Hà Khiêm đụng đụng cánh tay Dịch Sơ Ngữ: “Nhìn kìa, đội trưởng bảo cô cùng đi.”
Dịch Sơ Ngữ rũ mắt xuống, mím môi đi theo.
Ngoại trừ Tiêu Sở Ngôn ở phía trước và Dịch Sơ Ngữ ở cuối, ba người còn lại đều đang tán gẫu.
Dịch Sơ Ngữ xách túi, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt quai túi, có chút khó chịu, thật ra Tiêu Sở Ngôn cũng không nhất định kêu cô đi theo, có lẽ chỉ là gọi thuộc hạ của anh.
Nghĩ như vậy, cô liền thấy lúng túng nếu bản thân cứ mặt dày đi cùng bọn họ.
Tăng nhanh tốc độ, Dịch Sơ Ngữ đi tới gần Hà Khiêm nói: “Tôi nghĩ tôi nên về trước, mọi người cứ đi cùng nhau đi.”
Hà Khiêm nắm lấy cánh tay của cô: “Này, đừng, dù sao mọi người đều ở đây, cùng nhau đi thôi.”
Dịch Sơ Ngữ giương mắt len lén nhìn người đàn ông trước mặt, đôi chân mạnh mẽ bước nhanh về phía trước.
“Tốt hơn là không nên.”
Hà Khiêm đang định nói gì đó, thì Tiêu Sở Ngôn ở phía trước nói: “Nếu cô ấy không muốn thì đừng ép.”
Ba tên thủ hạ biết rõ, nghe được giọng điệu này chính là sếp Tiêu đang giận lẫy.
Hà Khiêm kéo Dịch Sơ Ngữ: “Đi thôi.”
Dịch Sơ Ngữ theo bọn họ đi vào nhà hàng.
Chưa kịp đến chỗ ăn thì đã có một cuộc náo loạn phía trước.
Một người đàn ông to béo với chiếc túi xách trong tay đang lao đầu chạy, phía sau là người phụ nữ trung niên đuổi theo.
Người phụ nữ tóc tai bù xù vì đi giày cao gót không thể chạy nhanh, hét lên: “Có ăn cướp, bắt cướp”
Người đàn ông quay đầu và chạy nhanh hơn, chuẩn bị rẽ vào góc bên phải.
Tiêu Sở Ngôn nhanh tay lẹ mắt, sau khi cảm nhận được có gì đó không ổn, anh đột ngột chạy tới, đến con hẻm thì người đàn ông đó đã chạy vào sâu bên trong.
Người đàn ông nhìn thấy liền muốn chạy sang phía bên kia.
Hà Khiêm và hai cảnh sát khác đi từ hướng ngược lại.
Tên cướp kia bắt đầu hoảng loạn, lựa chọn chạy về phía Tiêu Sở Ngôn thay vì đối mặt ba người cảnh sát kia.
Tuy nhiên, rõ ràng hắn ta đã đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất.
Tên cướp rút ra một con dao sắc nhọn, chỉ vào Tiêu Sở Ngôn, điên cuồng hét lên: “Cút ngay!”
Tiêu Sở Ngôn vững vàng dậm chân trái, quay người lại, nhanh nhẹn nắm lấy vai trái của người đàn ông rồi lại đá chân trái lên.
Tên cướp hét lên đau đớn, con dao trên tay rơi xuống, hắn ta quỳ trên mặt đất.
“Đau”
Tiêu Sở Ngôn khuất phục hắn bằng một tay, tay phải nắm lấy túi xách của phụ nữ.
“Ngậm miệng”
Người phụ nữ vừa thở dốc vừa liên tục cảm ơn: “Anh bạn trẻ, cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.”
Bọn Hà Khiêm bước tới.
Đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn thấy kỹ năng của Tiêu Sở Ngôn, vì vậy không ai ngạc nhiên, như thể đó chỉ là một hoạt động thường ngày.
Người phụ nữ nhìn Tiêu Sở Ngôn cảm kích, cúi người về phía anh: “Cảm ơn, cảm ơn anh rất nhiều.”
Tiêu Sở Ngôn vẫn bình tĩnh và điềm đạm, trên mặt không hề biểu lộ quá nhiều biểu tình: “Được phục vụ nhân dân là một vinh dự của người cảnh sát.”
Khi người phụ nữ nghe nói là cảnh sát, vẻ mặt của bà tràn đầy ngưỡng mộ, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Bởi vì họ ra khỏi đồn cảnh sát tương đối muộn, sau đó tình tiết nhỏ này lại xảy ra, giờ ăn trưa đã qua lâu rồi.
Tiêu Sở Ngôn yêu cầu Hà Khiêm và Từ Thu Sinh giải quyết bữa trưa trước, anh và người phụ nữ kia đưa tên cướp đến đồn cảnh sát.
Dịch Sơ Ngữ đứng ở một bên, không tiến cũng không lui, thất thần.
Tiêu Sở Ngôn bắt được tên trộm, nói với người phụ nữ: “Đi.”
Tình hình lúc này thật xấu hổ, Hà Khiêm cùng bọn họ đi ăn cơm, Tiêu Sở Ngôn đi đồn cảnh sát, chỉ có cô không có nơi nào để đi.
Tiêu Sở Ngôn đi ngang qua Dịch Sơ Ngữ liếc mắt một cái, đột nhiên dừng lại: “Em cũng đi ăn cơm đi.”
Giọng điệu thờ ơ, như thể ra lệnh.
Ít nhất anh không rời đi mà không nói một lời, ít nhất anh nhớ rằng cô đang đứng ở đó.
Dịch Sơ Ngữ tính tình bướng bỉnh, cắn chặt môi dưới, chắp tay sau lưng, đi theo từng bước nhỏ, nhỏ giọng nói: “Tôi đi cùng anh.”
“Em đi theo tôi làm gì?”
Lời nói của anh có chút lãnh đạm, như thể cô đang là một loại bệnh dịch nào đó.
Không khí xung quanh rất kỳ quái, khí chất của Tiêu Sở Ngôn rất mạnh, cô tuy nghe lời nhưng không chịu buông tha, tỏ ra rất cố chấp.
Người phụ nữ tò mò nhìn hai người đang tranh cãi, muốn bật cười, nói: “Anh cảnh sát, đừng tàn nhẫn với con gái như vậy, người ta sẽ sợ đến phát khóc đó.”
Dịch Sơ Ngữ lắc đầu lẩm bẩm: “Không sao”
Như để xác nhận Dịch Sơ Ngữ có phải sắp khóc hay không, Tiêu Sở Ngôn quay đầu liếc cô một cái, sau đó thờ ơ nhìn thẳng về phía trước.
Người phụ nữ nay đã ngoài tứ tuần, đã qua thời kỳ mơ hồ yêu đương từ lâu, mới có thể nhìn thấu đáo được cung bậc cảm xúc của đôi bạn trẻ này.
Cùng Dịch Sơ Ngữ đi ngang qua, đến gần cô, nói nhỏ: “Yêu anh cảnh sát lạnh lùng cao ngạo không mệt sao?”
Nghe vậy, Dịch Sơ Ngữ lắc đầu: “Không có.”
Chưa kịp nói xong, người phụ nữ nói tiếp: “Hay là em chọc giận cậu ấy rồi, nhìn thế kia hẳn là đang còn chờ em đến dỗ đấy“.
“Em không phải.” Dịch Sơ Ngữ vô thức nhìn bóng dáng cao thẳng trước mặt, ngay sau đó, cô thu hồi tầm mắt, nói tiếp: “Không phải bạn gái của anh ấy.
“Ồ.” Người phụ nữ lại nói: “Vậy muốn theo đuổi anh ta thì em phải cố gắng lên.”
Dịch Sơ Ngữ im lặng.
Đến đồn cảnh sát, Tiêu Sở Ngôn lấy lời khai của tên cướp và người phụ nữ.
Hai mươi phút sau, Tiêu Sở Ngôn bước ra.
Bây giờ là một giờ trưa, mặt trời đã đến giờ khắc rực lửa, xuyên qua kẽ hở của lá cây tạo thành bức tranh lập loè trên mặt đất.
Dịch Sơ Ngữ đang đứng dưới tàng cây, tay trái nắm lấy tay phải, trông thật ngoan ngoãn.
Đột nhiên, một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt cô.
Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt lãnh đạm của Tiêu Sở Ngôn, có lẽ ánh mặt trời quá chói mắt, cô có thể nhìn ra được thương tiếc và không đành lòng.
“Sao em còn chưa đi?” Tiêu Sở Ngôn hỏi.
Cô không muốn rời đi, không muốn cứ như vậy cắt đứt liên lạc, tuy rằng không biết tại sao Tiêu Sở Ngôn đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng ít nhất trong quá khứ cô là người có lỗi.
Trong những năm tháng mơ hồ đó, cô là người rời bỏ anh.
Dịch Sơ Ngữ cười: “Chờ anh.”
Đối mặt với nụ cười của cô, Tiêu Sở Ngôn sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, há miệng rồi lại ngậm lại, nói: “Đi thôi.”
“Ừm.”
Dịch Sơ Ngữ đi theo sau anh, giẫm lên bóng anh, khẽ cười.
Xung quanh là mấy nhà hàng tương đối cao cấp, Tiêu Sở Ngôn đưa cô vào một trung tâm mua sắm lớn, nâng mắt hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Có rất nhiều món để lựa chọn, từ cơm Tây, đồ ăn kiểu Nhật, đến các món Thái.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, Tiêu Sở Ngôn luôn đối xử tốt với cô, còn bắt được kẻ sát nhân để cô không còn bị coi là nghi phạm.
Tiêu Sở Ngôn đã giúp đỡ cô rất nhiều, dù thái độ của anh thế nào đi nữa, cô cũng phải báo đáp.
Dịch Sơ Ngữ nói: “Tôi sao cũng được, còn anh?”
Tiêu Sở Ngôn vừa liếc mắt đã nói: “Cái gì cũng được thật không?”
“Ừm.”
Cuối cùng, hai người ngồi trong một nhà hàng lẩu.
Bây giờ là tháng chín, là mùa tốt để ăn lẩu.
Người phục vụ đưa cho họ xem menu, hỏi: “Hai người muốn loại nồi nào?”
Tiêu Sở Ngôn không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm thực đơn: “Cô hỏi cô ấy đi.”
Người phục vụ chuyển sự chú ý sang Dịch Sơ Ngữ.
Suy nghĩ một chút, Dịch Sơ Ngữ trả lời: “Nồi lẩu uyên ương đi.”
Gọi món xong thì đợi đồ ăn được dọn ra.
Dịch Sơ Ngữ suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cách nói thích hợp nhất.
Suy nghĩ một hồi, cô thở dài một hơi, có chút tâm tình “được ăn cả ngã về không.“.
“Tiêu Sở Ngôn.”
Giọng nói rõ ràng có chút lo lắng và thận trọng.
Tiêu Sở Ngôn nhướng mi nhìn cô, ánh mắt nặng trĩu, giống như nắng chiều lười biếng chiếu qua cửa sổ.
Dịch Sơ Ngữ lấy hết can đảm nói: “Tôi, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi.”
Nói rồi, cô tránh ánh mắt của Tiêu Sở Ngôn, cũng như bao lần, đầu cúi thấp xuống, không dám nhìn thẳng.
Giọng nói trầm thấp và ngọt ngào của anh vang lên: “Tại sao em lại xin lỗi?”
“Tôi không cố ý, quá khứ của chúng ta, những ngày tôi bạo bệnh, trí nhớ của tôi không còn tốt.”
Nói xong, Dịch Sơ Ngữ chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh.
Bốn mắt chạm nhau.
Tiêu Sở Ngôn là người âm trầm khó đoán, đôi khi anh bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng đôi khi lại giấu nhẹm đi khiến người đối diện không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Rõ ràng anh rất quan tâm đến cô, nhưng lại luôn tỏ ra bình thản khiến cô mơ hồ rằng hoàn toàn không có chuyện đó.
Anh biết cô thích thêm giấm khi ăn sủi cảo, anh biết cô thích ăn những quán thịt nướng ven đường, và anh biết cô thích ăn kẹo bơ cứng thỏ trắng.
Anh ấy biết tất cả những điều nhỏ nhặt về cô.
Nhưng anh không bao giờ nói một lời, chỉ coi đây là những hành động vô tình.
Những tình tiết như vậy nhắc nhở cô rằng quan hệ của cô và Tiêu Sở Ngôn trong quá khứ không phải bình thường.
Tiêu Sở Ngôn nhếch khóe miệng, cười nhạt, tự giễu: “Không ngờ đến cuối cùng, tôi là người duy nhất còn nhớ.”
Dịch Sơ Ngữ đau lòng: “Thực xin lỗi.”
Ngoài việc xin lỗi, cô không biết mình có thể làm gì khác.
Nghe giọng điệu của Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy rất khó chịu, toàn thân âm ỉ đau đớn vì quên mất người mình từng thích.
Một làn hơi nước vây quanh hai người, nồi lẩu lăn tăn, cô lập thế giới của họ.
Tiêu Sở Ngôn thu lại tâm tình trên mặt, đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhìn cô qua làn sương mờ ảo.
“Vậy bây giờ em xin lỗi tôi để bản thân có cảm giác thanh thản khi đi cùng bạn trai sao?”
Lời nói của anh như đâm vào lòng cô.