Vẫn Còn Rung Động

Chương 3: Chương 3: Vật chứng




Đi được năm phút, xe dừng ở một quán mì.

Dịch Sơ Ngữ đi vào phía sau Tiêu Sở Ngôn, anh đột nhiên quay đầu lại: “Em là thuộc hạ của tôi sao?”

“Hả?” Sau nửa giây, Dịch Sơ Ngữ nói: “Không phải.”

“Vậy tại sao em cứ phải đi phía sau tôi?”

“À...”

Dịch Sơ Ngữ tiến lên, hai người song song đi vào tiệm mì.

Một người phục vụ đến, đưa cho họ thực đơn.

Có thể là đã qua giờ cơm tối nên quán mì cũng ít người hơn, chỉ có vài bàn có khách, còn lại trống trơn.

Gọi món xong, Tiêu Sở Ngôn đứng dậy cầm lấy một cái chén nhỏ trước mặt, bưng giấm bên cạnh lên, rót vào chén, đẩy sang phía Dịch Sơ Ngữ, động tác rất tự nhiên.

“Sao anh biết tôi thích ăn giấm?” Dịch Sơ Ngữ ngây người hỏi.

Không nói lời nào, anh lấy ra hai đôi đũa dùng một lần, đưa cho Dịch Sơ Ngữ một đôi, khẽ nhếch miệng.

Xung quanh có chút ồn ào, những bàn bên cạnh đang tán gẫu sôi nổi, chỉ có bàn của họ là có vẻ yên tĩnh.

Ngay khi Dịch Sơ Ngữ còn tưởng rằng anh sẽ không trả lời, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên.

“Những chuyện trong khứ tôi đều nhớ rất rõ.”

Dịch Sơ Ngữ nhìn anh, mái tóc ngắn gọn gàng đang áp lên trán, ngọn đèn vàng trên đầu càng làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên rõ ràng hơn.

Vì lý do nào đó, giọng điệu của anh có vẻ như đang rất bất mãn.

Có phải vì lần cả lớp đang làm sủi cảo, cô bất cẩn làm đổ giấm lên người anh, nên anh còn ghi thù?

Đội trưởng Tiêu tâm địa cũng quá hẹp hòi rồi.

Người phục vụ bưng bốn đĩa sủi cảo lên, hai người bắt đầu động đũa.

Ăn xong, cả hai quay lại bãi đậu xe.

Dịch Sơ Ngữ nhớ tới việc Tiêu Sở Ngôn vừa trả tiền bữa tối, chật vật nói: “Cho tôi Alipay, tôi sẽ chuyển tiền cho anh.”

Tiêu Sở Ngôn không trả lời, chỉ nhướng lông mày, như thể không hài lòng với sự rạch ròi vô tình của cô.

Anh đứng ngoài cửa xe, lấy trong túi ra hộp thuốc lá, dùng ánh mắt ra hiệu với cô: “Em lên trước đi, tôi hút một điếu thuốc trước.”

“Ừ”

Dịch Sơ Ngữ vốn chỉ muốn nói hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, nhưng do quan hệ hiện tại giữa hai người, cuối cùng lời cũng không thốt ra.

Cô ngồi ở ghế phụ xem Weibo của Trần Như Huyên, gần đây có vài tin do Trần Như Huyên đăng lên, bên dưới đều là bình luận mắng cô ta đạo văn.

Không bao lâu, Tiêu Sở Ngôn trở lại.

Xe chạy đến cư xá của cô.

Sau khi đến tiểu khu, Dịch Sơ Ngữ cởi dây an toàn, lịch sự nói: “Cảm ơn anh”

Tiêu Sở Ngôn không có đáp lại lời cảm ơn của cô, nói: “Em không mời tôi lên ngồi một chút à?”

Vừa dứt lời, Dịch Sơ Ngữ liền dừng lại, cảm thấy có chút không thoải mái, trời đã muộn, nếu mời người lạ lên nhà thì không tiện lắm.

Hơn nữa, hiện tại nhà cô đang rất lộn xộn.

Dịch Sơ Ngữ im lặng, Tiêu Sở Ngôn cũng không vội lên tiếng, ngón trỏ gõ vào vô lăng, giống như một thợ săn kiên nhẫn.

Nhà cô vừa bị đột nhập, sau đó lại là vụ án của Trần Như Huyên.

Hai sự việc này là trùng hợp ngẫu nhiên hay là chủ ý của kẻ sát nhân? Nếu vậy, mục đích của hắn là gì?

Dịch Sơ Ngữ không dám suy đoán.

Anh là đội trưỏng đội hình sự, vụ án cũng do anh phụ trách, mời anh lên hiện trường có lẽ sẽ có manh mối.

“Ừ, nhưng nhà tôi hơi bừa bộn.”

Tiêu Sở Ngôn mở cửa xe đi ra ngoài, Dịch Sơ Ngữ cũng xuống xe.

Anh bấm chìa khóa xe, bốn ngọn đèn pha lóe sáng.

Dịch Sơ Ngữ đưa anh lên nhà.

Cư xá xây đã nhiều năm, đèn đường tuy không sáng nhưng cũng đủ để nhìn thấy lối đi.

Cô nghĩ, tốt hơn hết nên cho anh biết trước tình hình trong nhà.

“Sếp Tiêu, tôi muốn nói với anh một chuyện.”

Tiêu Sở Ngôn nhẹ giọng nói: “Sếp Tiêu?”

Thái độ của anh có chút khó chịu, giống như cách xưng hô của cô làm anh mất kiên nhẫn.

Dịch Sơ Ngữ trong lòng có chút chật vật, xem ra tuy lâu ngày không gặp nhưng nếu lạnh nhạt xa cách quá cũng không tốt, liền đổi miệng gọi “Tiêu Sở Ngôn.”

Anh có vẻ hài lòng với cách xưng hô này.

Dịch Sơ Ngữ nói: “Hôm nay tôi đi ra ngoài một lát, về đến nhà đã thấy mọi thứ rối tung lên.”

Tiêu Sở Ngôn thân thể cứng đờ, kìm nén tâm trạng, nghiêm nghị nói: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi không biết, có thể là một vụ trộm, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy không đơn giản như vậy, cũng không biết nó có liên quan gì đến cái chết của Trần Như Huyên hay không.”

Cô còn chưa kịp nói xong, Tiêu Sở Ngôn đã dùng sức nắm lấy cánh tay của cô, cau mày, sắc bén nói: “Sao em không nói sớm hơn?”

Dịch Sơ Ngữ không ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy, lẩm bẩm nói: “Không biết giữa hai sự việc có liên quan gì không, cũng có thể chỉ là một vụ trộm đơn giản.”

Tiêu Sở Ngôn vẻ mặt u ám: “Đây là chuyện liên quan đến mạng người, sao em lại xem nhẹ như vậy? Kẻ sát nhân rất có thể là một tên xã hội đen hung ác, còn chưa rõ mục đích giết người, nếu hắn là một tên biến thái thì sao? Em có thể tự mình xử lý được không? Sao em có thể bất cẩn với mạng sống của chính mình như vậy?”

Anh nói một hơi, Dịch Sơ Ngữ sững sờ, cô vốn dĩ không nghĩ nhiều như vậy, không nghĩ kẻ sát nhân giết Trần Như Huyên lại có thể tới nhà cô trộm đồ.

Nhìn Tiêu Sở Ngôn không tự chủ được, Dịch Sơ Ngữ cười trấn an: “Chỉ là một vụ trộm đơn giản thôi mà.”

“Làm sao em khẳng định đây chỉ là vụ trộm thông thường? Mọi thứ đều có thể xảy ra, nếu kẻ sát nhân là một người biết em và có mối hận thù với một vài người trong vòng quan hệ của em, chuẩn bị từng bước để giết người diệt khẩu thì sao?”

Tiêu Sở Ngôn nắm cánh tay cô càng lúc càng chặt, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy có chút đau.

Cô di chuyển cánh tay của mình, nhưng vì sức mạnh chênh lệch giữa nam và nữ, cô không thể cử động được.

Quả thật cô không nghĩ tới chuyện này, bị Tiêu Sở Ngôn giáo huấn một bài, cô mất luôn khả năng tranh luận với anh.

Sắc mặt càng ngày càng ảm đạm, lực đạo ở tay cũng càng lúc càng lớn.

Dịch Sơ Ngữ rụt rè: “Anh làm tôi đau.”

Tiêu Sở Ngôn nhận ra sự thất thố của mình liền buông tay ra, quay người nhìn về phía trước, đối mặt với cô.

“Đi lên xem một chút.”

Anh nói xong liền đi thẳng về phía trước.

Dịch Sơ Ngữ chậm chạp bước sau lưng anh.

Tấm lưng cao thẳng của Tiêu Sở Ngôn kéo dài bao phủ lấy cô.

Tới cửa, Dịch Sơ Ngữ lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa, bật đèn.

Căn nhà giống hệt như trước khi cô rời đi, mọi thứ đều hỗn loạn.

Không ai phát ra tiếng động nhưng Dịch Sơ Ngữ cảm thấy bầu không khí trở nên kỳ quái, từ lúc cô nói rõ sự tình, toàn thân Tiêu Sở Ngôn đều toát ra sự lạnh lẽo, sau khi bật đèn lên, dường như cảm giác ớn lạnh càng thêm tràn ngập toàn bộ ngôi nhà.

Dịch Sơ Ngữ không biết giải thích thế nào, đành phải im lặng.

Tiêu Sở Ngôn trước tiên bước vào phòng, nhìn đồ vật trên mặt đất, nhíu mày, lấy trong túi ra một đôi găng tay màu trắng, đeo vào rồi cúi xuống nhặt những bức ảnh lên nhìn.

Dịch Sơ Ngữ không thích chụp ảnh, nhưng vì cô có một luợng fan của riêng mình nên mỗi lần tham gia buổi họp mặt hay ký tặng sách của tác giả, đều giữ lại hình ảnh người hâm mộ chụp lại.

Tiêu Sở Ngôn xoay một góc tấm ảnh, vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt như đang nhìn chứng cứ, mặt không hề cảm xúc.

Dịch Sơ Ngữ đang định đi vào phòng bếp rót cho anh một ly nước, đi qua phòng khách, cổ tay liền bị anh chụp lấy.

Tiêu Sở Ngôn cầm tấm ảnh trong tay lên hỏi: “Cái này chụp khi nào vậy?”

Bức ảnh này là lần đầu tiên cô tham gia một sự kiện do nền tảng tổ chức, một sự kiện rất nhỏ, lúc đó cô không có nhiều fan và không biết Trần Như Huyên.

Dịch Sơ Ngữ hơi ngẩng đầu nhìn quả táo Adam nhô ra của anh, khoảng cách quá gần, nhịp tim có chút rối loạn, hô hấp cũng nhẹ đi.

“Đây là lần đầu tiên tôi tham gia một sự kiện, có vấn đề gì sao?”

Trong ảnh, hai người phụ nữ đang mỉm cười, một người là cô, người kia là fan đầu tiên của cô.

Tiêu Sở Ngôn đặt tấm ảnh vào trong túi, giọng nói lạnh như gió đêm:

“Vật chứng, tôi sẽ mang về sở.”

“Nhưng, tại sao lại là tấm ảnh này?” Rõ ràng còn có ảnh của cô và Trần Như Huyên, mấy cái đó không phải thích hợp hơn sao?

Tiêu Sở Ngôn không trả lời, cầm tấm ảnh lên, đi tới sô pha ngồi xuống, trải nó ra trên bàn cà phê.

Dịch Sơ Ngữ không đoán được vị cảnh sát hình sự này đang nghĩ gì nên đành mặc kệ anh.

Cô vào bếp nấu chút ước ấm.

Trong lúc chờ nước sôi, Dịch Sơ Ngữ đứng trong bếp, vừa nhìn qua thì thấy Tiêu Sở Ngôn đang chăm chú nhìn tấm ảnh, không biết có phải là ảo giác của cô không, trong lòng chợt lóe lên một cảm xúc kỳ lạ, ánh mắt kia như đang kiềm chế nỗi phiền muộn.

Có lẽ bản năng nghiệp vụ, chỉ mấy giây ngắn ngủi, Tiêu Sở Ngôn liền cảm nhận được ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô, trong không gian hỗn độn, đôi mắt của hai người chạm vào nhau.

Dịch Sơ Ngữ chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Tại sao cô luôn cảm thấy Tiêu Sở Ngôn đối với mình có một loại cảm xúc khác với các bạn cùng lớp, có phải là vì cô ít giao thiệp với mọi người nên mới có cảm giác kỳ quái này không?

Nước sôi, Dịch Sơ Ngữ rót nửa cốc, lại thêm một ít nước nguội rồi mang ra cho Tiêu Sở Ngôn.

“Uống chút nước đi.”

Tiêu Sở Ngôn cầm ly nước lên, nhìn cô, sau đó uống cạn ly.

Dịch Sơ Ngữ nhìn chiếc cốc trống không, hỏi: “Còn muốn nữa không?”

“Không cần.”

Tiêu Sở Ngôn xếp tất cả ảnh thành một xấp, khẳng định: “Hai vụ án này có thể liên quan với nhau.”

“Tại sao?”

“Căn nhà bừa bộn đến mức hầu như góc nào cũng bị lục lọi, đây không thể là một vụ trộm đơn giản, thậm chí sách trên giá cũng bị lộn xộn hết cả lên. Tôi đoán là hung thủ đang tìm thứ gì đó.”

“Nhưng chỗ tôi có vật gì mà hắn cần chứ?”

“Chuyện này em phải tự hỏi bản thân.”

Dịch Sơ Ngữ ngẫm nghĩ, Trần Như Huyên chưa từng tặng cô thứ gì, cô cũng chưa từng nhận quà của tác giả nào khác.

Tiêu Sở Ngôn nhắc nhở: “Hình như ở đây không có ảnh em chụp chung với Trần Như Huyên?”

Một lời nói làm cô bừng tỉnh.

Những bức ảnh nằm rải rác trên mặt đất là bằng chứng cho thấy có khả năng kẻ đột nhập đang tìm ảnh chụp.

Dịch Sơ Ngữ ngồi xuống, nhìn ba tấm ảnh của cô và Trần Như Huyên, lắc đầu: “Không phải.”

Tiêu Sở Ngôn duỗi ngón trỏ chỉ vào tấm ảnh trên bàn: “Vậy em xem còn những tấm khác không?”

Dịch Sơ Ngữ nghe theo mệnh lệnh của anh, nhìn những bức ảnh Tiêu Sở Ngôn trải trên bàn cà phê, từng tấm một.

Những bức ảnh về buổi ký tên hay buổi họp mặt của tác giả thường được đặt trong tiểu thuyết do nhà xuất bản gửi cho cô, những bức ảnh khác thì được đặt trong album.

Cô đếm lại, dường như không thiếu tấm nào.

“Không, tất cả đều ở đây.”

“Chắc chắn không?”

“Ừ”

Lúc trước cô thu dọn tủ sách, đại khái đếm lại, số lượng phù hợp với số lượng hiện tại.

Tiêu Sở Ngôn đặt ngón trỏ lên đùi anh, trầm ngâm.

Anh liếc nhìn phòng khách, nói: “Đi thôi.”

Dịch Sơ Ngữ không hiểu: “Đi đâu?”

“Em nghĩ nhà em còn an toàn sao?”

“Không an toàn.” Dịch Sơ Ngữ thành thật trả lời.

“Vậy em còn muốn ở lại đây?” Tiêu Sở Ngôn hỏi.

“Nhưng bây giờ đã muộn quá rồi.”

Cô không có bạn bè nào, bố mẹ cô cũng không ở đây. Cô dọn đến vì nhiều hoạt động của nền tảng được tổ chức ở thành phố này. Giờ cũng đã quá muộn, cô làm sao tìm được nơi nào để dọn đi.

“Đi đến nhà của tôi.”

Dịch Sơ Ngữ còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngây người nhìn Tiêu Sở Ngôn đang mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Tiêu Sở Ngôn lặp lại một lần nữa: “Đến nhà tôi”

Dịch Sơ Ngữ ấp úng: “Cái này không tiện lắm.”

Tiêu Sở Ngôn đứng dậy, chậm rãi cởi găng tay, nhìn cô, lãnh đạm nói: “Đừng lo lắng, tôi không có ý xấu với em đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.