần kinh trong não cô và kết nối nó với quá khứ.
Dịch Sơ Ngữ co rụt cổ, làm bộ như không biết: “Cái gì?”
Tiêu Sở Ngôn không tháo dây an toàn, trong khi Dịch Sơ Ngữ thì tự do xoay trở.
Anh nhẹ nhàng kéo khuôn mặt của cô lại gần.
Với khoảng cách thân mật như vậy, Dịch Sơ Ngữ có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông nhỏ trên mặt Tiêu Sở Ngôn, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó diễn tả.
Loại ngọt ngào đó cô chỉ thấy trong mắt Tiêu Sở Ngôn năm mười tám tuổi.
Anh từ tốn nói: “Trí nhớ của em khá kém.”
Dịch Sơ Ngữ tiếp tục giả ngu: “Vẫn tốt mà”
Nhiệt độ bên trong xe dường như tăng lên khi họ nói chuyện, thiêu đốt làn da Dịch Sơ Ngữ.
Tiêu Sở Ngôn duỗi ngón trỏ ra gõ vào môi cô: “68 lần.”