Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 30: Chương 30: Chương 28




Sau khi quay về trường học tôi cứ nơm nớp lo sợ, vẻ mặt khẩn trương cao độ chỉ sợ Dịch Bách Sanh sẽ gọi đến truy hồn đòi mạng, nhưng cả ngày hôm đó lại yên tĩnh lạ thường. Tôi nhìn chằm chằm vào cột báo sóng, rồi lại nhìn vạch pin của điện thoại di động, liền xác định nó còn có thể nhận đến 1008611 tin nhắn nữa.

Chẳng lẽ, lời mà Dịch Bách Sanh đã cảnh cáo không được quan hệ bừa bãi trước khi kết hôn trước đây là dọa tôi thôi sao?

Cho đến tận lúc tan học buổi chiều, cha tôi vẫn không có động tĩnh gì. Vì thế tôi liền thở phào nhẹ nhõm, vừa ôm sách đi ra ngoài khu giảng đường liền nhìn thấy Lâm Cẩn Nam đã đứng chờ ở cổng. Rõ ràng là mùa đông, thế nhưng cậu ấy lại luôn mặc rất ít, bên trong là áo len màu xám tro và một chiếc áo khoác ngoài màu đen, từ xa đã nhìn tôi mỉm cười.

Từ lúc chuyện tối hôm qua xảy ra, mỗi khi tôi và cậu ấy ở cùng nhau luôn có không khí kỳ quái quẩn quanh. Có chút mập mờ không định hình được âm thầm nảy mầm, hình như bọn họ vừa vượt qua rất nhiều trở ngại, trong nháy mắt trở nên thân mật hơn rất nhiều.

Nụ cười trên mặt cậu ấy dần dần mở rộng, cong cong khóe mắt đến gần: "Ngẩn người gì thế?"

Tôi ngẩn người mà nhìn, lúc cậu ấy cười như đang được tắm trong một dải sáng rực rõ trong ngày mùa đông lạnh lẽo, quá mức sáng chói đến mức tôi không dám nhìn thẳng. Từ buổi sáng, vừa nhìn thấy cậu ấy tôi sẽ không tự chủ được nhớ đến rất nhiều hình ảnh sống động, trong lòng lại âm thầm kêu rên, tại sao đầu óc của mình lại như thế chứ?

Cola nhìn tôi không nói lời nào, nhíu mày lại, cúi người quan sát tôi: "Sao thế ? Mặt sao lại hồng như vậy, có phải bị sốt hay không?"

Cậu ấy giơ tay lên muốn sờ vào trán của tôi, làm tôi giật mình lui về phía sau một bước, phân trần: “Không sao, không việc gì cả, phòng học quá ấm . . . . .nên hơi nóng. . . . . ."

"Nóng đến mức toàn thân đều phát sốt sao?", vẻ mặt Cola vô cùng nghi hoặc nhìn tôi chằm chằm, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lòng bàn tay của tôi, nắm lấy ngón tay của tôi từ từ vuốt ve, lo lắng hỏi: "Thật sự không có gì không thoải mái chứ?"

CMN, chẳng lẽ lại muốn tôi nói cho cậu ta biết, vừa nhìn thấy cậu ta tôi liền nhớ tới thân hình nóng bỏng của ai đó rồi nổi lên sắc tâm hay sao! Thật không thể hiểu nổi, chẳng lẽ đây là sự biến hóa khi một người thiếu nữ lột xác trở thành đàn bà ? Thế thì cũng quá quỷ dị rồi, làm cho người ta khó có thể cười được.

Tôi xị mặt đi theo cậu ấy ra ngoài, tay bị ai đó cầm đến cứng ngắc, tôi đã từng tự hỏi mình, chẳng lẽ bản thân tôi thật sự là một sắc nữ trong truyền thuyết ? Bản tính này rốt cuộc là được di truyền từ người nào chứ? !

Tôi yên lặng lên án mạnh mẽ bản tính đó của mình, rồi chợt phát hiện Cola đang dắt mình đi ra khỏi cổng trường từ lúc nào. Liếc nhìn tòa nhà ký túc xá càng ngày càng xa, tôi hơi kinh ngạc hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"

Cola đưa mắt nhìn tôi rồi nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: "Nhà cậu.".

Tay tôi liền trượt xuống, cuống quít níu cánh tay của cậu ấy lại, muốn ngăn cản không để cho cậu ấy đi về phía trước: "Tại sao lại muốn đến nhà mình? Đến làm gì?"

". . . . . . Làm gì mà khẩn trương thế?"

Cola có chút ngoài ý muốn khi tôi phản ứng mãnh liệt như vậy, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã lạnh mấy phần, ánh mắt sắc bén nhìn tôi chằm chằm. Tôi biết rõ cậu ấy lại suy nghĩ lung tung, vì vậy liền cười quơ quơ cánh tay trước mặt cậu, làm nũng cái gì chứ, nam sinh mà cũng muốn bày ra bộ dạng này sao.

"Mình không khẩn trương, có điều khẳng định lúc này cha mình đang rất bực bội, hai chúng ta tại sao phải đặt mình trước họng súng của ông chứ."

Quả nhiên Cola cũng chính là một tục nhân, đặc biệt thích bày ra dáng vẻ làm nũng ăn vạ. Cậu giơ tay sờ sờ đầu của tôi, cười trấn an: "Chú Dịch gọi điện thoại cho tôi bảo đến nhà ăn cơm, cậu đừng lo lắng."

Tôi như muốn nổ tung tại chỗ, không ngờ Dịch Bách Sanh đã chờ sẵn ở nhà rồi. Không gọi điện thoại cho tôi, hoàn toàn không để ý đến tôi là bởi vì đã sớm chuẩn bị ra tay vơi Cola từ sớm rồi. Vẻ mặt của tôi đầy đau khổ, buồn bực cúi đầu, có thể không lo lắng được sao? Thủ đoạn của Dịch Bách Sanh tôi biết rất rõ, cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh gà bay chó sủa ở nhà họ Dịch bây giờ.

Nhìn vẻ mặt vô tội của Cola, tôi có thể đoán được nhà họ Dịch đang bày ra nhiều tấm lưới chờ cậu ấy sa vào.

Cola nhìn tôi, khóe môi mím lại thật chặt, chốc lát sau mới nói: "Tôi cũng không phải là chưa đến nhà cậu bao giờ, làm gì mà cứ như hôm nay là ngày tận thế vậy."

Tôi không tiếng nhìn cậu, lông mày nhíu lại thật chặt. Trong nháy mắt mặt cũng ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, giọng nói cũng thấp xuống: "Bây giờ sao có thể giống với trước đây chứ?"

"Có gì mà không giống?" Cola cúi đầu, lạnh lẽo trên mặt đang có khuynh hướng tan ra.

Tôi nghiêng đầu sang chỗ khác, lo lắng nắm thật chặt tay của cậu ấy nói: "Bây giờ cậu không phải là bạn trai của tôi ư, lại nói, tối hôm qua chúng ta. . . . . ."

Cola nghe tôi nói như vậy, mặt thay đổi nhanh như lật sách, hớn hở ôm tôi nói: "Nếu chú Dịch có nói gì, thì đã có tôi đây rồi."

Tôi liếc cậu một cái, nghĩ thầm, đây chính là chính cậu tự muốn đứng ra đương đầu đấy nhé, đến lúc đó bị sợ thì cũng đừng có oán tôi. Vì thế tôi ý vị sâu xa nhìn cậu nói: "Cola, đến trước cửa hàng thuốc thì dừng nhé."

"?" Cola nhếch mày nhìn nhìn tôi, cuối cùng vỗ lên gáy của tôi hỏi: "Bị bệnh thật à?"

Bệnh cái đầu nhà cậu ấy! Tôi bỏ tay của cậu ra, cười đầy ẩn ý: "Tôi chuẩn bị sẵn để cấp cứu kịp thời cho cậu, dùng cho bất cứ tình huống nào."

". . . . . ." Cola không rõ chân tướng, hiển nhiên là không hiểu ý của tôi lắm. Tôi nheo mắt lại cười cười, nắm tay của cậu ấy nói: "Yên tâm, đến lúc đó nếu Dịch Bách Sanh muốn đánh cậu thì tôi liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, khẳng định ông ấy sẽ mềm lòng."

Cola không nhịn được bật cười ra tiếng, gật đầu nói: "Ưmh, đích xác là tác phong của cậu."

*

Vì là mùa đông nên trời tối rất mau, lúc chúng tôi về đến nhà thì trời đã tối sầm. Còn chưa có vào phòng khách đã nghe thấy được bên trong líu ríu tiếng người huyên náo, Cola sửng sốt một hồi, bước chân thoáng dừng lại mấy giây. Tôi thấy cậu ấy chợt khựng lại, không nhịn được bèn cười trộm, xem đi, chỉ mới nghe thấy tiếng mà đã sợ như vậy rồi?

"Sao tôi lại nghe được tiếng của mẹ tôi nhỉ?"

Cola quay đầu lại liếc tôi một cái, mặt tràn đầy nghi ngờ. Tôi cũng bối rối vô cùng, dì Tần sao lại ở đây chứ? Làm sao có thể, làm sao dì ấy lại đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi? Sau đó, tôi liền vỗ vai của cậu ấy, không khỏi đồng tình: "Cậu bé đáng thương, chắc là nghe nhầm thôi, đừng sợ, Dịch Bách Sanh không phải là cọp, nhiều lắm cũng chỉ là một con cọp giấy mà thôi."

Cola im lặng nhìn tôi, cuối cùng liền kéo tôi đi vào phòng khách. Vừa vào đến cửa hai chúng tôi lập tức trợn tròn mắt. Theo tình hình bên trong đó, tôi thật sự muốn hô lên: Dịch Tiểu Liêu, mẹ còn có thể cho con mất mặt thêm nữa sao! !

Mọi người trong phòng khách lúc này cũng đã nhìn thấy hai chúng tôi, trong nháy mắt đồng thời dừng lại mọi động tác. Quả thực Cola không hề nghe nhầm, chú Lâm và dì Tần cũng đều ở đây, đang nói gì đó với Dịch Bách Sanh, vừa thấy chúng tôi bước vào lập tức liền ngưng thảo luận.

Tôi đưa mắt nhìn sang bên kia, thấy ông bà nội, ông bà ngoại, chú Thiên Bắc, thím Ngôn Hạ lại còn có cả em gái Lê Tây mới mười tuổi con của chú thím ấy nữa. Tôi nhìn một vòng các khuôn mặt như có điều suy nghĩ, nhất thời muốn tìm cái hố để nhảy xuống.

Chuyện này. . . . . . Không phải chỉ là giới thiệu bạn trai thôi sao, còn phải dùng tới cách thức chấn động như vậy có khác gì đang mở hội nghị gia đình đâu?

Ngồi ở bên cạnh Trà Xanh là Du Dĩ Nhiên, người mà đã lâu rồi chưa từng thấy mặt, tôi hiểu rõ cô ấy cãi nhau với Trà Xanh vô cùng gay gắt, tối nay lại xuất hiện ở đây bảy tám phần là bởi vì Cola rồi. Cô ấy nháy nháy mắt với tôi, cười rất chi là mập mờ: "Chị dâu về rồi, mau tới đây ngồi."

Tôi ngượng ngùng véo vào hông của Cola, trên mặt cười có chút giả tạo, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Tôi cảm thấy hiện tại mình cần uống mười viên tâm hoàn mới có hiệu quả."

Cola lại rất trấn định, tỉnh táo hơn tôi nhiều, cười cười chào hỏi với tất cả các trưởng bối trong phòng. Sau đó từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Thân thích nhà cậu sao mà nhiều như vậy, có cần phải lần lượt kính trà hay không?"

". . . . . ." Quả nhiên tư tưởng lớn không giống nhau, tôi im lặng tắc nghẹn, nhắm mắt ngồi vào trên ghế sofa.

Mà hội nghị lần này ngược lại cực kỳ an tĩnh, không có ai chủ động nói với tôi cái gì. Tôi len lén liếc mắt nhìn Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu, hai người họ đang dùng ánh mắt quỷ dị ngầm quan sát Lâm Cẩn Nam từ trên xuống dưới. Cũng không phải là chưa gặp bao giờ, đã nhìn vài chục năm rồi, còn không phải là đôi mắt kia, cái miệng kia sao. Tôi đảo mắt sang nhìn chú Lâm và dì Tần, họ cũng đang dùng ánh mắt tương đối để đánh giá tôi.

Tôi kinh ngạc mở to mắt, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, bảo chúng tôi về nhà với mục đích trở thành cái bia cho người thưởng thức sao?

Cuối cùng vẫn là Dịch Bách Sanh lên tiếng trước, ông phớt tỉnh hỏi: "Dịch Mộ Tranh, con chuẩn bị 21 rồi nhỉ?"

"Hả?", tôi sững sờ nhìn cha mình, không biết đang êm đẹp ông hỏi tuổi tôi làm cái gì. Ngay sau đó liền bừng tỉnh hiểu ra, mình coi như đã đủ tuổi làm người trưởng thành, cũng không còn là trẻ vị thành niên nữa, coi như có xảy ra tình dục trước hôn nhân thì tôi vẫn có quyền tự chủ! ! Vậy rốt cuộc là tại sao tôi lại thấy chột dạ chứ? Dũng khí của tôi bắt đầu bành trướng, cũng không né tránh ánh mắt của Dịch Bách Sanh nữa, khí phách thấy chết không sờn lại trỗi dậy.

Dịch Bách Sanh lại quay ra nhìn Lâm Cẩn Nam, dùng giọng điệu không có cảm xúc gì để hỏi: "Cola thì sao? Chắc là đã 22 rồi nhỉ?"

"A.", biểu tình của Cola ngây ngô giống tôi như đúc, hiển nhiên cũng không hiểu vì sao ông lại hỏi đến chuyện này.

Dịch Bách Sanh gật đầu, liếc nhìn chú Lâm ở phía đối diện , cuối cùng lại quay sang phía chúng tôi tuyên bố: "Thế thì các con mau tìm thời gian để đi đăng ký thôi."

Tôi thiếu chút nữa liền phun ra một búng máu, cố tự trấn định gãi gãi tai nói: "Cha, ngày hôm qua uống nhiều quá sao?"

Dịch Bách Sanh nhìn tôi chằm chằm, mặt đầy vẻ mất hứng, tôi lại cả gan hỏi tiếp: "Chắc là hôm nay uống nhiều quá."

". . . . . ."

Dịch Bách Sanh không muốn để ý đến tôi nữa, không nhìn tôi mà quay sang Cola cười nói: "Sau này sẽ là người nhà mình rồi, không có việc gì thì nên tới nhà chơi nhiều hơn. Đúng rồi, nhớ đổi lại cách xưng hô đi, về sau đừng có gọi chú, dì nữa."

Cola vẫn đang chìm trong kinh ngạc, mãi lâu cũng chưa hoàn hồn, mắt mở thật to. Dịch Tiểu Liêu cười híp mắt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lâm Cẩn Nam: "Thằng bé Cola này, tôi càng nhìn càng thích, khuôn mặt dáng dấp nhỏ nhắn, bắt cháu phải phải ở cùng với nấm mốc nhà dì cũng cảm thấy hơi tội lỗi."

Đây là mẹ tôi sao? Nào có ai tự chê bai con gái của mình như vậy chứ. Tôi hít sâu mấy lần, miễn cưỡng cười nói: "Thật đúng là uất ức cho cậu ấy. . . . . ."

Dịch Tiểu Liêu đưa mắt nhìn tôi, tỏ vẻ vô cùng quan trọng, vừa nhìn bà tôi liền thấy tê dại cả da đầu. Dịch Tiểu Liêu chậm rãi để ly trà trong tay xuống, mấy giây sau mới bắt đầu nói: "Dịch Mộ Tranh, chuyện của con và Cola, cứ quyết định như vậy đi. Đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa! Cha mẹ và chú Lâm, dì Tần cũng thương lượng xong rồi. Chuẩn bị đi đăng ký trước đã, đợi đến khi tốt nghiệp rồi tổ chức hôn lễ sau."

". . . . . ."

Tôi và Cola đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện của cậu cũng có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng lại không cất lời phản bác, ngược lại còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện này. Chỉ có tôi mắt chữ O, mồn chữ A, đầu vẫn u u mê mê! Tôi mới chỉ có 21 tuổi, lại nói, chúng tôi chỉ mới xác định quan hệ yêu đương được một ngày chứ bao nhiêu? Mới một ngày mà thôi đấy!

Mặc dù giường cũng đã lên, nhưng kết hôn vội vàng như vậy có phải sớm quá hay không?

Tôi hơi luống cuống, chuyện kết hôn này hình như rất xa xôi. Cho dù hiện tại tôi rất thích cậu ấy, cũng xác định ngoài cậu ấy ra ai cũng không gả, nhưng là nếu hiện tại liền kết hôn, có thể quá gấp rút hay không, chẳng khác gì trò đùa thái quá?

"Mẹ, có sớm quá hay không? Con. . . . . . Chúng con còn chưa tốt nghiệp. . . . . ." Tôi vùng vẫy giãy chết, tận lực để giọng nói nghe có vẻ rất chân thành, tránh cho tên nhạy cảm Lâm Cẩn Nam kia hiểu lầm.

"Không đâu, lúc dì và chú Lâm của con kết hôn, dì mới chỉ đang học năm thứ hai đại học, vẫn cứ đi học bình thường, tuyệt không ảnh hưởng.". Dì Tần cười híp mắt, lúc nói còn đặc biệt ngọt ngào kéo tay của chú Lâm nữa. Chú Lâm bình thường mặc dù rất nghiêm túc, nhưng những lúc ở chung một chỗ với dì Tần, thỉnh thoảng biểu lộ ra dáng vẻ cưng chiều, ánh mắt thấp thoáng ý cười nhìn dì Tần, rồi yên lặng nắm chặt tay của bà.

Chuyện của dì Tần và chú Lâm tôi cũng đã nghe Cola nói qua, khi đó đặc biệt hâm mộ tình yêu oanh oanh liệt liệt giữa bọn họ, đến khi thật sự trải qua đau khổ, chợt hiểu ra nước chảy đá mòn mới là chuyện tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất.

Nhưng mặc kệ có tươi đẹp đến đâu, yêu nhau thế nào đi chăng nữa, vẫn luôn có lúc sẽ làm tổn thương lẫn nhau, khi đó dì Tần không phải bị chú Lâm làm tổn thương mà suýt chút nữa ly hôn sao?

Tôi cũng sợ rơi vào tình cảnh như thế, cũng sẽ bàng hoàng, ít nhất, hiện tại tôi còn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để kết hôn. Trong tiềm thức, tôi vẫn còn đang rối rắm về nguyên nhân khi đó Cola rời đi. . . . . . một khi chân tướng bị phơi bày lại không có cách nào đối mặt với nó.

Tôi lấy lại tinh thần, thấy tất cả mọi người đang mong đợi nhìn mình, Cola cũng đang nhìn tôi chằm chằm, trong mắt hình như có chút mong đợi lại có chút thấp thỏm. Nhìn ánh mắt của cậu ấy, tôi không hạ được quyết tâm, cũng không thể nói ra lời cự tuyệt được.

"Ba mẹ, chú dì."

Cola đột nhiên lại mở miệng trước, trên mặt là nụ cười nhạt nhòa, giọng nói lại thật bình tĩnh: "Con biết rõ mọi người đang lo lắng cho con cùng với Quả cam, cũng là vì muốn tốt cho bọn con. Tình cảm của con đối với Quả cam, tin rằng mọi người đều hiểu, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi. Cho nên sẽ không bởi vì chuyện kết hôn, hoặc là không kết hôn mà thay đổi. Kết hôn là chuyện cả đời chuyện, con muốn để cô ấy tự mình nghĩ cho rõ ràng, cũng không muốn vì chuyện này mà tạo áp lực cho cô ấy."

Sau khi Cola nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc, tôi nhìn cậu ấy, còn cậu ấy mỉm cười nhìn tôi, không hề có chút tức giận nào.

"Con trai, đã nghĩ kỹ chưa? Nhưng con ——"

Dì Tần định nói gì đó nhưng liền bị Lâm Cẩn Nam cắt đứt, cậu ấy cụp mắt, trên mặt hình như có một tia giãy giụa, cuối cùng lại nhếch khóe môi cười cười: "Mẹ, mẹ sẽ tôn trọng con có đúng hay không?"

Chú Lâm từ đầu đến cuối cũng không nói câu nào, cứ như vậy bình tĩnh mà nhìn tôi và Cola. Sắc mặt của Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu cũng rất nặng nề, tôi không biết tại sao, nhưng loáng thoáng vẫn cảm nhận được chuyện kết hôn này hình như là một chuyện hết sức cấp bách với bọn họ? Nếu như mà tôi không kết hôn, hình như mỗi người đều cảm thấy rất thất vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.