Trên người Lục Duệ
Bạch có mùi cỏ xanh nhàn nhạt, tôi ngửi thấy, trong lòng chợt có chút
hoảng hốt, mùi hương như vậy không hiểu sao có chút quen thuộc. Tôi theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện thầy ấy đang nghiêm túc nhìn tôi chăm
chú. Lúc đụng phải tầm mắt của tôi hình như có hơi kinh ngạc trong nháy
mắt, tôi nhếch môi cười, giả vờ bình thản, "Thầy Lục, thầy không phải có xe sao?"
“Cho bạn mượn rồi.”
Lúc thầy ấy nói chuyện, khóe môi luôn cong lên theo thói quen, tôi không khỏi cũng mím môi vui vẻ.
Người đàn ông như vậy quá ôn hòa, nói chuyện cùng thầy ấy khiến tôi có
loại cảm giác chính mình rất thục nữ, tốt hơn nhiều so với ai đó!
Không biết có phải cảm nhận được oán niệm của tôi hay không, Đoạt Mệnh Liên
Hoàn Call của "Âm hồn bất tán" lại đúng lúc vang lên. Tôi vừa nhìn thấy
là điện thoại của tên kia liền giận dễ sợ, mới vừa rồi không quan tâm
quăng tôi qua một bên, bây giờ gọi điện thoại làm cái gì, muốn xin lỗi
cũng muộn rồi. Cậu ta cho là chỉ mình cậu ta có tính khí thiếu gia sao,
tôi cũng có, có được không.
Trực tiếp nhấn nút từ chối không nhận, Lục Duệ Bạch hỏi, "Sao không nhận?"
"A, 10086 phục vụ khách hàng đáp lễ."
". . . . . ." Lục Duệ Bạch cũng không vạch trần tôi, thật ra từ góc độ của thầy ấy hẳn đã sớm thấy được cái tên trên màn hình.
Điện thoại từ đó im lặng, Lâm Cẩn Nam không tiếp tục gọi tới. Tôi trừng mắt
nhìn điện thoại của mình như đang nhìn kẻ thù, Lâm Cẩn Nam quả nhiên chỉ nhiệt tình trong ba phút, ngay cả áy náy cũng không có một chút thành
ý. Tôi dứt khoát tắt máy, nhét điện thoại xuống nơi sâu nhất trong túi,
còn vô cùng không muốn nhìn thấy mà lấy khăn lụa phủ kín lên, mắt không
thấy, tâm không phiền, tôi không muốn vừa mở túi ra thì làm cho mình
ngột ngạt.
"Giận dỗi với bạn trai hả?"
"Không ạ, em không
có bạn trai." Tôi phản bác quá nhanh, Lục Duệ Bạch có chút sửng sốt. Tôi cũng ý thức được mình phản ứng quá kích động, nhưng hết cách rồi, chỉ
cần dính líu tới quan hệ với Lâm Cẩn Nam, tôi lúc nào cũng có thói quen
phủ nhận trước tiên. Hơn nữa, Lục Duệ Bạch nói thế nào cũng xem như là
thầy giáo của tôi, mặc dù đã năm thứ hai đại học, nhưng vẫn cảm thấy có
loại ảo giác bị thầy giáo bắt gặp yêu sớm.
"Em cũng không phải
học sinh trung học, tôi sẽ không can thiệp chuyện tình yêu của em." Lục
Duệ Bạch dường như đoán được ý nghĩ của tôi, vẻ mặt muốn cười mà không
cười.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Lục Duệ Bạch, thì ra là như vậy!
Thầy ấy nhất định đã nghe được những lời đồn bên ngoài, nhưng khổ nỗi
không có chứng cứ, trước đó không tiện chỉ trích tôi. Vì để ngừa mất thể diện của người thầy giáo, bây giờ bắt đầu dẫn dụ tôi chủ động khai báo
"Tội trạng". Tôi cảm thấy được tôi thật sự phải nói rõ ràng, vì vậy
trong lòng trấn định lại, nghiêm mặt nói, "Em nói thật, em thật sự không có bạn trai. Hơn nữa cũng chưa từng nói yêu đương với ai, mối tình đầu
của em vẫn còn đấy."
Lục Duệ Bạch nhíu mày nhìn tôi, trong mắt có chút gì đó tôi nhìn không hiểu. Có phải cảm thấy tôi rất có chiều sâu
hay không? Không dễ dàng bị tính kế như vậy. Trong lòng tôi cười trộm,
thầy à, thầy còn kém quá, nhà em có mấy người phúc hắc. Em sớm đã đấu
tranh tồn tại trong cảnh nước sôi lửa bỏng rồi, cỡ như thầy thì có hề
gì.
"Vậy em cảm thấy tôi thế nào?" Lục Duệ Bạch chợt mở miệng, một đôi tròng mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào tôi.
Cằm tôi muốn rớt xuống, thật lâu mới tìm về suy nghĩ của chính mình, thầy…
thầy ấy cũng quá đáng kính rồi! Thế nhưng vì cứu vãn học sinh lầm đường
lỡ bước mà chủ động hiến thân. Tôi nhìn về phía ánh mắt thầy ấy mà tràn
ngập kính nể, "Thầy Lục, thầy thật là hài hước, thầy thế nào em làm sao
mà biết… em cũng không biết xem tướng."
Tôi cười khan hai tiếng,
giả vờ ngây ngốc gì đó thì tôi thành thạo nhất. Nhưng trái tim nhỏ vẫn
không ức chế được bắt đầu nhảy ‘thình thịch’, cảnh tượng này cũng quá
quỷ dị nha. Thầy giáo cao lớn đẹp trai đứng ở trước mặt học sinh của
mình hỏi cô ấy cảm thấy mình như thế nào, cái này… xem như là đùa giỡn
sao?
Lục Duệ Bạch cũng không để ý bên cạnh có người hay không,
chợt đang cúi người ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đôi tay còn phủ trên
mu bàn tay tôi, "Dịch Mộ Tranh, em thật đáng yêu, tôi… thích em."
Tôi rất không có cốt khí mà há to mồm, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục
Duệ Bạch. Dung mạo đẹp đẽ đều mang vẻ nhu hòa, lòng bàn tay đang nắm lấy tay tôi khô ráo ấm áp, ngón tay còn khẽ siết chặt đầu ngón tay của tôi.
Cảm thấy một hồi Thiên Lôi ầm bổ qua đỉnh đầu của tôi, mẹ nó, mới vừa rồi
tôi còn không dám xác định, bây giờ tôi cơ bản đã có thể khẳng định xác
định cùng với nhất định rồi. Tôi bị đùa giỡn rồi ! Tôi lại bị chính thầy giáo của mình ở trên tàu điện ngầm đùa giỡn! !
Người ngồi cạnh
cũng dựng thẳng lỗ tai dán tới đây, ánh mắt còn thường thường đảo qua
giữa tôi cùng Lục Duệ Bạch. Câu dẫn trần trụi a, Lục Duệ Bạch sao có thể ở trước mặt mọi người công khai dụ dỗ học sinh của chính mình. Nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của Lục Duệ Bạch, tôi nuốt một ngụm nước
bọt, cố đè xuống bản tính háo sắc của mình.
"Thầy Lục, cái đó. . . . . . Chúng ta đến trạm rồi."
*
Bây giờ tôi cảm thấy, chân cũng không đau, giày cao gót cũng không cọ vào
chân nữa, điện thoại di động cũng không chướng mắt nữa. Bởi vì tất cả tế bào não của tôi đều chạy đến trên mặt trăng vô lực suy nghĩ rồi. Tôi
len lén giương mắt nhìn Lục Duệ Bạch bên cạnh, thầy ấy vẫn giữ vẻ mặt
lạnh nhạt nhìn bóng đêm phía trước. Không hề có chút dấu hiệu nào là mới vừa tỏ tình xong, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tôi
cảm thấy không được tự nhiên, đó là thầy giáo của tôi, tôi chưa gặp qua
thầy ấy mấy lần, nói cũng chưa nói được mấy câu. Thầy ấy tại sao đột
nhiên lại thổ lộ vơi tôi? Nếu nói coi trọng vẻ bề ngoài của tôi, vậy tôi cũng không vui mừng nổi. Tôi mặc dù vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng vẫn không
hy vọng người đàn ông bị dáng ngoài của mình hấp dẫn mới đến gần mình.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của thầy ấy đường nét rõ ràng, tôi rút ra kết luận,
thầy ấy không thể nào để ý vẻ bề ngoài của tôi. Bởi vì thầy ấy còn đẹp
hơn tôi. Như vậy, chính là muốn "Lấy mình làm gương", hoàn toàn cảm hóa
"cô gái hám tiền" bị dư luận đồn đãi là tôi đây?
Tôi liếc nhìn
phía trước, đã sắp đến ký túc xá rồi. Vì vậy tôi quyết định chủ động mở
miệng, kiên quyết không thể mất thể diện, cũng không thể cho thầy ấy cơ
hội tính kế tôi.
"Thầy Lục, về chuyện thầy vừa nói ——"
"Dịch Mộ Tranh." Lục Duệ Bạch dừng bước, bóng đêm trên người thầy ấy lại mang một tầng trong trẻo lạnh lùng, thầy ấy thoáng cúi đầu nhìn tôi, trong
mắt tràn đầy ý cười, "Em có phải cho rằng tôi đang trêu chọc em hay
không?"
". . . . . ." Không phải cho rằng, là khẳng định.
Thầy Lục khe khẽ thở dài, "Em thật sự không nhớ rõ tôi sao?"
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thầy Lục, "Chúng ta trước kia đã từng gặp nhau?"
Lục Duệ Bạch chỉ cười không nói, chỉ là chậm rãi giơ tay lên, bàn tay dày
rộng phủ lên đỉnh đầu của tôi, động tác này chú Dịch Thiên Bắc thường
làm. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy rất an tâm, ánh mắt nhìn về phía thầy
ấy cũng mềm mại hơn nhiều. Người đàn ông dịu dàng như vậy, người mà tôi
muốn chính là người đàn ông giống như chú vậy. Dịu dàng thành thục, có
thể cho tôi cảm giác an toàn100%.
"Chờ đến ngày em yêu anh, anh
sẽ nói cho em biết mọi chuyện." Giọng nói thấp thấp trầm trầm của Lục
Duệ Bạch vang lên, ánh mắt cũng là phức tạp khó có thể hiểu.
*
Tôi thất thần trở về ký túc xá, sau đó tới phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng lại nhìn laptop ngẩn người. Đinh Kỳ Kỳ quơ quơ móng vuốt với móng tay
sơn màu đen trước mặt tôi, khuôn mặt tái nhợt hoảng sợ nhìn tôi, "Quả
Cam, cậu làm sao vậy? Bị cái gì kích thích, sao cứ nhìn vào tấm ảnh của
thầy Lục mà cười ngây ngô vậy."
Tôi vội vàng hồi hồn, liếc nhìn
websites trên laptop, sao lại đần độn u mê mở ra mục có Lục Duệ Bạch
trên diễn đàn trường học vậy chứ.
Đinh Kỳ Kỳ ý vị sâu xa quan sát tôi, "Cậu hẳn không phải đang có chủ ý gì với thầy Lục chứ?"
Nói cái gì vậy, rõ ràng là thầy ấy đang tương tư tôi! Tôi mặt không đổi sắc nói, "Thì sao, sợ tớ không bắt được thầy ấy sao?"
". . . . . . Dịch Mộ Tranh, cậu khiến Lâm Cẩn Nam làm sao chịu nổi a.
Người ta chính là lặng lẽ thủ hộ cậu nhiều năm như vậy rồi."
"Ngừng, cậu ta đang thủ hộ tớ sao? Cậu ta là đang bôi đen tớ thì có, cậu thấy
cậu ta có từng dừng lại sao, cậu thấy cậu ta từng thủ thân như ngọc vì
tôi sao? Cậu ta chính là không nhúng chàm tôi thành công, nên trong lòng khó chịu đấy."
Đinh Kỳ Kỳ vô cùng sùng kính giơ ngón tay cái lên, "Năng lực không biết tốt xấu hạng nhất."
Tôi không để ý tới cô ấy, tôi sâu sắc bị Lâm Cẩn Nam độc hại nên tôi đây
biết rõ nhất tên kia ác độc cỡ nào. Chuyện Lâm Cẩn Nam không có việc gì
lại mời các cô ấy ăn cơm cho là tôi không biết sao? Hừ, đồng bọn chính
là do vậy mà luyện thành. Ánh mắt tôi quay trở lại laptop, dù sao mở ra
xem một chút cũng không sao. Vì vậy tôi bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu
chuyện bát quái về Lục Duệ Bạch.
Internet quả nhiên lợi hại, từ
chiều cao cân nặng, nhóm máu, sở thích đến việc học cùng với sự nghiệp
của Lục Duệ Bạch đều bị bát quái. Một đường đều xuôi gió xuôi nước, có
chút thành tích, nghe nói có một người cha rất giỏi chống phía sau. Quan trọng nhất là người đàn ông này 25 tuổi nha, cư nhiên chưa có một chút
xì-căng-đan nào, cư nhiên chưa từng yêu đương! Tôi vô cùng thổn thức,
quả thật chính là một con kim quy (rùa vàng) chợt xuất hiện là mù mắt
mọi người a. Thế nhưng người như vậy thật sự có cần thiết tới trường của chúng tôi làm giáo viên hướng dẫn không?
Từ tư liệu của thấy ấy, tôi cố gắng lục tìm ở trong đầu rất nhiều lần cũng không nhớ ra mình đã từng gặp người như vậy. Cố tình, thầy ấy còn gợi lên lòng hiếu kỳ của
tôi mà không nói cho tôi biết. Tôi có chút chán rồi, nhìn màn ảnh tối
hơn một chút. Tâm tình cũng bắt đầu không khỏi phiền não, suy nghĩ một
chút vẫn là lấy điện thoại ra nhấn nút mở máy.
Sau một hồi im lặng, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn.
Mở ra xem, quả nhiên là Lâm Cẩn Nam gửi tới, nhưng là một câu không giải thích được. . . . . .
"Thì ra cậu thật sự..."
Tôi suy tư thật lâu cũng không hiểu ra cái gì, cậu ta không phải gửi nhầm tin nhắn chứ?
*
Buổi tối, tôi vẫn mơ thấy giấc mộng kia, giấc mơ đã lâu không quấy nhiễu tôi lại có thể đột nhiên xuất hiện. Trên trán tôi mồ hôi dày đặc, hô hấp
nặng nề trong bóng đêm có chút đột ngột. Tôi lật người, lấy điện thoại
di động ra vừa nhìn đã ba giờ sáng. Tôi không ngủ được, lăn qua lộn lại
trong đầu đều là cảnh tượng đáng sợ đó. Tôi hít một hơi, từ từ bấm số
của Cola.
Cậu ta rất nhanh nghe máy, chỉ là loáng thoáng có tiếng hít thở nhàn nhạt thuộc về cậu ấy. Tôi cũng không nói lời nào, chỉ là
an tĩnh lắng nghe hô hấp của cậu ấy, nhịp tim bắt đầu dần dần trở nên
bình tĩnh. Thanh âm của cậu ấy có chút giọng mũi khi mới vừa tỉnh ngủ,
"Lại nằm mơ rồi hả ?"
"Ừ."
". . . . . . Kể chuyện xưa cho cậu nhé?"
"Được."
Bên kia truyền đến tiếng vải vóc cọ xát rất nhẹ, tôi biết rõ cậu ấy nhất
định là đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài hành lang ký túc xá nói chuyện
điện thoại với tôi. Chuyện như vậy vào mấy năm trước thường xảy ra, khi
đó Lâm Cẩn Nam còn ở trong nhà, có thể nhận điện thoại của tôi bất cứ
lúc nào. Kể từ khi lên đại học, nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy vì không ảnh hưởng đến bạn cùng phòng nghỉ
ngơi luôn đi ra hành lang nghe điện thoại. Lúc nghĩ như vậy, tôi lại cảm thấy thật ra Lâm Cẩn Nam đối với tôi không tệ, lúc cậu ta không động
kinh không làm chuyện xấu thì vẫn rất tốt.
"Quả Cam?"
"Hả?"
Lâm Cẩn Nam ở bên kia trầm mặc một chút, tiếp đó bắt đầu kể chuyện xưa, tôi cứ cảm thấy mới vừa rồi cậu ấy hình như muốn nói cái khác. Nhưng cậu ấy không nói, tôi cũng cũng không hỏi.
"Hoàng tử anh tuấn đắc tội mụ phù thủy, cho nên bị nguyền rủa biến thành con ếch ——"
"Cola, chuyện hoàng tử Ếch này, tôi nghe rồi."
"Im miệng, đàng hoàng nghe đi."
". . . . . ."
"Mụ phù thủy nói, hoàng tử phải gặp được một cô gái thật lòng thương anh ta thì ma chú mới có thể bị phá giải. Một ngày kia, hoàng tử thật sự gặp
được một vị công chúa. Công chúa hỏi hắn, nếu như ta nói rồi, cho dù ta
trở nên xấu xí cỡ nào, bẩn thỉu cỡ nào, ngươi vẫn sẽ yêu ta chứ? Hoàng
tử nói, đúng vậy. Vì vậy, công chúa hôn xuống. Hoàng tử khôi phục nguyên trạng, nhưng công chúa lại biến mất không thấy nữa. Công chúa biến
thành một con ếch ——"
Tôi khúc khích cười, "Lâm Cẩn Nam, cậu quả nhiên BT, ngay cả kể chuyện xưa mà cũng dung tục giống như cậu vậy."
"Chuyện xưa vẫn chưa xong đâu, còn nghe nữa không?"
Thanh âm của Lâm Cẩn Nam trong đêm tối xuyên qua sóng điện thoại truyền tới
bên tai tôi, tôi nhắm hai mắt vùi vào trong gối. Giọng nói của cậu ấy
trầm thấp êm ái, dường như mang theo nhân tố gây ngủ, từng chút lan tràn vào trong lòng tôi. Tôi bắt đầu ý thức mơ hồ, rõ ràng người này kể
chuyện đồng thoại bậy bạ, nhưng tôi nghe được, thấy trong lòng thật ấm
áp.
Ở thời điểm tôi sắp ngủ, hình như còn có thể nghe được cậu ấy nói nhỏ nỉ non, "Quả cam, cho dù cậu trải qua như thế nào, tớ đều yêu
cậu ——" tôi không biết đây là nằm mơ hay là chân thực, chỉ là trong lòng ê ẩm chát chát.
Lâm Cẩn Nam, tại sao hết lần này tới lần khác nếu là cậu.