Dịch Sơ Ngữ im lặng, không có ý định đáp lại lời của anh.
Tiêu Sở Ngôn cũng không nói thêm lời nào.
Mặc dù trong phòng yên tĩnh, nhưng vì Tiêu Sở Ngôn đang ngủ bên cạnh nên tâm tình Sơ Ngữ có vẻ rất tốt.
Một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cơ thể cô về phía anh.
Dịch Sơ Ngữ đột ngột bị sếp Tiêu kéo vào trong lòng, hơi vùng vẫy.
Tiêu Sở Ngôn khàn khàn nói: “Đừng nhúc nhích.”
Dịch Sơ Ngữ không dám nhúc nhích nữa, liền yên bình chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ người đàn ông bên cạnh mang đến cho cô sự an tâm, Dịch Sơ Ngữ đã có một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, Tiêu Sở Ngôn dậy sớm làm bữa sáng như mọi ngày.
Khi Dịch Sơ Ngữ tỉnh lại, anh đã không còn ở bên cạnh.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào cửa sổ, sưởi ấm chiếc giường của cô.
Dịch Sơ Ngữ nằm nghiêng, đối diện với vị trí mà Tiêu Sở Ngôn đã ngủ đêm qua, vô thức sờ lên chiếc gối anh nằm.
Mặc quần áo chỉnh tề xong, Dịch Sơ Ngữ liền đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Tiêu Sở Ngôn chuẩn bị gõ cửa phòng cô, hai tay nắm thành nắm đấm, giơ lên giữa không trung.
Thấy cửa mở, tay tự nhiên thả xuống.
“Nhanh đi rửa mặt rồi ra ăn sáng.”
“Vâng” Dịch Sơ Ngữ đi vào phòng tắm.
Vừa đi ra khỏi phòng tắm, cô liền nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn đứng trước cửa kính, mắt nhìn dòng nước không ngừng chảy ở phía xa, trên tay còn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Dịch Sơ Ngữ thả nhẹ bước chân đi ra ngoài.
Cô mơ hồ có thể nghe thấy lời anh nói.
Tiêu Sở Ngôn: “Gửi qua cho tôi hồ sơ một vụ án.”
“...”
“Ừm, tôi muốn ngay bây giờ, càng sớm càng tốt.”
“...”
“Vụ án này đã diễn ra bảy năm, chưa từng được giải quyết, lúc đó tôi cũng không để ý tới.”
“...”
“Được rồi, cảm ơn anh, vất vả rồi.”
Tiêu Sở Ngôn nói chuyện điện thoại xong, bỏ điện thoại vào túi, đi tới bàn ăn, ngồi xuống đối mặt với Dịch Sơ Ngữ.
Dịch Sơ Ngữ đợi anh đi tới rồi mới cầm đũa lên, vẻ mặt tò mò: “Anh lại có vụ án mới à?”
Tiêu Sở Ngôn nhẹ giọng nói: “Vụ án cũ chưa được giải quyết thôi.”
Dịch Sơ Ngữ gật đầu.
Sau bữa sáng, hai người ở phòng khách giải quyết việc riêng.
Dịch Sơ Ngữ dự định sẽ bắt đầu viết tiểu thuyết mới vào tháng Giêng năm sau, nhưng vì ba mẹ cô đến thăm nên lịch trình có chút thay đổi.
Họ không ra ngoài mà ở trong nhà làm việc cả ngày.
Dịch Sơ Ngữ nghĩ, tình yêu nên là như thế, khi ở bên nhau, dù quấn quýt nhưng cả hai vẫn có không gian và thời gian riêng, cả hai đều có sự nghiệp riêng, không can thiệp lẫn nhau.
Đây mới là sinh hoạt của cuộc sống gia đình.
Đây là tình yêu mà Dịch Sơ Ngữ tưởng tượng.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã tối.
Hai người ăn tối xong liền chuẩn bị đi ngoại ô Vân Thành.
Vào ngày đông chí, đêm xuống rất sớm, vừa đến giờ tan sở, dòng xe nối đuôi nhau chạy trên đường, trời nhá nhem tối.
Xe chạy mất 45 phút để đến được địa điểm tổ chức sự kiện thả đèn.
Vân Thành có phong tục thả đèn vào mỗi ngày đông chí để cầu mong một cuộc sống tốt đẹp hơn vào năm tới và những kỳ vọng vô hạn vào tương lai.
Những người tham gia nhiều nhất là các chàng trai và cô gái trẻ.
Khi Dịch Sơ Ngữ bước vào công viên liền bị đám người trước mặt làm cho giật mình.
Hành lang dẫn đến gian hàng nhỏ treo đầy những chiếc đèn lồng đủ màu sắc, đủ kiểu dáng.
Nhiều người trầm trồ xem, trong đó đa số là các bạn trẻ, hầu hết đều lấy điện thoại di động ra để chụp hình.
Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn đều không thích chụp ảnh, đi dọc hành lang, xung quanh là một đám đông ồn ào.
Để tránh va chạm, Tiêu Sở Ngôn một tay ôm lấy vai Dịch Sơ Ngữ.
Dịch Sơ Ngữ nghiêng đầu: “Làm sao anh biết ở đây có sự kiện thả đèn lồng?”
Tiêu Sở Ngôn đưa một tay lên trước trán, giống như một nữ nhân thẹn thùng ở thời cổ đại, nhẹ nhàng đẩy chiếc đèn lồng che khuất tầm nhìn của mình ra, trả lời: “Anh nghe đồng nghiệp trong văn phòng nói“.
Đi dọc theo hành lang đầy đèn lồng đến gian hàng nhỏ, tiếp tục đi về phía trước là nơi tập trung thả đèn.
Hai người đàn ông mặc đồ Hán phục đứng cạnh một chiếc bàn vuông, nói với những người phía sau: “Đừng chen chúc, mọi người vui lòng xếp hàng đi.”
Ở phía bên kia của chiếc bàn gỗ đặt rất nhiều giấy và bút, du khách có thể viết lên những điều ước của mình cho năm mới, sau đó ra phía trước để vào đèn lồng rồi thả.
Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn xếp hàng đợi tới lượt.
Một người mặc Hán phục bước ra khỏi đám người, nói: “Xin chờ một chút, giấy và bút lông hết rồi, tôi sẽ đi lấy thêm.”
Xung quanh bắt đầu ồn ào, có người muốn đi qua xem đèn lồng.
Đám đông vốn dĩ đã đứng ở một vị trí cố định bắt đầu tản ra xung quanh, Dịch Sơ Ngữ vừa mới xếp hàng liền bị hai người phía sau va vào, loạng choạng, lại bị mấy người chen lấn nên đã phải lùi lại phía sau.
Biển người rất đông, toàn bộ là thanh niên tài tuấn, thục nữ yểu điệu.
Dịch Sơ Ngữ dường như không thể tìm thấy Tiêu Sở Ngôn, cô vốn thấp bé lại bị mấy người đàn ông cao lớn vây quanh, không tìm được đường thoát ra.
Dịch Sơ Ngữ có phần lo lắng nhìn xung quanh.
Phía trước là một bóng người quen thuộc, thân hình cao thẳng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, quay lưng về phía cô.
Dịch Sơ Ngữ mỉm cười, một tay bắt lấy cổ tay người đó, gọi: “Tiêu Sở Ngôn.”
Người đàn ông quay lại, nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp, dời tầm mắt đến cổ tay đang bị cô nắm lấy: “Cô ơi, cô nhìn nhầm rồi.”
Khuôn mặt xa lạ, giọng nói sắc bén.
Không phải Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Ngữ đột nhiên buông tay ra, cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, xin lỗi anh.”
Người đàn ông lắc đầu: “Không sao.”
Nói xong, người đàn ông tiếp tục đi về phía trước.
Dịch Sơ Ngữ xấu hổ thở dài, tờ giấy trong tay bị vò nhăn nhúm.
Bỗng nhiên vai phải của cô được giữ bởi một bàn tay quen thuộc.
Sự bối rối khi nhận nhầm người đã biến mất, thay vào đó là niềm vui khi tìm thấy Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Ngữ xoay người nở nụ cười.
Cô chưa kịp lên tiếng, Tiêu Sở Ngôn đã tự giễu nói: “Bạn trai của mình mà em còn không nhận ra sao?”
Cho dù môi trường xunh quanh rất lộn xộn, Dịch Sơ Ngữ vẫn có thể nghe rõ sự châm chọc trong lời nói của Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Ngữ nhíu mày, ánh mắt khẩn cầu: “Em không cố ý.”
Tiêu Sở Ngôn vẫn không bỏ qua: “Em có thể đấy.”
Đội trưởng thường là người nghiêm túc và đứng đắn, không hiểu sao lại hay sử dụng giọng điệu trào phúng với cô.
Cuối cùng vẫn là Dịch Sơ Ngữ làm lành trước, cô không hề phân minh: “Lần sau em sẽ không nhận lầm đâu.”
Dịch Sơ Ngữ thấy sếp Tiêu nhà mình không nói lời nào, trở nên bạo dạn: “Anh cũng có khả năng nhận lầm mà.”
“Anh luôn có thể nhận ra em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Dịch Sơ Ngữ nghe giọng điệu khẳng định của anh nên muốn trêu chọc vài câu: “Có thật không?”
Tờ giấy trong tay được gấp gọn gàng, không có một chút nếp nhăn, anh nhẹ nhàng nói: “Không ngờ em có thể nắm tay người đàn ông khác ngay trước mắt anh.”
Thói quen nghề nghiệp nhiều năm khiến Tiêu Sở Ngôn rèn luyện được giác quan rất nhạy cảm.
Xung quanh nhiều người đi tới.
Dịch Sơ Ngữ bị người phía sau đẩy tới, bước chân lảo đảo, tờ giấy ghi lời ước nguyện bị xé toạc.
Người đàn ông mặc Hán phục đi lấy mực trở lại, mọi người lại bắt đầu xúm vào.
Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn đứng ở cuối hàng.
Phía trước hối hả và nhộn nhịp.
Dịch Sơ Ngữ giơ tờ giấy rách trong tay lên, bực bội nói: “Giấy của em bị rách rồi, đây là điềm xấu đúng không?”
Tiêu Sở Ngôn mặt không chút thay đổi: “Quan trọng là em thành tâm cầu nguyện.”
Nói như vậy nhưng Dịch Sơ Ngữ vẫn có chút không vui.
Tiêu Sở Ngôn thấy lông mày của cô cụp xuống, mắt dán vào tờ giấy đã rách, tự nhiên cầm lấy tờ giấy của mình đưa cho cô.
Dịch Sơ Ngữ thở dài: “Tờ giấy kia hỏng rồi.”
Hàng dài chậm rãi tiến lên phía trước, Tiêu Sở Ngôn đẩy cô về phía trước, nói nhỏ: “Anh không sao.”
Dòng sông trước mắt mang theo hàng dài những chiếc đèn lồng sáng rực, lòng sông như một đóa sen nở, xung quanh là những cánh hồng mang theo niềm mong đợi vô hạn của con người cho năm mới.
Sau một hồi lâu chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn.
Người đàn ông mặc Hán phục đưa cho Dịch Sơ Ngữ một cây bút lông, nói với Tiêu Sở Ngôn ở phía sau: “Mời anh tránh một chút.”
Tiêu Sở Ngôn quay sang một bên, ánh mắt nhìn về dòng sông phía xa.
Dịch Sơ Ngữ mỉm cười, cây bút lông trong tay không dễ cầm lắm, cô hầu như rất ít dùng đến bút.
Vài giây sau, chữ viết xiên xẹo cũng in trên tờ giấy.
Dịch Sơ Ngữ nhìn điều ước của mình: mau chóng khôi phục trí nhớ.
Cẩn thận lần theo dấu vết mà đội trưởng để lại, gấp thành một mảnh vuông.
Làm xong, Dịch Sơ Ngữ trả lại bút lông, bước sang một bên, chờ Tiêu Sở Ngôn.
Cả hai viết xong, đi đến chỗ bờ sông để thả đèn.
Dịch Sơ Ngữ chỉ tay vào tờ giấy, giống như một đứa bé tò mò: “Anh ước gì vậy?”
Tiêu Sở Ngôn đáp: “Thế giới bình an hạnh phúc, không có thiên tai.”
Có câu nói, nguyện vọng của mỗi người nên là điều bí mật, vì vậy, Dịch Sơ Ngữ cũng không nghĩ tới vừa hỏi Tiêu Sở Ngôn đã đưa ra câu trả lời thản nhiên như vậy.
Dịch Sơ Ngữ chột dạ: “Sao anh lại nói ra điều ước vậy?”
“Không phải em đang hỏi anh à?”
“Chỉ cần em hỏi là anh sẽ nói sao?”
Tiêu Sở Ngôn nhìn cô chằm chằm: “Chắc chắn sẽ nói”
Dịch Sơ Ngữ cảm thấy Tiêu Sở Ngôn quá mức thành khẩn, không ngờ câu nói tiếp theo của anh lại lộ ra mục đích.
“Vậy em cũng nên nói cho anh biết điều ước của em.”
Dịch Sơ Ngữ vô cùng ngưỡng mộ, người đàn ông này mới gần 26 tuổi, sao có thể xảo quyệt như vậy, còn mượn dịp này để hỏi đến lời ước nguyện của cô.
Nhưng Dịch Sơ Ngữ sẽ không ngốc như vậy: “Em sẽ không nói cho anh đâu.”
Tiêu Sở Ngôn vốn không ngờ tới kết quả này, tiếp tục lôi kéo: “Có qua có lại mới công bằng.”
Dịch Sơ Ngữ cầm lấy chiếc đèn lồng, xếp tờ giấy ghi lời ước nguyện vào, đốt nến, bỏ ngoài tai lời của sếp Tiêu.
Họ đi dọc theo những bậc thang để đến bờ sông, cùng nhau thả chiếc đèn lồng xuống dòng sông lấp lánh ánh nến.
Hai chiếc đèn lồng dần rời xa bến tàu, theo hướng dòng chảy hoà vào những chiếc đèn lồng còn lại trên sông.
Sau khi thả đèn, cả hai lại đi dạo một vòng.
Dịch Sơ Ngữ bị bầu không khí lễ hội tác động, tâm trạng cũng theo đó mà trở nên nhẹ như mây.
Đến chín giờ tối, họ lái xe về nhà.
Tiêu Sở Ngôn vừa ra tới ngã tư thì điện thoại trong túi vang lên.
Tiếng chuông điện thoại di động kiên nhẫn vang vọng trong khoang kín.
Ở đây không có chỗ đậu xe, Tiêu Sở Ngôn cũng không có tay nghe điện thoại, anh quay sang Dịch Sơ Ngữ ở bên cạnh, nói: “Em lấy điện thoại giúp anh, trong túi quần bên phải.”
Dịch Sơ Ngữ nới lỏng dây an toàn một chút, thò tay vào túi quần anh lấy điện thoại ra.
Trên màn hình điện thoại di động hiện lên hai chữ - Hà Khiêm.
Dịch Sơ Ngữ lướt qua màn hình điện thoại, nhấn trả lời, ghé vào tai Tiêu Sở Ngôn.
Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, âm thanh hỗn loạn truyền đến.
Hà Khiêm giọng nói có chút áy náy: “Đội trưởng, mau tới đây, tiểu khu Hoa Dự có án mạng.”
Tiêu Sở Ngôn cau mày, nghiêm nghị nói: “Chuyện gì vậy?”
“Một vụ trộm, tên trộm gặp phải chủ nhà, hắn muốn bịt miệng nên đã đẩy chủ nhà rơi từ ban công xuống đất.”
“Tôi sẽ đi qua ngay.”
Còn một đoạn đường nữa mới về nhà, vừa hay hai người đang ở gần tiểu khu Hoa Dự.
Tiêu Sở Ngôn nói với Dịch Sơ Ngữ rồi trực tiếp lái xe đến hiện trường.
Mười phút sau, xe đến cư xá Hoa Dự.
Vì vụ giết người, tòa nhà đã bị phong toả, trừ cảnh sát và nhân viên hiện trường thì không ai được phép đi vào.
Tiêu Sở Ngôn dừng xe, đưa chìa khóa cho Dịch Sơ Ngữ: “Em lái xe về trước đi, tối nay có thể anh không về được.”
Dịch Sơ Ngữ vội vàng nhìn anh, trong lòng không khỏi căng thẳng: “Vậy, anh cẩn thận một chút.”
Sau khi Tiêu Sở Ngôn giao phó xong, anh mở cửa xe, vừa xuống xe, một cảnh sát đã tiến đến giải thích tình hình hiện tại cho anh.
Cả hai vội vã đến hiện trường gây án.
Một số xe cảnh sát đậu xung quanh, cách đó khoảng tám mét là nơi chủ nhà ngã xuống.
Thời gian gấp rút, thi thể còn chưa được dọn dẹp.
Chỉ nhìn từ xa, Dịch Sơ Ngữ đã cảm thấy sợ hãi dâng lên, đồng tử run rẩy.
Cô đẩy cửa ghế phụ ra, nhưng không đóng lại, định đi về hướng ghế lái.
Cô bước tới hiện trường vụ án.
Dường như từ nơi sâu thẳm có một lực đẩy cô tiến về phía trước.
Bỏ qua lời cảnh báo của nhân viên công vụ, Dịch Sơ Ngữ tiếp tục tiến về phía thi thể nằm đó