Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 39: Chương 39: Chương 37+38+39




Mùa đông năm nay dường như cực kỳ ấm áp.

Cola trở nên rất bám người, mặc dù vẫn trưng ra vẻ mặt xấu xa như cũ , nhưng khát vọng trong mắt lại không thể nào lừa được tôi. Mặc kệ ở nơi nào, cậu ấy cũng đều không coi ai ra gì mà quấy rầy đến tôi. Coi tôi chẳng khác nào lò sưởi nhỏ, lúc không có chuyện gì làm liền xộc thẳng đôi tay lạnh lẽo vào trong quần áo tôi, mang theo nụ cười lưu manh không ngừng giở trò.

Cuối kỳ, giờ lên lớp bắt đầu giảm đi nhiều, nên sau khi sửa xong học phần, hai chúng tôi cũng rất ít khi đi đến phòng tự học. Phần lớn thời gian đều vùi mình ở nhà của Cola xem phim, chơi điện tử, thỉnh thoảng mua một vài nguyên liệu cùng nhau nấu cơm. Cuộc sống gia đình cứ thế trôi qua cũng xem như tạm ổn, bình bình đạm đạm nhưng cũng rất thỏa mãn.

Sau khi chính thức ở cùng một chỗ với Cola, tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo thay đổi, còn đồ dùng hầu hết bị cậu ấy kéo đi mua mới. Hơn nữa còn mua đồ có kiểu dáng giống y như nhau, tôi không thể tin một người có vẻ ngoài khó chịu lạnh nhạt như cậu ấy lại tồn tại những tế bào lãng mạn ngây thơ như thế này trong người.

Ngày Cola đến bệnh viện kiểm tra, tôi vốn muốn đi cùng liền bị cậu ấy lập tức cự tuyệt.

Cola nói, lần trước tôi đã làm vấy mỡ lên bộ quần áo mà cậu ấy thích "Nhất" nên giờ phải ở nhà giải quyết. . . Lại nói, trong lòng tôi vẫn còn châm chọc chuyện này đấy. Sau đó liền cầm bộ quần áo kia lăn qua lộn lại, nghiên cứu nhiều lần, thấy sửng sốt không thôi, bộ đồ này đơn giản, bình thường tuyệt đối không có cái gì đáng giá để cậu ấy thích cả.

Chứ đừng nói chi đến thích "Nhất"?

Nhưng mỹ nam không thèm giải thích ý tứ cho tôi chút nào. Vừa mặc áo khoác, mặt lại không hề đổi sắc đưa ra cho tôi hai sự lựa chọn. Một, lấy thịt bồi thường. Hai, mua một bộ mới.

Không cần nghĩ cũng biết là tôi sẽ chọn cái thứ hai rồi !

Trải qua khoảng thời gian tự thể nghiệm, hơn nữa còn phải trả một cái giá vô cùng thê thảm và đau đớn, tôi tuyệt đối không còn hoài nghi đến giới tính cùng năng lực OX của anh chàng này. Qua đó tôi cũng mừng rỡ phát hiện, đối mặt với mỹ nam hấp dẫn này, tôi cũng có lực hút nhất định, rất khắc chế, rất có khí tiết.

Cola đưa tôi đến trung tâm thương mại rồi rời đi. Trước khi đi còn cố ý dặn, mua xong rồi phải gọi điện thoại cho cậu ấy đến đón, sau đó cùng nhau ăn cơm tối rồi mới về nhà.

Mùa xuân sắp đến, khắp nơi trong Trung tâm thương mại đều có nhiều chương trình giảm giá. Các biển hiệu khuyến mãi nhiều đến nỗi hoa mắt, trong biển người mênh mông, tôi lặng lẽ đi dạo cũng không cảm thấy nhàm chán. Lần đầu tiên mua đồ cho con trai , tâm tình thật kỳ diệu, hơn nữa người kia, lại là người mà mình thích thì lại càng vi diệu hơn nhiều.

Đến khu bán quần áo nam ở lầu năm, mỗi cửa hàng độc quyền đều có rất nhiều người, cơ hồ đều đứng thành song thành đôi. Các cô gái đứng chọn, còn các chàng trai thì phụ trách thử, thoạt nhìn rất hài hòa. Trực tiếp đi đến cửa hàng Cola vẫn thường mua, nghĩ lại liền thấy xót xa, vừa chọn màu sắc cùng kiểu dáng áo len cho cậu ấy vừa nhờ nhân viên bán hàng tìm size.

Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện cô nhóc, mặt mũi trắng trỏe thanh tú, chỉ vào cái áo trong tay tôi sau đó liền đọc size giống như y vậy. Tôi không khỏi tò mò liếc nhìn cô nhóc kia liền thấy cô bé cười cười với mình, tỏ vẻ xấu hổ: "Em cũng cảm thấy cái áo này rất đẹp mắt ——", cô bé nghịch ngợm le lưỡi, hảo cảm của tôi đối với nhóc con này liền tăng lên gấp bội.

Cô bé trực tiếp cầm chiếc áo vừa chọn tiến đến phòng thử quần áo. Tôi quay sang chọn thêm một cái áo khoác nữa, nhưng một lúc lâu cũng không thấy cô bé kia cùng với bạn trai ra ngoài, thật ra thì tôi chỉ muốn nhìn một chút chiếc áo này mặc lên người sẽ có hiệu quả như thế nào. . . . . .

Đến lúc cà thẻ tính tiền, lại nghe thấy cô bé ríu rít đằng sau. Cô bé đang nói chuyện với chàng trai bên cạnh, tôi không quay đầu lại, chỉ nghe được vài câu đơn giản, dường như anh bạn kia cũng là người ít nói. Bỗng nhiên lại liên tưởng đến bản thân và Cola, có phải hầu hết nam băng sơn kết đôi với nữ nói nhiều mới tương xứng?

Cô thu ngân đưa trả lại thẻ, tôi vừa cho vào ví tiền vừa cúi đầu đi ra ngoài.

Bên cạnh chợt thò ra một bàn tay trắng nõn, tôi ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là cô bé vừa rồi. Cô nhóc cười cười, nói: "Hi! Chiếc áo này, anh họ của em mặc vào rất đẹp, ánh mắt của chị thật tốt."

Tôi hơi lúng túng, trên mặt nở nụ cười không được tự nhiên, rồi từ từ quay đầu nhìn về phía chàng trai bên cạnh cô nhóc. Sau đó, sau đó liền không thể nào cười nổi nữa.

Cơ hồ là một giây kế tiếp, tôi liền xoay người bước nhanh rời đi.

Mặc kệ có mất lịch sự thế nào đi chăng nữa, tôi đều không có biện pháp kìm chế nỗi sợ hãi khi đột nhiên nhìn thấy gương mặt kia. Bốn năm rồi, thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại cậu ta bằng phương thức này. Trong lúc đứng chờ thang máy tâm tình của tôi vẫn không thể ổn định, lẩn trốn như vậy đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất tồi tệ.

Mặc kệ thế nào, cậu ta cũng vì tôi nên mới bị dính líu đến vụ việc kia. Tôi nên xin lỗi cậu ta mới phải, vừa rồi, có lẽ không nên chạy trốn như vậy. Hành động đó có lẽ khiến cho người ta rất đau đớn.

Chuông điện thoại di động chợt vang lên, tôi sợ hết hồn, cầm lên nhìn, khi thấy đó là Cola, liền thở phào nhẹ nhõm, con tim phập phồng lo lắng cũng dần dần bình ổn lại.

"Đã mua xong chưa? Tôi tới đón cậu nhé!".

"A, xong rồi, tôi đang chuẩn bị ——" cửa thang máy vừa mở ra, cả người liền bị một ngoại lực từ bên ngoài đẩy mạnh vào. Bên trong không có một bóng người, tôi va vào vách thang máy, cánh tay cũng cọ xát, cảm giác đau đớn ập tới. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt là ngũ quan âm trầm của Thẩm Lạp.

Trong điện thoại giọng nói của Cola đậm đà truyền đến: "Xảy ra chuyện gì vậy?".

Tôi không kịp trả lời, phải nói rằng. . . . . . Tôi bị dọa sợ đến không nói nổi một câu.

Thẩm Lạp chẳng khác nào tử thần đột nhiên xuất hiện, hai cánh tay khóa chặt hai bên người tôi, hoàn toàn giam cầm trước ngực cậu ta. Sau đó liền đưa tay cầm điện thoại di động của tôi, động tác hết sức chậm rãi liếc qua màn ảnh một cái, cuối cùng nhếch khóe môi trực tiếp cắt đứt, sau đó tắt máy. Cậu ta để điện thoại vào trong túi của tôi, rồi cúi đầu xuống nhìn, nụ cười kia không ngừng nở rộ, trong mắt lại dâng đầy lửa giận.

"Cô chạy cái gì?"

". . . . . ."

Hô hấp của tôi có chút rối loạn , không biết trả lời như thế nào, hành động vừa rồi quả thực có hơi quá đáng.

Thẩm Lạp cúi người nhìn tôi, chợt cười cười, tiếng cười rất rõ ràng, vang lên on gong bên tai tôi: "Hẹn Lâm Cẩn Nam ở đâu? Bãi đậu xe?". Cậu ta vừa hỏi vừa cúi đầu nhìn tôi chằm chằm : "Hai người đang ở cùng nhau?".

Các ngón tay của tôi nắm lại thật chặt, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, dù có thế nào, ba chữ “thật xin lỗi” vẫn là tôi nợ cậu ấy .

Khuôn mặt này vãn còn phảng phất vẻ trẻ trung khi đó, làn da rám nắng, toàn thân toát ra hơi thở nam tính nồng đậm. Có lẽ là mấy năm này ở trong đó, nên thoạt nhìn cậu ta âm trầm bá đạo hơn rất nhiều. Ở trước mặt tôi giống như một vách tường lấp kín, muốn hít thở cũng thấy khó khăn.

"Cậu. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .", qua một lúc lâu tôi chỉ nói ra được một câu này.

Ánh mắt Thẩm Lạp khẽ động, càng sát lại gần. Mấy năm qua rồi, mà cậu ta vẫn không bỏ được thói xấu cau mày, đôi mày nhíu lại thật chặt trừng tôi, bàn tay đặt trên vách thang máy từ từ nắm lại thành quyền, cuối cùng trầm giọng hỏi: "Cô đây là đang sợ tôi?".

". . . . . . Ừm.", tôi khẽ đáp một tiếng. Tình huống như thế, đối mặt với con người như vậy, là một người bình thường cũng sẽ phải sợ hãi giống như tôi thôi.

Cậu ta chợt giơ tay lên khiến tôi sợ nhảy dựng, không kìm hãm được nghiêng người né sang một bên. Mãi không thấy Thẩm Lạp có động tĩnh gì, bàn tay cũng không hạ xuống như dự liệu, mà lại nhẹ nhàng vỗ lên trên đầu tôi. Tôi mở mắt ra, thấy Thẩm Lạp sờ sờ đầu của mình! Đây quả thực so với việc mở mắt ra thấy Trinh Tử(*) bò ra từ trong thang máy còn kinh hãi hơn!

Trinh Tử hay còn gọi là Sadako nhân vật ma nữ trong phim kinh dị The Ring.

"Tôi sẽ không đánh cô, lại càng không làm cô tổn thương, đừng sợ."

Giọng nói của cậu ta chợt trở nên dịu dàng, ánh mắt cũng từ trạng thái tức giận trở nên mềm mại. Tôi thật sự không thể nào tiếp nhận được biến chuyển bất ngờ này, còn có cái gì đáng sợ hơn việc một người vốn nên hận mình lại đột nhiên đối xử với mình ôn nhu hiếm có?

"Thẩm, Thẩm Lạp ——", tôi lo lắng tránh né bàn tay của cậu ta, cẩn thận dịch sang một bên, ". . . . . . Nếu không, cậu cứ đánh tôi đi?".

". . . . . ."

"Nếu cậu cảm thấy đánh một lần còn chưa đủ hả giận thì cậu có thể đánh hai lần, ba lần cũng được. . . . . . Nhưng khoảng cách nhớ lâu một chút, thí dụ như một năm đánh một lần, hoặc là hai năm một lần gì đó. Cơ thể tôi yếu ớt, nên thời gian khôi phục đoán chừng cũng tương đối dài ——"

Thẩm Lạp nắm cằm của tôi, ép buộc tôi ngẩng đầu lên nhìn mình. Cậu ta im lặng nhìn tôi, ánh mắt vô cùng. . . . . . phức tạp. Tôi thật sự không hiểu giờ phút này ánh mắt ấy rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Không phải hận, cũng không phải là oán, hình như chỉ có tĩnh lặng không gợn sóng. Cậu ta chỉ trầm mặc nhìn thôi mà tôi đã thấy toàn thân nổi gai ốc, không kìm được mà rùng mình.

"Dịch Mộ Tranh ——"

Thẩm Lạp chợt lên tiếng, khóe môi cong lên nhìn tôi cười: "Cậu cảm thấy có lỗi với tôi sao?". Không đợi tôi trả lời, cậu ta đã nói tiếp: "Vậy không bằng, rời khỏi Lâm Cẩn Nam, ở bên tôi, thế nào?".

Tôi trừ khiếp sợ chỉ cũng chỉ có hoảng hốt, chẳng lẽ cậu ta nhất định phải dùng phương thức vụng về này để bắt tôi chuộc tội sao? Tôi vươn tay đẩy cậu ta ra, sống lưng thẳng tắp, trịnh trọng lắc đầu: "Không được, trừ việc này, cái gì tôi cũng có thể đồng ý với cậu. Nhưng rời khỏi cậu ấy, thật rất xin lỗi, tôi không làm được."

Thẩm Lạp dựa vào vách thang máy, khóe miệng tà tà nâng lên, cười đến quỷ dị: "Mới vừa rồi còn giống như Tiểu Bạch Thỏ đáng thương gặp phải sói xám lớn, sao mới nhắc tới Lâm Cẩn Nam lại như là đang cắn thuốc lắc vậy. Rốt cuộc cậu ta có cái gì tốt chứ?".

Tôi ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt, cầm chặt túi mua hàng trong tay, đáp: "Tóm lại tôi sẽ không đồng ý đâu, yêu cầu khác đều có thể suy tính, riêng cái này thì không được".

Thẩm Lạp bĩu môi, tỏ vẻ bất cần: "Không có thương lượng ở đây!"

Thang máy rất nhanh sẽ xuống đến lầu 1, Thẩm Lạp đè lại nút đóng cửa, không nhanh không chậm nói với tôi: "Nhớ, tôi sẽ không làm cô tổn thương, hãy suy nghĩ thật kỹ đề nghị của tôi, tôi sẽ còn đến tìm cô!".

Trong lòng tôi thấy buồn bực cực kỳ, không gian chật hẹp khiến tinh thần gần như chết đuối trong đó. Cửa thang máy vừa mở ra, tôi cơ hồ chạy trối chết. Mặc kệ Thẩm Lạp muốn thế nào, chỉ cần trong phạm vi mình có thể làm được, tôi đều sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho cậu ta, duy chỉ có việc này là không thể. Cola đợi lâu như vậy, tôi cũng không thể để cậu ấy chờ đợi thêm nữa.

Hơn nữa, cái gọi là tình yêu này giống như một loại thuốc phiện, một khi bắt đầu, liền không cách nào từ bỏ.

*

Tìm được đến chỗ hẹn quen thuộc toàn thân của tôi cũng buông lỏng đôi chút. Cola mở cửa xe, nắm lấy tay của tôi hỏi: "Sao thế, sắc mặt khó coi như vậy, sao lúc nãy lại đột nhiên tắt máy?".

Tôi lắc lắc đầu, nhào vào trong lồng ngực cậu ấy, nhỏ giọng nói: "Cola, tôi rất nhớ cậu, vô cùng, vô cùng nhớ".

Cola dừng một chút, giơ tay lên theo vuốt tóc tôi nói: "Nhóc theo đuôi."

Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cọ vào má, rồi ôm cổ cậu ấy đáp: "Dù có theo đuôi, thì tôi cũng chỉ theo đuôi một mình cậu thôi".

". . . . . . Có phải. . . gặp người nào rồi đúng không?". Cola kéo tôi ra, chăm chú nhìn, sau đó cầm ngón tay của tôi nhẹ nhàng vuốt ve: "Quả Cam đừng sợ, có chuyện gì cứ nói cho tôi biết được không?"

"Mình gặp Thẩm Lạp rồi!", thấy mắt Cola không hề gợn sóng, tôi bất đắc dĩ cười hỏi: "Vậy là cậu đã biết cậu ta ra rồi?"

Bàn tay khô ráo của Cola vỗ vỗ vào gáy tôi, chậm rãi trượt một đường xuống sống lưng, qua lại an ủi: "Cậu ta ra ngoài đã được hai tháng, nhưng thấy cậu ta vẫn không có động tĩnh, tôi cứ cho rằng cậu ta sẽ không tìm cậu nữa. . . . . ."

Thật ra thì hôm nay cũng là ngoài ý muốn mới đụng phải? Có lẽ từ đầu Thẩm Lạp quả thật không có ý định tìm tôi, hôm nay nếu không gặp cậu ta thì tôi cũng từ từ quên mất người bạn này rồi. Về phần cậu ta nói muốn tôi rời khỏi Cola, ở bên cạnh cậu ta, tôi sẽ không ngây thơ cho rằng cậu ta yêu thích mình. Mười sáu tuổi năm ấy, tôi và cậu ấy cũng chỉ lui tới mấy lần, kết thành đồng minh, sau đó quá lâu cũng không hề liên lạc.

Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ không cho vì thích mình nên cậu ta mới tổn hại đến Lăng Phỉ, có nói gì thì nói, cậu ta làm vậy tám phần cũng chỉ muốn hành hạ tôi mà thôi.

Cola giơ tay lên bẹo má tôi, cười nói: "Đồ ngốc, nghĩ cái gì vậy?".

Tôi thuận tay cầm lấy bàn tay bẹo má mình, nhăn mày đáp: "Cola, cậu nói xem . . . khi đó tại sao Thẩm Lạp phải giúp tôi đối phó với Lăng Phỉ chứ? Coi như Lăng Phỉ có trêu đùa cậu ta, hình như cũng không cần phải làm đến mức ấy".

Sắc mặt Cola chợt thay đổi, sau đó từ từ buông tay của tôi ra, bắt đầu khỏi động xe: "Vậy cậu cảm thấy là vì cái gì?".

Tôi trăm mối ngổn ngang vẫn không tìm được giải đáp, tựa lưng vào ghế ngồi lẩm bẩm: "Không hiểu, cậu ta quá âm trầm, cong cong quẹo quẹo, kể cả có là con giun trong bụng cậu ta tôi cũng bị xoay cho chóng mặt đoán không ra".

Cola không trả lời, tập trung lái xe chuẩn bị rời đi. Tôi thở dài, cứ tưởng cậu ấy sẽ không tiếp tục nói đến vấn đề nhàm chán này, lại bất chợt lên tiếng: "Cậu không nghĩ có lẽ cậu ta cũng thích cậu thì sao?".

Tôi mở mắt thật to, nhìn người đang nghiêm túc nói chuyện cười cười, trong đầu rất nhanh liên tưởng đến gương mặt của Thẩm Lạp, không nhịn được cả người khẽ run rẩy: "Làm sao có thế chứ, người như vậy, muốn động tâm ít nhất cũng phải thật là nhiều năm, tôi còn không có bản lĩnh để cho cậu ấy đối với mình vừa gặp đã yêu đâu!".

Cola quay sang liếc tôi một cái, gật gù: "Cũng còn tự biết người biết ta!".

". . . . . ."

Cola trầm mặc, sau đó quay đầu nhìn tôi, muốn nói lại thôi, sau đó lên tiếng: "Tóm lại, cậu ta sẽ không hại cậu đâu!".

Tác giả có lời muốn nói: thật ra thì Thẩm Lạp thật sự không phải là người xấu. . . . . .

Cola nói lời này bằng vẻ mặt chắc chắn, cậu ấy và Thẩm Lạp, không phải cậu ấy chỉ gặp qua cậu ta một lần không phải sao?

"Lần đó, tôi uống say về sau có phải đã xảy ra chuyện gì hay không ?". Tôi hơi nghi ngờ, thật cẩn thận hỏi lại. Lần tôi uống rượu say chính cậu ấy là người đón tôi từ tay Thẩm Lạp trở về nhà, còn Cola vẫn không đề cập đến sự kiện này. Hơn nữa mỗi khi nhắc tới Thẩm Lạp lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt cừu địch gặp nhau cả.

Cola liếc nhìn tôi một cái, rất nhanh lại quay đầu đi: "Sao đột nhiên lại hỏi đến cái này. . . Có thể có chuyện gì được chứ, cậu ta tiễn cậu về nhà, lúc đến đầu đường thì gặp tôi".

". . . . . ." Thấy cậu ấy không muốn nói nhiều đến vấn đề này, tôi cũng liền thức thời không hỏi tới nữa. Mặc kệ như thế nào, đối với Thẩm lạp, trừ cảm giác đau lòng thì thật không có ý tứ gì khác.

"Đúng rồi, cậu kiểm tra như thế nào rồi?". Tôi chợt nhớ tới liền hỏi tình hình kiểm tra của Cola, mới vừa rồi vẫn đắm chìm trong kinh ngạc vì Thẩm Lạp bỗng nhiên xuất hiện, thế nhưng lại quên mất chuyện trọng yếu như vậy.

Cola trầm mặc mấy giây, vẫn tiếp tục nhìn về phía trước, đáp: "Không việc gì, bác sĩ nói hồi phục rất tốt."

"Oh, vậy thì tốt rồi!". Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vẫn luôn thấp thỏm cuối cùng cũng thoáng ổn định lại đôi chút.

*

Một thời gian sau, mặc dù Thẩm Lạp nói có thể tìm đến tôi, nhưng thủy chung vẫn không xuất hiện thêm lần nào nữa. Tôi cảm thấy suy đoán của mình hẳn là đúng rồi, thật ra cậu ta quá nhàm chán, nên muốn tìm người nào đó trêu chọc giải khuây mà thôi. Không phải vẫn có loại người, trong lòng đè nén quá lâu, lấy chia rẽ tình yêu nhau thành niềm vui thú của mình sao?

Mùa xuân dần bước tới gần, sau kì thi cuối kỳ sẽ bắt đầu nghỉ đông.

Cola vẫn ở lại nhà trọ, không hề có dấu hiệu chuẩn bị về nhà. Tôi thật không ngờ quan hệ của cậu ấy và chú Lâm lại căng thẳng đến mức ấy, hơn nữa lúc này tôi mới biết, đã ba cái tết Cola không về nhà rồi.

Nghe cậu nhẹ nhàng nói, trong lòng tôi lại thấy buồn buồn. Nhớ tới mùa xuân năm trước ăn bữa cơm đoàn viên cùng với gia đình, xem tiết mục cuối năm, cảnh tượng thật vui vẻ náo nhiệt nhiệt, khi nhận được tin nhắn của Cola tôi cũng chỉ qua loa trả lời lại. Nghĩ tới đó, tôi lại càng thêm áy náy không thôi.

Lời an ủi lúc này không hề có tác dụng nữa, tôi chỉ có thể ôm cậu ấy thật chặt, trong lòng âm thầm thề, Dịch Mộ Tranh, từ nay về sau, nhất định không thể để cho cậu ấy một mình nữa, nhất định không thể để cho cậu ấy cô đơn nữa.

Dì Tần có tới mấy lần, lúc ra về đều tỏ vẻ tiếc nuối. Tôi cũng vẫn không biết nguyên nhân khiến cho Cola và chú Lâm quay lưng lại với nhau là gì, nhưng nếu cậu ấy đã không muốn nói, tôi cũng không hỏi tới nữa. Điều tôi có thể làm, là vào thời điểm cậu ấy cần sự ấm áp liền ở bên cạnh không rời.

Tôi tiếp tục ở lại đó, thỉnh thoảng trở về nhà họ Dịch một chuyến. Dịch Tiểu Liêu ấy mà cũng không thúc giục, thỉnh thoảng chỉ hỏi thăm đến tình trạng gần đây của Cola, còn dặn dò rất nhiều lần, giao thừa nhờ dẫn Cola về đây cho vui. Sau đó không giải thích được mà ngây ngẩn cả người rất lâu, mặc dù tôi đã sớm quen với việc bà không cao giọng dạy dỗ như bình thường, nhưng thời gian lâu dài, cũng cảm thấy hơi kỳ quái.

Nhưng lại không thể nói kỳ quái ở đâu, vì hành động của Dịch Tiểu Liêu vốn cũng đã không thể phân tích Logic như lẽ thường.

Ngày nghỉ rất nhàm chán, Cola đề nghị đi đến chỗ cô cậu ấy ở Seattle. Hiện tại mặc dù đã hai mươi mốt tuổi, nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội ra khỏi nước bao giờ, cho nên vừa nghe thấy Cola nói như vậy, tâm tình của tôi liền rất kích động, ngay lập tức đồng ý.

Trước khi đi, Cola vẫn mặt ủ mày ê, thời điểm thất thần lại phá lệ rõ ràng. Thậm chí khoa trương đến nỗi khi tôi ngồi ở bên cạnh nói một lúc thật lâu mà cậu ấy ngay cả nửa điểm phản ứng không có. Nhưng khi hỏi đến, cái gì cậu ấy cũng không nói. Trong lòng ngay càng dấy lên nỗi bất an, cho tới bây giờ tôi vốn không đủ thông minh, cũng không giỏi suy đoán tâm tư của người khác vì thế liền cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nhưng mà đối với cậu ấy, lại luôn không có một chút biện pháp nào.

Trước khi đi một ngày đột nhiên lại nhận được điện thoại của Thẩm Lạp, sau khi do dự thật lâu tôi vẫn quyết định gặp cậu ấy một lần. Chỗ hẹn cách nhà trọ của Cola không xa, khi tôi đến đó thì Thẩm Lạp đã có mặt từ lâu.

Cậu ấy mặc áo len màu đen nên trông thành thục hơn tuổi thật rất nhiều. Lúc nhìn thấy tôi liền mỉm cười, tôi liền ngồi xuống ghế đối diện, sau khi chọn món xong cũng không biết nên nói chuyện gì. Cục diện như thế thật đúng là có chút quỷ dị, người rõ ràng nên hận tôi đến tận xương tủy, mỗi lần đối mặt lại đều trưng ra bộ dạng hiền lành.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh hãi.

Ngược lại Thẩm Lạp là người phá vỡ cục diện bế tắc này trước, sau khi nhấp một ngụm cà phê liền hỏi: "Nghe nói hai người chuẩn bị đi Seattle?".

Tôi thật có chút ngoài ý muốn, rất muốn hỏi cậu ta đã nghe được từ ai? Nhưng đoán chừng cậu ta cũng sẽ không để ý đến. Chuyện của bọn tôi cậu ta lại nắm rõ như lòng bàn tay, để cho tôi cảm thấy sợ hãi cứ như suốt ngày bị người ta rình mò ở phía sau vậy. Tuy thế vẫn trấn định gật đầu đáp: "Ừm, đến chỗ cô của Cola!".

Ngón tay thon dài của Thẩm Lạp từ từ chuyển động trên chiếc cốc sứ màu trắng, khóe môi nở nụ cười không rõ ý vị gì: "Xem ra, cô thật không có chút hứng thú nào với lời đề nghị của tôi rồi!".

"Thật xin lỗi ——", nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có thể nói lên ba chữ này, nhưng người đối diện dường như không thiếu thứ gì, tôi thật đúng là không tìm được cách gì để có thể bù đắp cho cậu ta cả.

Thẩm Lạp chống một tay lên cằm, ung dung cười nói: "Trừ ba chữ này, cô không còn lời nào khác để nói với tôi sao?".

". . . . . ." Tôi quẫn bách nhìn cậu ta, hai tay ở trên mặt bàn khẽ đan vào nhau, so với đi thi còn thấy khẩn trương hơn: "Ngại quá . . . ."

Thẩm Lạp khẽ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, tựa lưng vào ghế ngồi quan sát tôi: "Dịch Mộ Tranh, thật ra thì, cô thật sự không cần đau lòng vì chuyện trước kia đâu, những ngày tháng đó cũng không tồi tệ lắm. Có thể cai được cái kia, cô không phải biết tôi vui đến thế nào đâu!".

Khi Thẩm Lạp nói những lời này không hề nhìn tôi, đưa mắt chăm chú cảnh vật ngoài cửa sổ, ánh mắt nhu hòa, không còn lạnh lùng kiêu căng như bình thường nữa. Cậu ấy bất ngờ quay mặt sang, nhìn ta, chậm rãi mở miệng: "Cho nên, tôi không hề hận cô, thật đấy. Cô cũng không cần phải thấy áp lực, chúng ta là bạn bè không phải sao?".

Ta sững sờ nhìn cậu ta, có chút không thể tin. Hình như người này thường thường luôn khiến cho tôi thật bất ngờ, nếu quả thật không muốn bị ma túy hành hạ, như thế nào mà lại dính vào nó. Hơn nữa, trong mắt của cậu ấy luôn ánh lên vẻ ưu thương cô độc, những thứ này tôi đều nhìn không thấu.

Tôi chớp chớp mắt, cầm thìa khuấy cà phê trước mặt: "Dĩ nhiên, chúng ta vẫn luôn là bạn bè, chỉ cần cậu còn coi tôi là bạn!".

Thẩm Lạp chỉ cười cười, sau đó chúng ta cứ ngồi yên như vậy, chẳng ai lên tiếng nữa. Một lát sau cậu ta mới nói: "Lâm Cẩn Nam. . . . . . Thật ra thì cũng không tệ lắm!".

Tôi lại bị lời này của cậu ta làm cho ngây ngẩn cả người, phải biết lúc trước cậu ta không hề nói như vậy. Có điều khi có thêm người tán thành khiếu thẩm mỹ của mình, tôi vẫn hết sức vui mừng, vì vậy liền hả hê cười nói: "Tất nhiên rôi, cũng không nhìn một chút là bạn trai của ai chứ!". Sau đó trong đầu lại chớp lóe, tôi cảnh giác nhìn cậu ta chằm chằm: "Cậu đừng có mà đánh chủ ý lên cậu ấy, cậu ấy là trực nam đấy!"

Trong nháy mắt Thẩm Lạp lóe lên ngạc nhiên, sau giống như nín thật lâu mới thật không dễ dàng nói ra một câu: "Hi vọng hai người có thể đầu bạc răng long!".

"Này ——" tôi liếc nhìn cậu ta, nói: "Tại sao lời này nghe không giống chúc phúc mà giống như nguyền rủa hơn nhỉ?".

Thẩm Lạp nhún vai, mặt vô tội thanh minh: "Trời đất chứng giám, tôi thật sự chúc phúc cho hai người. Nào có ý xấu như vậy!".

Dáng vẻ không hề tin tưởng của tôi khiến cho cậu ta hơi giận, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào tôi, mất hứng nói: "Dịch Mộ Tranh, chỉ bằng đôi mắt không có tâm nhãn này, mấy năm qua nếu không có Lâm Cẩn Nam ở bên cạnh che chở, cậu có thể sống đến hai mốt tuổi sao?".

CMN, ỷ vào một chút áy náy của tôi mà cậu ta dám lên mặt vũ nhục nhân cách của người khác như thế , dám lôi chỉ số thông minh ra nói kháy tôi, xem tôi như cọng cỏ dại hiền lành mà chèn ép sao? Tôi cố điều hòa hơi thở, đè xuống lửa giận đang vọt lên từ lòng bàn chân, trưng ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu ta chằm chằm: "Cola nguyện ý che chở cho tôi...mà tôi cũng nguyện ý để cậu ấy bao bọc, chúng tôi hoàn toàn tự nguyện."

". . . . . ." Thẩm Lạp âm trầm nheo mắt nhìn tôi: "Tốt nhất là cậu ta có thể bảo kê cho cô cả đời".

"Dĩ nhiên!", tôi bình tĩnh gật đầu đáp: "Cái khác thì tôi không chắc chắn, nhưng tôi và Cola nhất định sẽ mãi ở bên nhau, cả đời!".

Thẩm Lạp nghe xong những lời này thế nhưng lại không lập tức phản bác, xem ra đã bị tôi nhanh mồm nhanh miệng, một mực chắc chắn làm cho nghẹn họng rồi. Đã nói rồi, một thanh niên thuần lương không có việc gì tốt nhất đừng có chơi trò chiến nước bọt với tôi ở đây, không những không đấu lại mà còn bị nghẹn một thân nội thương.

"Có lẽ cô nên học tự lập dần đi thì hơn!", Thẩm Lạp đột nhiên nghiêm túc, đôi mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào tôi: "Không có người nào nhất định sẽ ở bên cạnh người nào đó cả đời, cô nên học thích ứng với cuộc sống một mình. Lâm Cẩn Nam cho dù có tốt thế nào, cũng vậy. . . . . .". Cậu ta dừng một lát, rồi nói tiếp: "Con gái cũng nên có cuộc sống và thế giới riêng của mình, không nên đặt cược toàn bộ tình cảm ở trên một người".

Tôi nghe xong lại như rơi vào sương mù, qua loa đáp một tiếng: "Ưmh, biết rồi!". Trong lòng thì lại đang oán thầm, hừ hừ, muốn khích ly gián tôi và Cola sao, đừng có mơ nhé. Cola làm sao có thể rời khỏi tôi, vĩnh viễn đều không có khả năng này. Kể cả cậu ấy có lên trời, xuống biển tôi cũng sẽ tìm cho bằng được, sau đó từ từ giáo huấn, cho đến khi cậu ấy không dám tùy tiện chơi trò vờ tha để bắt thật mới thôi.

Tôi uống cà phê, nhìn ra quang cảnh thành phố bên ngoài, tâm tình dần buông lỏng. Thẩm Lạp thế mà lại không hận tôi, điều này làm cho trái tim vốn đè nén thật lâu của tôi cũng từ từ nhẹ nhõm, nhưng mà cảm giác áy náy vẫn còn tồn tại, có điều thái độ này của cậu ta đã khiến cho tôi vui mừng hơn rất nhiều. Dù sao, chuyện làm bạn bè với nhau tôi thật đúng là không dám hy vọng xa vời.

"Cô thật. . . . . . Không muốn suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi sao?"

Thẩm Lạp chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, lưu manh cười, hai tay chống cằm, còn nhìn tôi nháy nháy mắt nữa. Tôi nhíu mày, khinh thường hừ hừ: "Ít lãng phí điện lực đi, dù cho tôi có thích mỹ nam, thì cũng chỉ yêu thích mỗi Cola nhà tôi mà thôi. Những anh chàng khác, có phóng điện thế nào cũng không cùng từ trường đâu".

Thẩm Lạp mím môi cười, bất đắc dĩ vỗ trán: "Không ngờ, cô cũng còn có chút khí tiết, nhưng khi còn trẻ con thì đáng yêu hơn, có thể tùy tiện hôn,…” nói đến đây cậu ta chợt khựng lại, mở cặp mắt sáng rỡ nhìn tôi, sau đó ho một tiếng: "Khụ, tùy tiện khi dễ...".

*

Buổi tối Cola thu xếp hành lý giúp tôi, còn tôi thì nằm lỳ ở trên giường chơi điện tử.

Tất cả tập trung của tôi đều đặt vào trong trò chơi, đang chiến đấu hăng hái, valy hành lý đột nhiên "Bùm" một tiếng đổ ập xuống sàn nhà. Tôi sợ hãi giật nảy mình, quay đầu lại thấy Cola sắc mặt tái nhợt đứng ở một bên sững sờ nhìn chiếc valy trên sàn nhà. Tôi nhảy xuống giường, cầm tay của cậu ấy, ngón tay của ai đó thực lạnh lẽo, lòng bàn tay lại ẩm ướt mồ hôi.

"Cola, sao thế?".

Cola quay đầu lại nhìn tôi, thật lâu mới lắc đầu đáp: "Không có việc gì, tay. . . . . . Không cẩn thận bị trượt!". Cậu ấy nâng tay phải lên, mở lòng bàn tay che lên hai mắt, hô hấp gấp gáp: "Quả Cam, cậu . . . . . . xử lý đi. . . . . ."

Cậu ấy ngồi bệt xuống giường, thật lâu cũng không nói chuyện, cứ yên lặng như vậy. Bàn tay trượt xuống, đôi mắt vô hồn nhìn vào giấy dán tường phía trước, đôi môi mím chặt không lên tiếng. Tôi dựng rương hành lý lên, cất vào tủ treo quần áo, sau đó đi tới bên cạnh ôm lấy cậu ấy, hỏi: "Sao thế?".

Cậu ấy vẫn không rời mắt, giơ tay lên từ thắt lưng của tôi đưa dần lên bả vai, cuối cùng dùng sức ôm chặt lấy tôi: "Quả Cam, ôm anh!" (Từ giờ đổi xưng hô cho tình cảm nhé mí bạn).

Tôi ôm cậu ấy thật chặt, còn cậu ấy vùi đầu vào cổ tôi, cánh môi lạnh như băng dán lên da thịt nóng bỏng. Cậu ấy hít một hơi thật sâu, sau đó thình lình cười nói: "Trước kia cảm giác bản thân mình không gì là không làm được, cái gì cũng không sợ, hiện tại mới phát hiện, thế giới này có nhiều khiến mình sợ hãi như vậy. . . . . ."

Tôi nghe không hiểu lời này của cậu có ý gì, nghiêng mặt sang nhìn liền bị cậu ấy ép môi lên. Cậu ấy thuận thế đè lên trên người tôi, rất vội vã, thậm chí còn không kịp tiến hành màn dạo đầu, lỗ mãng vọt thẳng vào. Bàn tay vững chãi đặt lên gáy của tôi, không hề dùng bất cứ kỹ xảo nào mà luật động. Tôi không biết cậu ấy có thoải mái hay không, ít nhất thì tôi tuyệt không dễ chịu chút nào.

Nhưng tôi không muốn cự tuyệt cậu ấy, cảm thấy dường như cậu ấy đang hoảng hốt đè nén chuyện gì đó. Hơi thở nóng rực của cậu phả vào bên tai, thân thể bị chèn ép có chút thở không nổi, tôi đưa tay ôm lấy cậu ấy nhỏ giọng cầu xin: "Cola, chậm một chút. . . . . ."

Cậu ấy nhìn tôi, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, rồi cúi đầu thân mật cọ cọ lông mi vào tôi. Sau đó đặt tôi nằm nghiêng xuống, cậu ấy nhắm mắt lại, vô lực tựa vào trán tôi, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích nữa. Một lát sau, khi mở mắt ra lần nữa, cậu ấy nhìn tôi thật sâu, ánh mắt sáng ngời.

Sau đó cậu ấy lại bắt đầu cử động, nhưng so với vừa rồi, thì dịu dàng hơn rất nhiều.

Đến Seattle, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp cô của Cola _ Hà Mộc Hủy.

Có lẽ là đã biết được bối cảnh buôn bán vũ khí của cô ấy nên trong tiềm thức tôi liền liên tưởng đến khí thế của lão đại của giới hắc đạo giống như trong tiểu thuyết hay phim điện ảnh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì người thật so với tưởng tượng của tôi khác xa một trời một vực.

Cô Mộc Hủy bảo dưỡng thân thể tốt vô cùng, tuyệt không giống với một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi chút nào, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười quyến rũ, nói chuyện cũng rất dịu dàng. Đối với Cola càng thêm thương yêu không hết, từ đầu tới cuối đều kéo cánh tay Cola không hề buông. Cô ấy còn ôn hòa bảo tôi gọi mình là cô giống như Cola, còn nói dù sao chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn. . . . . .

Nghe đến đó tôi thật có chút xấu hổ, nhưng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, mà mỗi khi nói đến vấn đề này, Cola dường như không được thoải mái cho lắm.

Trên đường cô của Cola mấy lần muốn nói mà lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi về tin tức của chú Thiên Bắc.

Tôi cũng đã từng nghe Dịch Tiểu Liêu nhắc qua chuyện tình cảm rối rắm giữa chú Thiên Bắc cùng với cô Mộc Hủy, có điều không ngờ cô ấy vẫn nhớ mãi không quên như vậy, cho đến bây giờ vẫn còn nhớ đến chú ấy. Liếc nhìn chú Phác đi tuốt ở đằng trước, cảm xúc trong lòng tôi trăm mối ngổn ngang. Chỉ hàm hồ trả lời chú Thiên Bắc hiện tại rất tốt, rất hạnh phúc.

Cô ấy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười tiếp tục thảo luận những vấn đề khác với Cola. Nhưng mà tôi lại nhìn ra sắc mặt cô ấy có chút cô đơn, tôi không hiểu, rõ ràng hiện tại cô ấy cũng rất hạnh phúc, chú Phác còn đối với cô ấy tốt như vậy. . . . . .

Cô Mộc Hủy và chú Lâm là anh em cùng cha khác mẹ, gia sản bây giờ là do chú Lâm chủ động nhường hết cho em gái mình. Một người phụ nữ phải đứng lên chống đỡ một sản nghiệp lớn như vậy thật rất vất vả. Cũng may cô ấy có một người chồng thật tốt lại vô cùng giỏi giang, đã giải quyết cho cô không biết bao nhiêu phiền toái. Chú Phác là trợ thủ đắc lực, đã ở bên cạnh cô ấy rất nhiều năm, thật vất vả mới bắt sống được trái tim của nữ cường nhân này.

Nhìn bề ngoài cô Mộc Hủy không khác với những người phụ nữ bình thường là mấy, vừa điềm tĩnh lại ôn hòa. Đáng tiếc, con người ta vẫn luôn kỳ quái như thế không phải sao? Thường thường không thấy được hạnh phúc trước mắt, luôn mải mê đuổi theo những thứ không thiết thực mơ hồ.

Nghĩ tới đây, tôi lại quay sang nhìn Cola bằng ánh mắt nhu hòa, thầm nghĩ, rốt cuộc bản thân cũng hiểu được đạo lý biết quý trọng người trước mắt. Nhưng, nhìn đến vật nhỏ bên cạnh cậu ấy, tôi thực sự vô cùng khó chịu, đặc biệt khó chịu!

Ai tới nói cho tôi biết, một cô gái nhỏ mới mười tuổi ở Mỹ sao lại có thể trưởng thành sớm như vậy chứ?

Nhìn cô nhóc vẫn nắm tay Cola không thả, lại còn ríu ra ríu rít la hét muốn cậu ấy đi trượt tuyết cùng với mình, tôi cực kỳ oán niệm. Cô nhóc khiêu khích quay đầu lại trừng tôi, câu nói đầu tiên khi gặp tôi lại là: "Anh trai là của tôi đấy, ai mà tranh giành anh ấy liền biến thành Đại Mập Mạp!"

Rốt cuộc có cần phải quý anh họ mình đến vậy hay không? Mặt tôi chất chứa nội thương, lộ vẻ tức giận quay sang nói với Cola: "Thấy không, em mới chỉ thích anh thôi mà đã phải nhận biết bao nhiêu nguy hiểm rồi, không cẩn thận lại trở nên béo phì ấy chứ".

Đối với giọng thị uy của cô em họ, người đi trước tôi chỉ có thể ưu nhã gật đầu, giả lả cười: "Thật là đáng yêu ——"

Thật ra thì trong lòng tôi đã sớm giương nanh múa vuốt: con bé chết tiệt kia, có chỗ nào đáng yêu chứ, tuyệt không đáng yêu chút nào. Đó là bạn trai của chị đây, bạn trai của chị đấy có được hay không!

Tôi bị cô Mộc Hủy cùng với con gái của cô ấy đẩy ra phía sau, không thể nào đi cạnh Cola nữa. Tức giận muốn cào tường, cô em họ kia lại còn cố tình trêu tức, thỉnh thoảng quay đầu lại trừng tôi, còn le lưỡi chọc quê tôi nữa.

Nhóc thối, đừng cho là chỉ có mình mới biết le lưỡi nha, đầu lưỡi của chị đây so với cô em còn dài hơn nhiều đấy. Khoảng cách 11 tuổi cũng không phải để chơi đâu!

Tôi cũng trợn tròn mắt, sau đó nhìn cô bé le lưỡi. Ai ngờ cô nhóc chợt quay đầu mặt mày hớn hở, níu tay áo Cola: "Anh, anh, mau nhìn, người kia diện mạo thật quá xấu xí?".

". . . . . ." Im lặng, thật là thất sách, lại bị con bé mười tuổi tính kế.

Cô Mộc Hủy lúng túng nhìn tôi, sau đó dùng sức trừng Phác Tiếu: "Tiếu Tiếu, không được hồ nháo!".

Tôi ngượng ngùng thu hồi đầu lưỡi, vuốt vuốt hai gò má ê ẩm: " Oa. . . . ngồi máy bay lâu quá, phải hoạt động bắp thịt một chút!".

"Ngu ngốc, ngồi máy bay là dùng cái mông, chẳng lẽ mặt của chị sinh trưởng ở ——" Phác Tiếu chưa nói hết liền bị mẹ cô bé quát lớn. Nhưng cô bé vẫn trưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ trừng tôi, nhỏ giọng thầm thì: "Người ta thường nói ngực lớn không có đầu óc, nhưng đây ngay cả ngực cũng không có, cái gì cũng sai, ánh mắt của anh họ thật kém".

". . . . . ." lại còn chê bai sức quyến rũ phái nữ của tôi nữa, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Chị đây đạt cup B đấy, là cup B cơ đấy! Không phải là không có! ! Lại nói, người nào đó không có ánh mắt rất ưa thích là được rồi? Nghĩ thế gò má của tôi liền nóng ran lên, giơ tay quạt quạt để hạ hoả. Tỉnh táo, tôi cần phải tỉnh táo.

Cola bất đắc dĩ cười, sờ sờ đầu Phác Tiếu, nói: "Tiếu Tiếu ngoan, đừng trêu chị ấy nữa, chị ấy mà tức giận sẽ rất đáng sợ."

". . . . . ." Được rồi, mặc dù nghe có chút lạ, nhưng mà tôi có thể tự luyến cho rằng Cola đang bao che cho mình sao?

Hai tay Phác Tiếu nắm tay Cola thật chặt, quệt mồm oán trách: "Anh à, chị gái này dáng dấp thật khó coi, vóc người cũng không đẹp, nổi giận lại còn rất đáng sợ, thế mà anh còn thích đến muốn chết. Anh không phải là run M đấy chứ?"

". . . . . ." Lần này ngay cả Cola cũng bắt đầu giơ tay lên mặt quạt gió hạ hoả rồi.

*

Đến nhà, tôi và Cola trở về phòng cất hành lý. Phác Tiếu bị chú Phác bắt trở về phòng làm bài tập, bên tai cuối cùng cũng được thanh tịnh.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng chan hòa ấm áp, tôi đứng ở ban công duỗi người, thấy trên sân cỏ có công nhân đang tưới nước. Bầu trên xanh trong, đối diện với gian phòng của chúng tôi là một mảng lớn màu xanh lá cây, vô cùng mát mắt. Phóng tầm mắt ra khoảng không rộng lớn, tâm tình vốn đang rất mệt mỏi lập tức tỉnh táo lại.

Cola từ phía sau dán tới, lồng ngực ấm áp mang theo nhịp tim trầm ổn. Một tay của cậu ấy đặt lên trên eo tôi, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, nhỏ giọng nói: "Cách giờ cơm tối vẫn còn sớm, ngủ trước một lát đi".

Tôi xoay người nhìn cậu ấy, gần đây rõ ràng tinh thần người này thật không tốt, thường thường hay ngẩn người, mặt cũng tái nhợt không có chút huyết sắc nào. Tâm đau nhói, tôi đưa hai cánh tay ra quấn lên trên cổ cậu ấy, vùi đầu vào ngực ai đó bắt đầu làm nũng: "Anh ngủ cùng nhé ——"

Bởi vì cả người tôi đu lên trên người của cậu ấy, nên Cola không thể không nắm chặt lấy eo của tôi, bất đắc dĩ chống lên trán tôi cười khẽ: "Dịch Mộ Tranh, sao bây giờ lại càng lúc càng giống kẹo cao su vậy, bằng này tuổi rồi còn học Lolita làm nũng."

Tôi quặp chặt hai chân vào người cậu ấy, trợn mắt thở phì phò, nói: "Người ta rõ ràng còn là Lolita mà".

Cola chỉ là cười, hai mắt lóe sáng sáng , cúi đầu hôn lên trên môi tôi một cái: "Như Tiếu Tiếu mới là Lolita, còn em ——", cậu ấy cố ý kéo dài thanh âm, ý vị sâu xa nhìn tôi cười.

Tôi mất hứng đáp trả: "Không nhìn ra người này sao mà BT, thậm chí còn có sở thích luyến phích (Yêu trẻ con) đấy".

Cola bật cười, sau đó gật đầu, phớt tỉnh nói: "Chính vì yêu thích trẻ con mới có thể từ mười sáu tuổi vẫn nhớ em mãi không quên". Cậu cúi đầu cắn lên môi tôi. Tôi khép chặt hàm răng, né tránh cái lưỡi của cậu ấy, không để cho người nào đó được như ý.

Cola nâng môi lên, tay ở trên mông tôi dùng thêm chút sức lực, sau đó cứ như vậy ôm tôi xoay người trở vào phòng. Mặt cười đầy xấu xa: "Xem ra em vẫn rất có tinh thần. . . . . . Thể lực không tệ. . . . . ."

Lúc tôi bị cậu ấy đẩy ngã lên giường vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, đệm rất mềm, sau khi rơi vào liền không muốn ngồi dậy nữa. Tôi nhắm mắt lại, thoải mái than nhẹ một tiếng, vừa mở mắt liền thấy bóng dáng của người nào đó nhào tới. Tôi khúc khích cười, nghiêng sang một bên, quả nhiên người vừa bổ nhào đến liền chụp hụt. Sau đó thẹn quá thành giận, vươn chân dài cùng với hai tạch như bạch tuộc khóa chặt lấy người tôi.

Tôi đẩy ra, rồi cắn lên cằm cậu ấy một cái: "Sắc lang, thành thật khai báo, có phải đã sớm muốn làm như vậy từ lâu rồi hay không? Mấy lần nghĩ đến điều này rồi hả?"

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy, mơ hồ phảng phất nét cười, sau đó dán lên môi tôi thầm thì: "Thật ra thì em mới là người muốn làm gì anh thì có, Tiểu Sắc Quỷ!".

Tôi xoay người nằm lên ngực của cậu ấy, cười cười cởi nút áo sơ mi của người đó ra: "Thì sao chứ, anh là bạn trai em, em muốn thế nào thì làm thế ấy, muốn giở trò lưu manh liền lập tức giở trò lưu manh đấy!". Nói xong liền giơ tay lên chỉ vào nơi trái tim của cậu ấy, nói tiếp: "Nơi này đều là của em rồi, huống chi nam sắc, thân thể chẳng qua cũng chỉ là Thần Mã Đô Thị Phù Vân(*) mà thôi!"

(*) Thần Mã Đô Thị Phù Vân: Con ngựa của chúa trời, đây là một ngôn ngữ thông dụng trên mạng ý chỉ những thứ phù du không có thực, có ý phàn nàn, hoặc không có gì đáng nói cả.

Cola bật cười rung rung cả lồng ngực, tôi trượt tay, nút áo chỉ mới cởi được ba cái. Xương quai xanh khêu lập tức đạp vào mắt, tôi nuốt nuốt nước bọt, sờ sờ lên đó, rồi cúi đầu hôn lên môi cậu ấy một cái: "Mỹ nam, chị tới đây, có muốn chơi đùa một chút không?".

Cola cong cong khóe mắt, bàn tay ở trên lưng tôi vuốt ve lên xuống, sau đó nâng áp gáy tôi xuống hôn lên. Đôi môi ẩm ướt, đầu lưỡi giao thoa, vô cùng ngọt ngào. Tôi nhắm hai mắt lại, toàn thân như nhũn ra, hai tay đặt ở trước ngực cậu ấy khe khẽ mơn trớn.

Chậm rãi mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền bị một màn trước mắt làm cho sợ hãi.

Phác Tiếu nằm ở bên giường, đang chống cằm quan sát chúng tôi, bĩu môi hừ hừ: "Thì ra là chị không những không đẹp mắt, vóc người không tốt, tính khí lại kém, chỉ được mỗi cái háo sắc kéo lại!".

". . . . . ." Con nhóc chết tiệt kia, có cần thiết mỗi lần đều mang lời kịch giống nhau nói ra không sót một chữ không! Tôi ai oán nhìn con bé, nhưng vẫn duy trì tư thế quái dị nằm ở trên người Cola, giơ ngón tay lên run run chỉ vào kẻ phá đám: "Cola, con bé mắng em kìa!".

Cola vỗ vỗ lên gáy tôi, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, khiêm tốn một chút, biết nhận lỗi để thay đổi mới là bé ngoan".

". . . . . ." Thối Cola, tối nay tôi muốn OOXX anh mấy trăm lần! !

Phác Tiếu hất cằm thị uy, sau đó quay về phía Cola nói: "Mark tới, mẹ bảo em gọi anh xuống dưới. Về phần người nào đó, có thể ở lại trong phòng ngủ!"

Người nào đó sao? ! Tôi cảm thấy hai mươi mốt năm nhẫn nại cũng sắp bị bào mòn sạch sẽ rồi, chuẩn bị đạt đến cực hạn, Cola lại bắt đầu giúp tôi nhuận khí, sau đó còn cúi đầu tặng thêm một nụ hôn an ủi: "Em ngủ một lát, anh đi một chút sẽ trở lại."

Cola đi thật lâu, mãi không thấy quay lại, thật ra thì tôi đã sớm mệt mỏi, nằm lỳ ở trên giường không lâu liền ngủ mất.

*

Ngủ thật lâu, lúc mở mắt ra lần nữa thì trời đã tồi mờ mờ. Trên người đang đắp chăn, đáng lẽ ra Cola phải trở lại rồi mới phải, nhưng bên cạnh tôi lại không có ai. Tôi đứng dậy đi xuống lầu dưới, lúc đi qua thư phòng liền nghe thấy tiếng của Cola.

Cửa thư phòng mở một nửa, vì vậy khi tôi đi tới, liền thấy bên trong có một người phương Tây cao lớn đang cầm kiểm kính lúp kiểm tra mắt cho Cola. Tôi ngẩn người, thầm hỏi mắt của Cola có vấn đề gì sao? Tại sao tới bây giờ tôi vẫn không hay biết tí gì?

Người phương Tây kia hẳn là một bác sĩ, kiểm tra xong liền nói mọt tràng tiếng Anh, mà tiếng Anh của tôi từ trước tới giờ vẫn luôn ở trong trạng thái gà mờ, nghe không hiểu rõ lắm. Cola giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy tôi. Sau khi thoáng kinh ngạc liền nhìn tôi cười cười, rồi dùng tiếng Anh lưu loát nói mấy câu với vị bác sĩ kia.

Người được gọi là bác sĩ Mark liền đem gì đó trong tay đưa cho trợ lý của mình, sau khi dặn dò Cola thêm mấy câu, liền đi ra ngoài cùng với cô Mộc Hủy. Lúc đi đến gần cô ấy liền nhìn tôi cười cười. Đợi bọn họ đi xa, tôi đi tới cầm tay Cola, lo lắng hỏi: "Cola, nói cho em biết, có phải anh thấy khó chịu chỗ nào hay không, mắt bị sao thế?".

Cola nhíu nhíu mày, sau đó nắm lấy tay của tôi đáp: "Chỉ có chút không thoải mái thôi, có thể do chơi điện tử nhiều quá . . . Mark nói chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi, đừng lo lắng."

Làm sao có thể không lo lắng được, kể từ lúc chúng tôi ở bên nhau, biểu hiện của Cola có đôi khi rất thất thường. Kết hợp với mấy chuyện lần trước, trong lòng tôi luôn dâng lên nỗi lo sợ vô cớ. Trong lòng rối loạn , sức lực nơi ngón tay cũng tăng thêm mấy phần, đưa mắt nhìn thẳng vào cậu ấy hỏi: "Lâm Cẩn Nam, nói cho em biết, rốt cuộc anh có chuyện gì gạt em phải không?!".

Trong phòng giờ phút này chỉ có hai người chúng tôi, rèm cửa sổ theo gió nhẹ nhàng tung bay, sợi tóc trên trán của cậu ấy cũng bị thổi rối tung rũ xuốn mặt. Tôi giơ tay vén tóc cậu ấy lên, rồi ôm chặt: "Cola, mặc kệ có chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Bọn mình thật vất vả mới đến được với nhau, anh không thể đẩy em ra lần nữa được. Cho dù có xảy ra chuyện gì, xảy ra cái gì, em đều muốn ở bên cạnh anh!".

Cola không lên tiếng, hơi ngẩng đầu lên, sau đó thở dài nói: "Đồ ngốc, thật không có việc gì. Em rất hi vọng anh xảy ra chuyện gì sao. . . . . ."

Trong lòng tôi vẫn rất lo lắng, nhưng Cola cũng đã nói thế, tôi thật sự không muốn vì sự bất an lo lắng không giải thích của bản thân mình mà quấy nhiễu cậu ấy. Tôi nhìn thật sâu vào mắt cậu ấy, bên trong tròng mắt đen nhánh không hề có chút khổ sở, sáng ngời như ánh bình minh, thấy thế nào cũng không khác với bình thường là mấy.

Tôi hôn lên mi tâm của cậu ấy, rồi ngả đầu lên vai cậu nhỏ giọng nỉ non: "Không có việc gì là tốt rồi, vậy sau này em và anh luôn ở bên nhau, không bao giờ chơi trò xa cách nữa!".

*

Địch ý của Phác Tiếu đối với tôi không biết từ đâu mà đến, có lẽ là do ham muốn chiếm hữu anh trai quá mạnh mẽ chăng. Thật ra thì tôi đối với Du Dĩ Nhiên cũng sẽ có địch ý tương tự, cảm giác Trà Xanh đối với chị ấy quá tốt nên trong lòng đôi khi cũng sẽ thấy hơi mất mát.

Đưa Cola đến bệnh viện kiểm tra, Phác Tiếu cũng nháo muốn đi cùng. Tôi và Cola bị cô bé giày vò thảm hại không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Cola kiểm tra xong liền cùng Mark vào phòng thảo luận. Bản thân tôi ngồi trên hành lang nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, Phác Tiếu khoanh tay dựa vào một bên cửa sổ quan sát tôi, rồi hỏi: "Này, chị và anh tôi lên giường rồi à?".

Tôi nghẹn lời, sửng sốt không biết nên lấy tâm trạng gì để nói chuyện với cô bé. Cho dù biết rõ trẻ em ở nước ngoài được giáo dục giới tính từ rất sớm nhưng nhất thời vẫn không tiếp thụ nổi một cô bé mười tuổi thảo luận với mình vấn đề lên giường hay không lên giường này.

Cô nhóc rầm rì nửa ngày, mới khinh thường nói: "Vờ vịt làm gì, chỉ bằng việc hai ngày trước chị giở trò với anh tôi bị tôi bắt gặp thì khẳng định anh ấy trốn không thoát khỏi móng vuốt sói của chị rồi!".

Tôi trân trối nuốt nước bọt, buồn rầu đáp lại: "Nhưng sự thật là chị không chạy khỏi móng vuốt sói của an hem thì đúng hơn!".

Phác Tiếu trừng tôi một cái, đột nhiên không nói, sau một lát mới hỏi tôi: "Lúc anh ấy đi du học ở đây chị đã từng đến thăm chưa?".

Tôi nhất thời theo không kịp tư duy nhảy vọt của cô bé, lắc đầu đáp: "Chưa ——"

Phác Tiếu lại khinh thường châm chọc: "Thật khờ, không biết anh ấy coi trọng chị ở điểm nào !".

". . . . . ." Tôi chống nạnh, sau đó cúi xuống nhìn cô bé chằm chằm, cảnh cáo: "Này, đủ rồi nhé, em mà còn châm chọc nữa là chị không khách khí đâu đấy!".

"Không khách khí thì sao chứ?"

Cô nhóc thế nhưng cũng trừng trở lại, chống nạnh ưỡn ngực, sau đó lớn tiếng nói với tôi: "Một người ngu ngốc như chị, căn bản không hề xứng với anh ấy. Lại còn ngốc đến độ cái gì cũng không biết, tôi cảm thấy anh ấy đặc biệt uất ức. Chị có biết hay không, anh ấy chỉ vì chị mà thiếu chút nữa đã chết rồi đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.