Dịch Sơ Ngữ kể lại chuyện xảy ra tối nay.
Người đàn ông đầu dây bên kia lập tức vào thẳng vấn đề: “Anh ta đến nhà em ăn cơm à?”
Giọng điệu nghiêm túc lãnh đạm, có chút giống giọng điệu tra hỏi Dịch Sơ Ngữ khi hai người gặp lại.
Dịch Sơ Ngữ dựa vào lưng ghế, duỗi chân, nhìn nam nữ chính trên TV, trêu chọc: “Sao thế? Anh ghen à?”
Tiêu Sở Ngôn hừ một tiếng, như là khinh thường.
Không ngờ đội trưởng đường hoàng, chững chạc và vững vàng lại không vui vì chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nghĩ đến lần trước Dư Huy xuất hiện trước mặt cô, Tiêu Sở Ngôn có vẻ ghen tị.
Dịch Sơ Ngữ trấn an: “Dư Huy cũng khen anh.”
“Vậy anh còn phải cảm tạ anh ta sao?” Tiêu Sở Ngôn hỏi ngược lại.
Sếp Tiêu nhà cô thì ra không rộng lượng như vậy.
Sau khi nói chuyện, Dịch Sơ Ngữ và Tưởng Di bàn bạc, cô quyết định mấy ngày nữa sẽ quay về Vân Thành.
Cô định đầu năm nay sẽ ra mắt tác phẩm mới, nhưng vì trí nhớ đựợc khôi phục, Sơ Ngữ đành tạm hoãn công việc cho đến khi tinh thần bình ổn hơn.
Trên Weibo, các fans đang chờ cô giới thiệu bộ truyện mới, vì vậy cô quyết định trở về Vân Thành sớm hơn dự định để bắt tay vào công việc.
Tất cả những thông tin cần thiết trước đó đã được kiểm tra và lưu trữ trong máy tính xách tay của cô.
Dịch Sơ Ngữ bắt tàu cao tốc trở về Vân Thành.
Tiêu Sở Ngôn lái xe đến đón cô.
Lễ hội đèn lồng đang đến gần, thời tiết không còn lạnh như những ngày trước.
Dịch Sơ Ngữ khệ nệ xách vali đi ra khỏi nhà ga cao tốc.
Theo tính cách của Tiêu Sở Ngôn, nếu biết cô trở về Vân Thành thì anh nhất định sẽ đến nhà ga đón, cho nên Dịch Sơ Ngữ đặc biệt chọn một ngày cuối tuần để không ảnh hưởng công việc của anh.
Nhà ga chật kín người ra vào.
Dịch Sơ Ngữ kéo vali chậm rãi đi ra ngoài, lấy điện thoại di động gửi cho Tiêu Sở Ngôn một tin nhắn, nói cho anh biết mình đã xuống tàu cao tốc, chuẩn bị đi bộ đến cửa thành phía Bắc nhà ga.
Hơn nửa tháng không gặp, Tiêu Sở Ngôn vẫn như cũ, mặc áo khoác đen, đứng ở nơi vắng vẻ, gương mặt lạnh lùng.
Dịch Sơ Ngữ bất giác mỉm cười, lập tức cảm thấy vui vẻ, bước nhanh tới, len lén đi sau lưng anh, vỗ vỗ vai trái anh.
Tiêu Sở Ngôn đang vùi đầu vào điện thoại, quay đầu sang bắt gặp ánh mắt của Dịch Sơ Ngữ.
“Làm sao anh biết là em?”
Tiêu Sở Ngôn tắt màn hình điện thoại: “Anh đoán được.”
Dịch Sơ Ngữ nắm tay anh, để anh xách vali cho mình.
Tiêu Sở Ngôn là cảnh sát hình sự ưu tú cho nên thủ đoạn của cô thật sự lừa không được anh.
Tiêu Sở Ngôn cất vali vào trong cốp xe, đi vòng qua ghế lái.
Trong suốt quá trình, Tiêu Sở Ngôn cư xử rất bình thản, giống như không có xa cách trong hơn nửa tháng. Trờ um