Vẫn Còn Rung Động

Chương 5: Chương 5: Nhà mới




Rõ ràng Dịch Sơ Ngữ không ngờ Tiêu Sở Ngôn lại có thể nói ra lời như vậy. Anh, với tư cách là một cảnh sát, và cô, người đang bị xem là nghi phạm, vốn dĩ mối liên hệ này đã có chút nhạy cảm.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng thầm biết ơn sự tin tuởng mà anh giành cho cô.

“Cảm ơn.”

Tiêu Sở Ngôn đứng lên.

“Em ở lại đây, tôi lo một số việc, sau đó sẽ trở về giúp em chuyển nhà.”

“Chuyển nhà?” Dịch Sơ Ngữ ngây người hỏi, dù sao cô còn chưa tìm được chỗ để dọn đi.

“Đúng.”

Từ khi gặp lại Tiêu Sở Ngôn tối hôm qua, dường như cuộc sống về sau của cô đã được an bài rõ ràng.

“Nhưng tôi chưa tìm được chỗ ở mới, còn có thể chuyển đi đâu?”

Tiêu Sở Ngôn đút hai tay vào túi, dáng đứng cao ngất, bộ dáng nghiêm nghị.

“Tôi đã tìm giúp em rồi, ngay đối diện với nhà tôi.”

Kể từ khi gặp lại cô, anh giống như một người mẹ trung niên luôn lo lắng cho con cái.

Dịch Sơ Ngữ nghĩ đến ẩn dụ này liền muốn cười nhưng phải kìm lòng lại.

Nhìn một vòng xung quanh, căn nhà này rất rộng, là kiểu chung cư cho gia đình gồm ba gian, có một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ cho khách và một phòng làm việc. Nếu như căn phòng anh nói ở ngay đối diện, hẳn là bố cục sẽ giống nhau.

Nhưng mà, cô chỉ sống một mình, căn chung cư như vậy xem chừng là quá lớn.

“Nhưng tôi...”

Tiêu Sở Ngôn cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay, nói: “Căn nhà là của bạn tôi. Anh ấy nhờ tôi cho thuê giúp. Anh ấy bận rộn nên không có thời gian quản lý.”

Anh xoay tròn điện thoại trong lòng bàn tay, sau đó đút vào túi.

Tiêu Sở Ngôn nhướng mi, ánh mắt lạnh như băng: “Em cứ yên tâm về giá thuê nhà, sẽ không để em thiệt thòi đâu.”

Dịch Sơ Ngữ chắp hai tay sau lưng, nghe lời nói lãnh đạm của anh, mím môi, dùng ngón trỏ tay phải ấn lên mu bàn tay trái: “Tôi không có ý đó.”

“Vậy ý em là gì? Chẳng lẽ còn muốn tìm một căn nhà khác giống như căn nhà em đang ở bây giờ sao? An ninh kém như vậy, em có thể yên tâm không?”

Giọng điệu công kích của anh khiến Dịch Sơ Ngữ nhất thời không trả lời được.

Tiêu Sở Ngôn thấy cô không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy mình có hơi nặng lời.

Một lúc sau, anh nhẹ giọng nói: “Em cứ nghỉ ngơi ở đây trước, sau khi xong việc tôi sẽ trở lại.”

Dịch Sơ Ngữ gật đầu: “Được, vậy anh đi đường cẩn thận một chút.”

Tiêu Sở Ngôn trở về phòng, thay một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi đen bên trong và áo khoác đen dài bên ngoài, thẳng thắn, tươm tất.

Anh khẽ tung áo khoác, động tác vô cùng uyển chuyển thành thục.

Sau khi Tiêu Sở Ngôn rời đi, Dịch Sơ Ngữ từ phòng bếp đi ra, nhìn quanh căn nhà, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng.

Theo thói quen nghề nghiệp, Dịch Sơ Ngữ đoán Tiêu Sở Ngôn chính là cung Xử Nữ.

Trở lại phòng dành cho khách, Dịch Sơ Ngữ thu dọn tất cả quần áo đã thay ra tối hôm qua còn chưa kịp giặt, liền bỏ hết vào túi, mọi thứ đã thu dọn xong. Dịch Sơ Ngữ ngồi trên sô pha trong phòng, nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Sáng nay nghe Tiêu Sở Ngôn nói không tìm được Hạ Kiều Phàm, vậy cô ta sẽ đi đâu?

Thật sự là cô ta sao? Trùng hợp là, cô ta lại thuận tay trái.

Nếu là người gây ra tất cả những chuyện này, vậy lý do cô ta giết Trần Như Huyên là gì, và tại sao lại lục tung nhà cô lên?

Sau khi vắt óc suy nghĩ, Dịch Sơ Ngữ không tìm ra được lý do, thôi không nghĩ nữa, tựa vào trên ghế sô pha mềm mại, sững sờ nhìn trần nhà.

Một hình ảnh thoáng chốc hiện ra trước mắt cô.

Dịch Sơ Ngữ nhớ lại thời trung học của mình.

Cô và Tiêu Sở Ngôn học chung một lớp, lại còn ngồi bàn trước và sau. Một lần trong lớp học tiếng Trung, bài văn của Tiêu Sở Ngôn đạt điểm cao nhất, liền được giáo viên tiếng Trung đọc trước mặt cả lớp.

Dịch Sơ Ngữ còn nhớ rõ ước mơ phục vụ nhân dân, trừng trị cái ác và hướng thiện của Tiêu Sở Ngôn ngày đó.

Nghĩ đến đây cô không khỏi bật cười, chỉ là càng đi về sau, trí nhớ của cô càng mờ mịt, cứ như đang ngồi ở hàng ghế sau rạp chiếu phim mà không có kính nên không thể nhìn rõ những hình ảnh sống động nữa.

Năm thứ ba của cấp ba, cô bị ốm nặng, hình như tinh thần không tốt khiến trí nhớ của cô như bị mờ đi.

Bỗng cảm thấy buồn bực, Dịch Sơ Ngữ mở điện thoại xem phim để phân tán suy nghĩ.

Đã viết văn nhiều năm nên cô luôn cố gắng trau dồi kỹ năng không ngừng nghỉ, nếu không chính mình sẽ bị mài mòn, vì vậy khi rảnh rỗi cô sẽ xem phim để làm giàu thêm kiến ​​thức viết lách của mình.

Thời gian trôi qua, Tiêu Sở Ngôn vẫn chưa quay lại, cửa phòng vẫn đóng chặt.

Nhìn thời gian đã hơn một giờ trưa, bụng Dịch Sơ Ngữ réo liên tục, nhắc nhở cô đã đến giờ ăn cơm.

Dịch Sơ Ngữ cắn môi dưới, cảm thấy mình có thể chịu được.

Hiện tại cô còn đang ăn nhờ ở đậu, không có sự cho phép của chủ nhà mà tự tiện đụng vào đồ của người ta thì thất lễ quá.

Cô mở app Tấn Giang

Hôm qua tâm trạng cô còn rất ổn, cô viết được hai chương, bản thảo cũng gần hoàn chỉnh, giờ chỉ cần điều chỉnh một chút, ngày mai gõ máy, hai ngày nữa hẳn là độc giả của cô có thể hạnh phúc đón đọc phần tiếp theo. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xúc Tác Hoàn Hảo

2. Hạnh Phúc Nào Cho Em

3. Không Nói Tôi Yêu Cậu

4. Lão Đại Phải Lòng Thỏ Con

=====================================

Chỉnh lý bản thảo xong, Dịch Sơ Ngữ đứng dậy vận động gân cốt một chút, cửa sau lưng liền mở ra.

Tiêu Sở Ngôn đứng ở ngoài cửa, ngoại trừ đầu tóc có chút lộn xộn, vẻ bề ngoài so với lúc sáng không thay đổi nhiều.

Sau khi đi vào, Tiêu Sở Ngôn đóng cửa lại, cau mày nói: “Em còn chưa ăn cơm đúng không?”

Anh dùng câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.

Sau chưa đầy một ngày ở cùng nhau, Dịch Sơ Ngữ khi đối mặt với Tiêu Sở Ngôn vẫn còn chút căng thẳng, có thể vì lời nói lạnh lùng vô cảm của anh, cũng có thể vì cô luôn kính trọng các chú cảnh sát.

“Vâng”

Tiêu Sở Ngôn lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, liếc nhìn thời gian, đã là một giờ rưỡi, nhướng mi, nhìn Dịch Sơ Ngữ: “Đã muộn như vậy rồi, em còn không thể tự mình nấu cơm sao?”

Dịch Sơ Ngữ ấp úng: “Anh kêu tôi đợi ở đây, tôi lại không có chìa khóa nên không dám ra ngoài mua đồ ăn.”

Cô càng nói, âm thanh càng nhỏ, đến cuối cùng đầu cũng cúi gằm.

Tiêu Sở Ngôn cảm thấy bất đắc dĩ: “Em không tự mình mở tủ lạnh ra xem trong đó có gì sao?”

Nói xong, anh đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một ít rau và thịt, đeo tạp dề vào bắt đầu nấu ăn.

Dịch Sơ Ngữ đứng ngoài ở của phòng bếp.

Người đàn ông trong bếp đeo tạp dề kẻ sọc màu xanh, thái thịt điêu luyện, tiếng dao rơi trên thớt đều đặn.

Suy nghĩ một chút, Dịch Sơ Ngữ hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

“Em qua đây.”

Giọng điệu của anh đã dịu đi rất nhiều, ít nhất là không còn cảm giác giương cung bạt kiếm nữa.

Dịch Sơ Ngữ bước từng bước nhỏ tới.

Tiêu Sở Ngôn không khỏi nhướng mi: “Em giúp tôi rửa rau đi.”

“Được”

Căn bếp đủ rộng để chứa vài người, nhưng giờ chỉ có hai người họ, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng dao thớt và tiếng nước chảy ào ào.

Khi các nguyên liệu đã sẵn sàng, Tiêu Sở Ngôn bắt đầu nấu.

Dịch Sơ Ngữ đi không được, không đi cũng không xong, đành đứng nhìn anh nấu ăn.

Bàn tay to rộng thao tác trên bếp làm người xem cảm thấy anh trở nên bình dị gần gũi hơn ngày thường rất nhiều.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Sở Ngôn đã làm xong bữa trưa.

Một đĩa rau xanh xào, một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa khoai tây thái sợi.

Bữa cơm gia đình rất đơn giản.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.

Dịch Sơ Ngữ nếm thử, mùi vị không tệ, rất nhẹ, rất có mùi vị của những món mẹ nấu.

Tiêu Sở Ngôn gắp một miếng thịt, thản nhiên nói: “Tạm thời chỉ có thể làm những món này, em ăn đi.”

“Ngon lắm.” Dịch Sơ Ngữ cắn đũa, chân thành nói.

“Vậy thì ăn nhiều một chút.”

Dịch Sơ Ngữ ậm ừ, cắn thêm vài miếng, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Tìm được Hạ Kiều Phàm chưa?”

Lời vừa nói ra, Dịch Sơ Ngữ liền cảm thấy câu hỏi này không đúng, cô không phải cảnh sát mà là một nghi phạm, Tiêu Sở Ngôn có phớt lờ cô cũng là bình thường.

Tiêu Sở Ngôn không chút do dự mà trả lời: “Vẫn chưa tìm được, nhưng tôi đã liên hệ với bạn của cô ta, chiều nay sẽ tiếp tục tìm kiếm.”

Dịch Sơ Ngữ lúc này mới nhận ra, Tiêu Sở Ngôn không phải nói giúp cô dọn nhà sao? Mặc dù không muốn Tiêu Sở Ngôn ở lại giúp cô, nhưng cô vẫn chưa liên hệ với chủ nhà, cũng chưa ký hợp đồng, nếu vậy cô làm sao dọn vào ở?

Đủ loại nghi hoặc trong đầu, cô còn chưa kịp hỏi thì đã nghe Tiêu Sở Ngôn nói: “Để tôi đưa chìa khóa nhà đối diện cho em.”

Dịch Sơ Ngữ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà, hợp đồng chưa ký, tiền thuê nhà cũng chưa thương lượng.”

“Không sao, cứ dọn vào trước đi.”

Dịch Sơ Ngữ muốn hỏi thêm, nhưng Tiêu Sở Ngôn không để ý đến cô, hiển nhiên anh không muốn bàn bạc về vấn đề này nữa.

Sau khi ăn trưa và thu dọn đồ đạc cũng đã hai giờ rưỡi.

Tiêu Sở Ngôn đi ra khỏi phòng ngủ chính với chìa khóa trong tay: “Đây là chìa khóa cửa chính, chìa khóa các phòng đều ở trong nhà. Đi, tôi đưa em qua đó xem.”

Dịch Sơ Ngữ nhẹ nhàng đi theo anh, nhìn anh mở cửa nhà đối diện.

Tiêu Sở Ngôn giọng nói trầm thấp, nếu không có thái độ lạnh lùng thường trực thì thực ra nghe khá thoải mái và nhẹ nhàng.

“Nhà này cái gì cũng có, em không cần chuẩn bị thêm.”

Cửa mở ra, Dịch Sơ Ngữ hơi sững sờ, bởi vì cách bài trí của căn nhà này bố cục có phần giống với nhà của Tiêu Sở Ngôn, nhưng không khí hoàn toàn khác bên kia.

Căn nhà của Tiêu Sở Ngôn khá thiếu sức sống, tông màu tổng thể chủ yếu là xám và đen, căn nhà này trông có vẻ rực rỡ hơn, ít nhất rèm cửa không phải màu xám như nhà của Tiêu Sở Ngôn mà là một màu xanh lam nhạt.

Dịch Sơ Ngữ đi vào dạo một vòng, như Tiêu Sở Ngôn đã nói, quả nhiên có tất cả mọi thứ, ngay cả chăn bông cũng chuẩn bị xong, lập tức có thể dọn vào.

Tiêu Sở Ngôn nhìn Dịch Sơ Ngữ đứng yên trong phòng ngủ, xoay chìa khóa trong tay, “Chăn bông chưa từng dùng qua, nếu em không thoải mái thì đổi cái khác.”

Dịch Sơ Ngữ quay đầu nói: “Thật sự không cần bàn qua với chủ nhà sao?”

“Không, tôi thu xếp được.”

“Vậy thì, cảm ơn anh.”

“Xem xong rồi thì có thể dọn đến, việc hợp đồng chúng ta sẽ nói sau.”

Anh bước đến cửa sổ cao từ trần đến sàn, rèm cửa được mở ra hoàn toàn, ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào căn nhà.

Dịch Sơ Ngữ không nhúc nhích, nhớ tới vụ án, liền hỏi:

“Chiều nay anh không có việc gì phải làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.