Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 26: Chương 26: Chương 24




Mẹ của Lăng Phỉ vẫn cường thế hệt như trong trí nhớ của cô, cả người tản mát ra một loại khí thế làm cho người ta không thể khinh thường. Tôi ngồi ở phía đối diện, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có. Đầu mùa đông, ánh mặt trời khúc xạ ở trên mặt bàn, sáng rỡ chói lọi khiến cho đại não nóng lên, trí nhớ tựa như như cơn hồng thủy quá mức hung mãnh, làm tôi hít thở không thông, có cảm giác như ngồi trên bàn chông vậy.

"Mẹ, mẹ đã đồng ý với con cái gì? Hiện tại làm như vậy là có ý gì chứ?". Mặt của Lục Duệ Bạch giận tái đi, giọng nói không quá cao, nhưng mà tôi lại vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.

Mẹ Lăng nhăn mày lại, ý vị sâu xa nhìn anh một cái, cuối cùng cũng nhã nhặn nói: "Ẹm cũng không phải là con cọp, gặp mặt một chút còn có thể ăn cô ta được sao?"

Lục Duệ Bạch không lên tiếng, trầm mặc ngồi ở bên cạnh mẹ mình. Tôi lại rùng mình một cái, trong lòng len lén nói thầm, khí thế của bà đích xác là cọp thấy cũng còn sợ, ngài so với con cọp còn kiêu ngạo hơn nhiều.

"Quả Cam."

Chợt nghe mẹ Lăng gọi mình, tôi vội vàng ưỡn ngực ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp. Thu hồi tâm tư nhỏ bé kia, mắt nhìn thẳng vào bà đáp: "Dạ, dì ạ."

". . . . . ." Lục Duệ Bạch và mẹ của anh ta đồng thời đưa mắt nhìn tôi.

Tôi biết rõ phản ứng của mình hơi quá, liền vội vàng thả lỏng cơ thể, cố nặn ra một nụ cười: "Dì à, ngài có gì dạy bảo cứ nói, cháu xin lắng nghe.".

Mẹ Lăng chậm rãi uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm quan sát tôi: "Đứng lên xoay hai vòng."

"!", Tôi hoài nghi lỗ tai của mình bị hỏng rồi, giật mình nhìn Dì Lăng đang chiễm chệ ngồi kia. Lục Duệ Bạch cũng không tốt lắm, trầm mặt lại, cuối cùng quay đầu nhìn bà, trong mắt rõ ràng không vui: "Mẹ ——"

Dì Lăng hoàn toàn bỏ qua sắc mặt kia của con trai, hếch mày lên nhìn tôi hỏi: "Thế nào, quá khó sao?"

"À? Oh, không hề khó, không khó chút nào.". Trong lòng tôi hiện giờ đang có mười vạn dấu chấm hỏi lượn qua lượn lại, nhưng trên mặt vẫn đặc biệt trấn định đứng lên. Sau đó thận trọng nhìn dì Lăng nói: "Dì à, xuôi theo chiều kim đồng hồ hay là ngược chiều kim đồng hồ, dì thích loại nào hơn?"

Lục Duệ Bạch im lặng nhìn tôi, định quay đầu đi. Dì Lăng lại trừng mắt lên, sau khi nhìn tôi mấy giây mới phát ra một câu: "Tùy ý, cô thích thế nào thì cứ xoay thế ấy."

Tôi liền chậm rãi ở trước mặt bà xoay hai vòng, sau đó ngồi xuống. Dì Lăng cũng không nói gì , chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi một lượt. Tôi không được tự nhiên sờ sờ tóc mái, ngượng ngùng cười hỏi: "Dì à, ngài muốn xem cái gì vậy?"

Dì Lăng hôm nay cũng quá khác thường, luôn phức tạp, lại nghiêm túc nghiên cứu tôi như vậy, giống như đang lựa chọn vật phẩm, cũng không giống như cố ý tới tìm tôi gây chuyện.

Chân mày dì Lăng càng nhăn càng sâu, hình như có chút trầm tư không cách nào kìm chế được, cũng không biết có nghe rõ lời của tôi vừa rồi không. Tôi cũng không muốn bà sẽ đáp lại. Mấy năm trước, bà đã vô cùng chán ghét tôi, cứ nhìn thấy tôi liền muốn dừng lại chê cười, nặng thì còn có thể xông đến cấu tôi mấy cái. Hôm tham dự tang lễ của Lăng Phỉ bà đã xông đến bạt tai tôi, khi tôi tới cửa nói xin lỗi thì liền cầm thứ gì đó đạp lên người tôi.

Chẳng qua tôi cũng thấu hiểu tâm tình đó của bà, là một người làm mẹ, cho dù bà có cầm dao đến đâm tôi mấy cái cũng là chuyện thường tình.

Mấy năm sau bà chuyển tới thành phố khác, cơ hội của chúng tôi gặp mặt cũng không nhiều. Có lẽ chuyện đó cũng lắng đọng theo thời gian, đối với tôi bà cũng không còn bén nhọn như vậy nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ kích thích tôi mấy cái. Cho nên hôm nay gặp lại, tôi đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý bị bà chèn ép, hay kích thích tinh thần.

Tôi cầm ly nước trái cây trước mặt lê uống, chợt trong đầu thoáng qua một suy nghĩ. Dì Lăng không phải là quá nhớ con gái. . . . . . cho nên đầu óc có chút. . . . . . Nếu không thì hành động vừa rồi phải giải thích thế nào. Tự dưng bảo tôi xoay hai vòng cho bà xem làm cái gì?

Tôi ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát, thấy bà cũng đang nhìn mình chằm chằm nhìn, liền vội vàng cúi đầu tránh né. Nhưng ngàn vạn đừng bởi vì tôi mà làm cho bà kích thích, như vậy tội của tôi lại càng nặng thêm rồi.

"Quả Cam, cháu và Cola ——" Dì Lăng chợt mở miệng, bà còn chưa có nói xong, tôi đã vội vàng khoát tay cắt đứt: "Không có, không có, cháu và Cola chẳng có cái gì cả."

Lục Duệ Bạch và dì Lăng đưa mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt dò xét của bọn họ tôi ấm ức rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Cháu biết, trước kia cháu đã làm sai rất nhiều việc, dựa vào tính tình của mình đã làm thương tổn đến rất nhiều người. Khi đó cháu đã quá ích kỷ cũng quá tùy hứng, nhưng cháu thật sự không cố ý làm hại tới. . . . . ."

Tôi không dám nhắc tới tên Lăng Phỉ, chỉ cắn chặt môi. Thấy dì Lăng cùng với Lục Duệ Bạch bình tĩnh nhìn mình...tôi lấy hết dũng khí, mang lời chất chứa trong tim nhiều năm, muốn nói lại không có dũng khí nói ra toàn bộ.

"Khi đó, nếu như không phải do cháu, có nhiều chuyện cũng sẽ không diễn biến thành như vậy. Là cháu đã phá hư bọn họ, cũng là do cháu say rượu lỡ lời, nói gạt Thẩm Lạp, tất cả mọi thứ đều là do cháu không tốt.". Tôi vừa nói xong , nước mắt liền chảy xuống, đưa tay lên cố gắng lau đi, cố gắng để giữ cho hơi thở vững vàng hơn: "Dì à, ngài yên tâm, cháu và Cola sẽ không có cái gì cả. Nếu như mà cháu ở bên cậu ấy, cháu sẽ thấy có tội với Lăng Phỉ, vì tất cả điều này đều giành từ tay của cậu ấy. Cháu biết rõ mình không có tư cách hạnh phúc. Cháu cũng nghĩ qua, đời này sẽ không lấy chồng, cứ ở vậy cả đời thôi. Đó là cháu nợ Lăng Phỉ, sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để trả cho cậu ấy."

Sau giữa trưa quán cà phê rất an tĩnh, chỉ có bài hát tiếng Anh của nữ ca sĩ khẽ vang lên, Lục Duệ Bạch cùng với dì Lăng đều trầm mặc. Tôi cúi thấp đầu, nước mắt lành lạnh rớt trên mặt bàn. Những lời này chính là ý tưởng chân thật nhất trong lòng của tôi, mặc kệ dì Lăng hay là Lục Duệ Bạch có tin hay không, có cảm thấy tôi đang giả vờ hay sẽ không tin tưởng tôi... thì tôi cũng cứ nghĩ như vậy.

Ở cùng với Lâm Cẩn Nam, tôi không qua được cửa ải của chính mình. Cho đến hiện tại tôi vẫn như cũ không có cách nào quên ngày đó, lúc cậu ấy bơi về phía tôi, ôm lấy tôi thật chặt. Lăng Phỉ đang níu vào rào chắn của con đê, khi Cola vừa đem tôi lên đến bên bờ, hai tay của Lăng Phỉ đã chầm chậm buông lỏng ra. Sau đó gương mặt tái nhợt dần dần chìm vào trong lòng sông, một khắc kia, lòng của tôi cũng chìm xuống đáy.

Tôi nghĩ, Cola cũng đã hối hận rồi.

Nếu không, cậu ấy sẽ không vào ngày thứ hai sau tang lễ của Lăng Phỉ mà ra nước ngoài.

Lưu lại một mình tôi, đối mặt với tất cả những lời đồn đại.

Nước mắt của tôi hoàn toàn không ngừng được, thật giống như nước sông mãnh liệt chảy xiết vào ngày hôm đó. Tôi có lau thế nào cũng không hết, trong tầm mắt đột nhiên lại xuất hiện một chiếc khăn tay màu trắng, tôi giương mắt nhìn lên, thấy là gương mặt có chút bất đắc dĩ của dì Lăng.

Tay tôi run run nhận lấy, nhỏ giọng nói cám ơn.

Dì Lăng thở dài, từ từ dựa vào trên ghế, hồi lâu mới mở miệng nói: "Quả cam, khi đó, cháu vẫn chưa tới 17 tuổi. Phỉ Phỉ cũng vừa qua sinh nhật 17. . . . . . Dì cùng ba của nó lại ly hôn khi nó mới vừa năm tuổi, Duệ Bạch đi theo ba nó, rất sớm đã ra nước ngoài. Phỉ Phỉ ngay từ lúc còn nhỏ đã bên cạnh dì. Tình cảnh khi đó của chúng ta rất tệ, một phụ nữ đã ly hôn, mang theo đứa con nhỏ, chỉ có thể dựa vào công việc sống qua ngày."

Tôi kinh ngạc nghe dì Lăng nói, nhìn hốc mắt của bà dần dần đỏ lên, trong lòng càng thêm nghẹn đến khó chịu.

"Dì đã không cho nó một cuộc sống tốt, một ngày lại làm mấy công việc. Phỉ Phỉ từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác, không quần áo mới, không có đồ chơi mới, thậm chí ngay cả khu vui chơi cũng còn chưa được đi một lần. Con bé rất hiểu chuyện, từ lúc đi nhà trẻ thành tích vẫn luôn rất tốt, mỗi lần nó đều cười tươi đưa phiếu điểm cho dì xem, cũng không hề nói đến chuyện mình ở trường học bị người ta chèn ép, bị coi thường. Trong lớp có người bạn nhỏ giễu cợt con bé mặc quần áo khó coi, giễu cợt nó là đồ không có thể diện, những điều này cho tới bây giờ dì cũng không hề biết. Phỉ Phỉ cũng không nói, về nhà vẫn tỏ ra rất vui vẻ. Cho đến khi có một lần, trong lúc vô tình dì thấy con bé viết một bài văn. Nó đã viết rằng, đời này thứ không tiếp nhận nổi, đó chính là phản bội, còn có cả kỳ thị nữa. Bởi vì cha nó phản bội, nên mẹ con chúng ta mới phải trải qua những ngày tháng khốn khổ như thế, cũng từ đó Phỉ Phỉ bắt đầu bị khi dễ, kỳ thị."

Tôi lại nhớ tới ngày Lăng Phỉ gặp chuyện không may, trước đó cô ấy đã nói với tôi rằng bởi vì không chịu nổi bị Cola phản bội, không chịu nổi bị bạn bè là tôi phản bội. Tôi không thể thốt lên lời giải thích rằng từ lúc đầu bản thân mình vừa ngây thơ lại không đủ thành thục, cái gọi là trời xui đất khiến, có câu : “Ta không giết Bá nhân nhưng Bá nhân lại vì ta mà chết “ (*)đại khái chính là như vậy.

(*) Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết: tuy lòng mang oán hận không có ý làm tổn hại đối phương, song đối phương vẫn cứ vì lòng oán hận của mình mà bị người hại chết. Câu này xuất hiện từ một điển cố: Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.

Tôi vẫn cho là, hai chúng tôi che giấu có thể không làm Lăng Phỉ bị tổn thương nhưng không ngờ cuối cùng lại đem tổn thương đó khuếch đại hơn .

Lục Duệ Bạch đưa khăn giấy cho dì cho Lăng, rồi đưa tay nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng vuốt vuốt sống lưng của bà.

Dì Lăng thu cảm xúc lại, cuối cùng đưa cặp mắt đỏ bừng nhìn tôi, khẽ mỉm cười: "Quả cam, tình cảm cùng những thứ khác không giống nhau, nó càng cần phải thẳng thắn và chân thành, cũng càng cần tôn trọng. Các cháu khi đó còn quá nhỏ, cách xử lý tình cảm không đủ thành thục, cũng vì vậy mà làm thương tổn rất nhiều người. Trong chuyện này, không chỉ Phỉ Phỉ là người bị hại, không chỉ có cháu, mà Cola cũng thế. Cháu do dự, trốn tránh, cũng chẳng khác nào vô tình hay cố ý làm thằng bé tổn thương."

Tôi khiếp sợ nhìn bà, căn bản là không ngờ hôm nay dì Lăng tìm mình để nói những lời như vậy. Không phải bà….. nên hận tôi sao?

Dì Lăng nhìn vẻ mặt đờ đẫn kia của tôi, cười lắc đầu, cuối cùng thở dài bất đắc dĩ nói: "Những năm này, Cola vẫn một mực yên lặng bồi thường cho dì. Lúc mới bắt đầu dì vẫn rất oán hận nó, cũng oán hận cả cháu nữa. Nhưng lúc đắm chìm trong oán hận thì dì cũng vậy tự vùi lấp bản thân ở trong câu chuyện cũ này trong rút ra được, luôn sống trong thù hận với quá khứ, sống như thế thật quá vất vả. Đoạn thời gian trước, Cola lại đến thành phố S tìm dì, những điều nó làm trong mấy năm này, dì đều biết hết. Thật ra thì. . . . . . dì sớm cũng không còn oán hận hai đứa nữa. Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ kia của nó, dì vẫn bị sợ nhảy dựng lên.".

Tôi nhìn dì Lăng, chờ bà nói tiếp, nhưng bà lại dừng lại không nói lời nào, mắt chất chứa nụ cười nhìn tôi: "Sao, nóng lòng?"

Tôi vẫn còn mạnh miệng, chỉ lầu bầu nói: "Nóng lòng gì chứ, cậu ấy còn có thể như thế nào. Mấy ngày trước còn thấy sống rất tốt mà.".

Dì Lăng lắc lắc đầu, nghiêng người kéo tay của tôi: "Quả cam, cháu bây giờ là đang vì lúc đầu làm liên lụy tới Phỉ Phỉ mà chuộc tội. Đối với Cola, chẳng lẽ cũng muốn chờ đến khi không thấy nó nữa mới hoài niệm sao?"

Lòng tôi cả kinh, trở tay nắm thật chặt tay của dì Lăng, giọng nói cũng bắt đầu phát run: "Cái... cái gì gọi không thấy?"

Dì Lăng chớp chớp mắt, lóe lên tia sáng khác thường nhưng khóe miệng vẫn mang theo ý cười: "Trước đó dì lừa cháu nói là Cola biết Duệ Bạch, cháu đã lập tức liền thất vọng thành thế kia. Hiện tại vừa nghe thấy dì nói nó gặp chuyện không may, lại khẩn trương thành ra như vậy, còn dám nói hai đứa chẳng có cái gì cả sao? Quả cam, hãy đối mặt với trái tim của mình đi, đừng chờ đến khi bỏ lỡ mới cảm thấy thằng bé là tốt nhất."

Lục Duệ Bạch vẫn luôn không nói lời nào, chỉ an tĩnh ngồi ở đó, giống hệt như một người ngoài. Thỉnh thoảng chỉ liếc tôi một cái, tỏ vẻ không thể hiểu được.

Dì Lăng cùng với Lục Duệ Bạch đi trước. Mình tôi ngồi ở trong quán cà phê, nhìn dòng người hối hả qua lại bên ngoài cửa sổ, gánh nặng trong lòng nhiều năm hình như cũng đang từ từ thoải mái hơn, toàn thân cũng bắt đầu nhẹ nhàng buông lỏng. Tôi nhìn trời xanh mây trắng, hoảng hốt nhớ lại tuổi thơ trong vắt của mình và cậu ấy, bé trai mặc quần đùi áo ba lỗ cùng với cô bé thắt bím sừng dê đang ngây ngốc nhìn tôi cười cười.

Điện thoại di động ở trên mặt bàn nhẹ nhàng rung lên, rất ngắn liền dừng lại, là tin nhắn. Tôi lấy điện thoại lên mở ra đọc, tin nhắn của Lục Duệ Bạch.

"Chết đi, chúng ta sẽ không quên, nhưng nếu còn sống thì phải biết quý trọng. Quả cam, anh tha thứ cho em, nhưng đến chừng nào thì em mới có thể tha thứ cho chính mình. Lâm Cẩn Nam thật sự vì em mà làm rất nhiều việc, mẹ anh, cũng là cậu ấy mời tới. Phải nên biết quý trọng. . . . . .".

Tôi thở ra một hơi, vươn vươn cái lưng mỏi, hướng về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ khẽ giương khóe môi.

*

Đứng ở góc ngã tư đường chờ đèn đỏ, tôi nhìn đám người đối diện, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói kia của Lục Duệ Bạch. Dòng người bắt đầu bắt đầu khởi động, tôi chen lẫn trong đám người, chuẩn bị đi qua. Chợt tay trái bị sức lực mạnh mẽ bắt lại, mười ngón tay giao nhau, tôi cả kinh ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Cẩn Nam xuất hiện trong tầm mắt, cậu ấy bình tĩnh nhìn về phía trước, dắt tôi đi tiếp. Áo khoác ngoài màu đen càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch như bị bệnh của cậu ấy, tôi quan sát, chợt có chút ê ẩm xông lên trước ngực. Những năm này, rốt cuộc là tôi đang hành hạ mình, hay là đang hành hạ cậu ấy?

Tay Lâm Cẩn Nam hơi lạnh, lại bao bọc quanh ngón tay của tôi thật chặt. Tôi vẫn không lên tiếng chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn, cậu ấy nghiêng mặt sang mỉm cười nhìn tôi hỏi: "Làm gì mà nhìn tôi đắm đuối thế, không sợ yêu tôi sao?"

Vành mắt của tôi chợt nóng lên, mím môi trừng cậu ấy, thật lâu mới xuất nói ra hai chữ: "Ngu ngốc!"

Nhưng chính sự ngu ngốc này, lại làm cho tôi yêu cậu ấy, cơ hồ phải dùng hết sức lực cả đời mới đủ.

Lâm Cẩn Nam thâm thúy liếc tôi, mơ hồ mang theo chút ý cười, cuối cùng liền nhét hai bàn tay đang đan vào nhau kia vào túi áo bành tô của cậu ấy, sau đó thở ra một hơi thật dài. Sương mù màu trắng tràn ngập vây quanh cậu ấy làm cho ngũ quan đẹp mắt có vẻ hơi hoảng hốt.

"Lạnh quá, trời lạnh như thế này còn phải ra ngoài theo đuổi cô dâu, thật thảm."

Tôi ngước đầu nhìn cậu ấy, không biết thế nào lại cảm thấy hôm nay người này cực kỳ đẹp mắt. Ngón tay của tôi nhẹ nhàng gãi lên lòng bàn tay của cậu, nheo lại mắt cười nói: "Cola, tôi mời cậu uống rượu được chứ?"

Hàng mi của Lâm Cẩn Nam khẽ chớp, nhìn chằm chằm vào tôi, nắm tay tôi càng thêm chặt. Bị cậu ấy nhìn chăm chú như vậy , mặt cũng nóng rần lên, tôi nuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc, có uống không ——" lời còn chưa nói hết, không hiểu Lâm Cẩn Nam bị kích thích cái gì, đột nhiên kéo tôi lại mà hôn.

Môi của cậu ấy cùng với ngón tay thật giống nhau, lạnh như băng, lại mang theo mùi hương bạc hà mát mẻ chui vào môi tôi . Tôi ngơ ngác mở to mắt nhìn cậu ấy, trong mắt của người kia hàm chứa nét cười, ngón tay nhẹ nhàng trượt đến cằm tôi, dùng sức nâng cằm của tôi lên.

Tôi thấy đau muốn mở mồm mắng, thì bất ngờ lại có thứ gì đó mềm nhũn mang theo cả ẩm ướt chui vào trong miệng.

Toàn thân của tôi cứng ngắc dán vào cậu ấy, một cái tay khác của cậu ấy đang nắm lấy eo của tôi, dùng sức ấn tôi lại gần hơn nữa. Lưỡi của cậu ấy lướt qua trước, sau đó đuổi theo lưỡi của tôi không thả, tôi có trốn thế nào cũng không thoát, bị người nào đó thiêu cháy làm toàn thân cũng bắt đầu nhũn ra. Tôi thấy không thở nổi, nhưng cậu ấy một chút ý niệm buông ra cũng không có. Cứ như vậy mà náo loạn khuấy đảo nghiêng trời lệch đất, thỉnh thoảng lại còn gặm cắn cả cánh môi của tôi nữa.

Tôi rất ấm ức kìm nén đến mặt đỏ rần, trong cơn tức giận liền hung hăng cắn cậu ấy một cái. Lâm Cẩn Nam liền buông tôi ra, sắc mặt có vẻ không tốt, trầm mặc sờ sờ khóe môi của mình nói: "Làm sao cậu lại cứ như con cún con vậy, mỗi lần hôn môi đều cắn người linh tinh cả."

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, ngón tay tức giận tới mức run lên: "Lâm Cẩn Nam, làm sao cậu lại như thế, nơi công cộng phải chú ý ảnh hưởng chứ! Còn nữa, tôi mời cậu uống rượu, chứ có phải là mời cậu ăn nước miếng của tôi đâu! !"

Lâm Cẩn Nam cười cười tiến lại gần, duỗi tay kéo tôi vào trong lòng, rồi vừa đi về phía trước vừa nói: "Thật sao? Tôi lại rất thích uống nước bọt của cậu, vậy thì lần sau tôi sẽ chú ý hơn.". Cậu ấy đưa tay ngăn lại một quyền mà tôi vừa vung tới, lại còn thuận thế nắm luôn tay của tôi: "Vậy hôm nay đến lượt tôi mời, mời cậu đi uống rượu với tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.