Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 56: Chương 56




Cảm giác thật sự là một thứ vừa kỳ quái lại vi diệu, rõ ràng mới vừa rồi còn thân mật như vậy, đảo mắt liền có thể xa lạ đến thế. Nhìn vẻ mặt xa cách của người nào đó, trong lòng tôi không nhịn được bắt đầu chua chua: "Cola, em không có, cho tới bây giờ cũng không có ——"

Tôi không biết phải biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, vì bản thân vẫn luôn là người hết sức bị động lại không biết bày tỏ thiện chí. Nói cho cùng, tôi biết rõ Cola vẫn không cách nào vượt qua được cảm giác tự ti khi đứng trước mặt tôi.

Tôi nghiêng người ôm lấy anh, ngả đầu lên trên bờ vai rắn chắc, nhỏ giọng nói: "Nếu như anh thích, em nhất định sẽ ủng hộ. . . . . . Thật xin lỗi."

Cola trầm mặc, đưa tay ôm lấy tôi, thật lâu sau mới nói: "Là anh không đúng, anh không nên giận chó đánh mèo với em!".

Tôi lắc đầu không đáp, một chút cọ sát nho nhỏ như vậy mà đã không thể đối mặt thì sao có thế giữ vừng được mối hôn nhân này. Trong tình yêu, bạn có thể rất tùy ý, nhưng hôn nhân thì không được. Trước mắt là muốn cùng nhau bầu bạn cả đời, bất luận sự lựa chọn của anh là gì, tôi đều nên ủng hộ vô điều kiện. Tôn trọng lẫn nhau, chính là điều kiện cơ bản nhất trong hôn nhân.

Lại nói đến chuyện làm người mẫu này, thật ra thì Cola cũng không quá hứng thú. Anh vốn người tính tình cực kỳ lạnh nhạt, giới thời trang, thật không thích hợp. Có lẽ anh chỉ muốn trải nghiệm thử, dưới tình huống như vậy, cố gắng chứng minh bản mình cũng không phải không có chút giá trị nào.

Mặc dù đối với tôi mà nói, sự hiện hữu của anh ở đây, cũng đã là trân quý lắm rồi.

Mấy ngày sau đó chúng tôi cũng không đề cập lại chuyện này, tôi cũng không biết Cola đang suy nghĩ gì. Chúng tôi vẫn chung sống rất hòa bình, hi hi ha ha mà trải qua tân hôn cuộc sống vui vẻ.

Lại qua chừng mấy ngày, cho đến khi Lục Hâm tới tận cửa chào hỏi.

Tôi thật sự không biết chị ta lại có nhiều chấp nhất với chuyện này như thế. Chẳng lẽ trai đẹp trên đường nhiều như vậy đều không phù hợp với thẩm mỹ quan của chị ta hay sao? Châm chọc thì châm chọc, nhưng tôi vẫn tiếp đón vị khách này thật tốt.

Lục Hâm cũng không đi thẳng ngay vào vấn đề, khách sáo hàn huyên vài chuyện tào lao. Đối với tình huống của Cola, còn tốt bụng giới thiệu vài bác sĩ chuyên khoa có tiếng. Nhìn rõ ràng chị ta có dụng ý khác, nhưng tôi cũng tuyệt không nóng nảy, an tĩnh ngồi nghe chị ta và cola nói chuyện phiếm.

Cola vẫn luôn không nói nhiều, chỉ là theo lễ phép, kiên nhẫn trò chuyện. Một lát sau, đại khái cảm thấy đã đến lúc, Lục Hâm mới bắt đầu đi vào chủ đề: "Lâm tiên sinh, đối với đề nghị của tôi lần trước, không biết cậu đã suy nghĩ thế nào rồi?".

Sau một hồi trầm mặc, Cola hơi mỉm cười đáp: "Cám ơn ý tốt của chị, nhưng tôi cảm thấy bản thân không quá thích hợp."

Tôi kinh ngạc nhìn anh, không ngờ Cola sẽ cự tuyệt. Trước đó, rõ ràng là còn muốn thử . . . . . .

Lục Hâm hình như không quá ngoài ý muốn, thở dài, yên lặng ngồi trên ghế sofa, nhưng chỉ chốc lát sau, ánh mắt như có như không nhìn về phía tôi nói: "Thật ra thì, tôi biết hai người các em đang lo lắng cái gì. Hiện tại công ty của tôi đang hợp tác với S. J, sản phẩm mới lần này lại vô cùng quan trọng nên được S. J đặc biệt coi trọng. Chủ đề lần này ngoài nâng cao phong cách đàn ông lịch lãm, thì chủ yếu nghiêng về cảm giác u buồn, tình huống của Lâm tiên sinh . . . tôi cảm thấy rất phù hợp. Cho nên mới tìm tới cậu ấy lần nữa, trừ cảm thấy ngoại hình của cậu ấy rất tốt, còn có một nguyên nhân quan trọng."

"Vẻ u buồn đó của cậu ấy dường như xuất phát từ nội tâm!"

Nghe Lục Hâm nói xong, trong lòng tôi thấy rất phức tạp.

Chị ta lại nói tiếp: "Nếu như cậu thật sự không muốn phát triển bằng con đường này, thì có thể chỉ hợp tác với tôi một case này thôi cũng được, đây cũng được xem là một thể nghiệm rất thú vị!".

Cola không nói gì, hai cùi chỏ chống lên đầu gối, đỡ lấy cằm.

Tôi không cách nào đoán được ý tưởng của anh giờ phút này, có điều cũng bị lay động vì câu nói sau cùng của Lục Hâm. Đây cũng là thể nghiệm có ý nghĩa, tuy tôi không muốn Cola giao thiệp với cái vòng phức tạp này, nhưng chỉ đơn giản hợp tác một lần, mà có thể hình thành lên ý chí tin tưởng của anh, lại có thể thỏa mãn ý nghĩ của tôi thì sao lại không đồng ý cơ chứ.

Có phải hay không, chỉ cần thử là biết ngay?

Lục Hâm cho chúng tôi ba ngày suy nghĩ, trước khi đi còn để lại một bản phác thảo hợp đồng .

*

Buổi tối, tôi ngồi ở trước bàn đọc sách nghiên cứu kỹ nội dung trong hợp đồng. Đây cũng là những quy định tạm thời được soạn ra dành riêng cho Cola, nếu không Lục Hâm cũng sẽ không tùy tiện để nó lại đây.

Bên trong có liên quan tới rất nhiều vấn đề về tình huống đặc biệt của Cola. Không thể không nói, Lục Hâm thật sự rất giỏi suy đoán tâm tư của người khác. Dường như chị ta hoàn toàn biết rõ những vấn đề mà tôi đang lo lắng, đang do dự, mỗi một vấn đề đều tìm được một phương thức tốt nhất để giải quyết.

Tôi nhất thời cũng không biết nên quyết định thế nào. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, tôi ngẩng đầu lên, thấy Cola đang thâm trầm tựa vào khung cửa, trên người là bộ quần áo ở nhà màu xám tro, yên lặng đứng ở đó như bóng ma. Nnìn anh như vậy, yếu ớt chẳng khác nào một chú nhóc mới lớn cả.

Tôi đi tới, cầm tay của anh, khẽ thở dài: “Anh muốn thử xem thế nào, có đúng không?"

Cola tay chậm rãi vịn lên vai tôi, cong cong khóe môi, đáp: "Anh không muốn em phải lo lắng, nếu như em không vui thì dù làm cũng chẳng có ý nghĩa gì!".

Tôi ôm lấy anh, nghiêng mặt sang bên, dán lên lồng ngực vững chãi, nghe nhịp tim trầm ổn của ai đó mà cười không ra tiếng.

Thật là đồ ngốc mà.

Cola vuốt tóc tôi, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, nói: "Dường như anh đã không khống chế tốt tâm tình của mình, anh như vậy có phải làm cho người ta chán ghét không?".

Tôi đưa ngón trỏ lên môi của anh, ý bảo đừng nói nữa.

Anh sao sẽ không được, sao có thể khiến người ta chán ghét được? Với tình cảnh như vậy, anh đã làm rất khá rồi. Cho tới bây giờ, anh chưa từng khiến cho tôi cảm thấy anh như một gánh nặng, càng không có một chút ý tưởng vặn vẹo hoặc là u ám nào.

Rõ ràng thế giới của anh chỉ là một vùng tăm tối, nhưng vẫn luôn mang lại cho tôi cảm giác như đang ở gần một vầng thái dương sáng rỡ. Sự ấm áp mà anh mang lại, đã khiến cho tôi quên hết tất cả, quên đi việc anh là một người mù, quên đi sự khác biệt giữa thế giới của anh và. . . . thế giới của chúng tôi.

"Ông xã, không vui thì phải nói cho em biết. Chúng ta là vợ chồng, mặc kệ anh vui hay là không, em cũng đều muốn biết". Tôi cầm tay anh, đan xen tay mình vào giữa những ngón tay thon dài kia, từ từ giữ chặt.

"Người em yêu là Lâm Cẩn Nam, người đàn ông không hề hoàn mỹ lại còn kiêu ngạo. Người gì mà vừa khó tính, hay soi mói, tuy nhiên em lại vẫn cứ thích, cho nên. . . . . . dù anh có thế nào, thì vẫn là người mà em yêu nhất, mãi mãi sẽ không thay đổi!".

Bàn tay đang đặt trên đầu tôi bỗng khựng lại, không tiếng động nhìn thẳng vào nhau. Anh từ từ cúi người, lòng ngón tay vuốt ve qua mũi của tôi, rồi phủ lên trên môi, anh cúi đầu, chính xác hôn lên môi của tôi, tinh tế lướt qua cánh môi.

Tôi hé mở môi, nghênh đón người nào đó nhiệt liệt.

Cái hôn kịch liệt này, mang theo mối cảm xúc ngổn ngang không rõ. Sau một hồi dây dưa, anh giữ chặt gáy tôi, nhỏ giọng nói: "Tại sao mỗi lần em đều phải nhìn thấu triệt tim gan anh như vậy, ngay cả anh tự ti thế nào cũng đều thấy được rõ ràng, như thế tuyệt không đáng yêu chút nào!".

Tôi bật cười khe khẽ, cọ cọ vào chóp mũi anh, nói: "Vậy cứ thử một lần nhé. Chồng em đẹp trai như vậy, sao có thể thân mật với người phụ nữ khác được chứ, hiếm có khi em hào phóng một lần, chụp xong quảng cáo S. J này, chúng ta sẽ không làm nữa!".

Cola sờ sờ đầu của tôi, nở nụ cười sáng lạn: "Em nghĩ anh mặc đồ bơi chụp ảnh sao? Anh mặc Âu phục đấy, vợ yêu ạ!".

". . . . . . Âu phục cũng có đường cong."

". . . . . ."

Mà đường cong của phái nam cũng rất dễ khiến cho phụ nữ … khụ, kích động, chẳng phải sao? !

*

Thời điểm tiến hành chụp ảnh quảng cáo S. J, thì trường học cũng bắt đầu khai giảng. Vì thế tôi không có nhiều thời gian ở bên cạnh Cola, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhờ tiểu Tư và chú Ngô tới giúp.

Lục Hâm cũng thường đến studio giám sát.

Mỗi lần về, tiểu Tư đều hưng phấn nói với tôi: "Chị không biết hôm nay lúc Lâm tiên sinh chụp hình đẹp trai như thế nào đâu? Biểu hiện đúng là siêu cấp xuất sắc!".

Tôi không đến được, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự thỏa mãn của Cola từ công việc này. Công việc có thể mang lại cho anh cảm giác phong phú mà tôi không thể bù đắp được. Nhưng quan trọng nhất, là niềm tin của anh cũng bắt đầu được xây đắp lại.

Ở trong công tác, nhận được sự thưởng thức và tôn trọng của mọi người, điều này khiến cho anh cảm thấy giữa mình và những người khác không có nhiều bất đồng.

Lần quảng cáo này đều là những sản phẩm cao cấp của S. J, cho nên cũng không phải quay quảng cáo khổ cực cho lắm nhưng lại yêu cầu rất nhiều tư thế tạo hình, cho nên Cola luôn phải làm việc rất muộn, trong khi đó sáng sớm đã phải ra khỏi cửa.

Tôi khó có thể tưởng tượng một người âm trầm như Cola làm thế nào mà phối hợp được với những chuyên gia trang điểm kia, mặc cho bọn họ tùy ý mân mê tóc và gương mặt của mình? Nhưng dù có tò mò thế nào, thì việc học ở năm thứ ba này rất nặng, tôi không thể dứt ra mà đi đến studio xem được.

Lúc rảnh rỗi sẽ gọi điện cho tiểu Tư, dặn dò cô bé phải đặc biệt coi chừng Cola. Tiểu Tư cũng thường hay kể cho tôi về tình hình quay chụp thế nào, nhưng mà lần nào cũng đều nhắc đến Lục Hâm, nói chị ta lợi hại ra sao, săn sóc cho Cola thế nào, mỗi lần Cola chụp ảnh là chị ấy cũng đều có mặt cả.

Tôi rất thắc mắc, chẳng lẽ một công ty lớn như Hoa Thiên, Tổng giám đốc sẽ rất rảnh hay sao?

Tổng cộng có tất cả bảy lần chụp, mà mỗi lần quay chụp đều là những nơi khác nhau. Trong đó có sáu lần lấy cảnh trong nước, đến lần cuối cùng người của công ty lại đột nhiên thông báo rằng phải chụp ngoại cảnh ở Úc.

Tôi nghe xong giận đến mức xù lông, tình huống của Cola như thế, tôi làm sao có thể yên tâm để anh đi được? !

Đã thế hiện tại chương trình học ở trường lại đẩy nhanh tiến độ để học kỳ sau sẽ an bài đi thực tập. Nhưng không ở bên cạnh Cola làm thế nào tôi cũng đều không yên tâm.

Cola an ủi rằng trước đó khi chúng ta chia tay nhau bốn tháng cũng một mình anh vượt qua được.

Tuy nói như vậy, nhưng cuối cùng tôi vẫn thấy lo lắng bất an.

Nhưng khi nhìn Cola dần dần khôi phục lòng tin, tôi thật sự không muốn ngăn cản anh vào lúc này. Cho dù thế nào thì anh cũng có mong muốn của mình, hi vọng độc lập làm việc mà không nhờ cậy vào ai.

Tôi không nên quá mức cường thế, hay lo được lo mất mới phải

*

Cola sang Úc bảy ngày, tôi không biết mình đã trải qua thời gian đó ra sao. Mỗi ngày đều nằm ở trên chiếc giường rộng lớn, nơi đâu cũng đều bao phủ hơi thở của người nào đó. Tôi ngủ chập chờn lúc tỉnh lúc mơ, hoảng hoảng hốt hốt mơ toàn việc kinh dị, một hồi nằm mơ thấy Cola lạc đường, một chốc lại nằm mơ thấy Cola có chuyện ngoài ý muốn, lát nữa lại nằm mơ thấy Cola bị xe đụng. . . . . .

Mỗi lần tỉnh dậy tôi đều tự nói với mình rằng đừng quá khẩn trương, Cola không phải là trẻ con, cho dù không nhìn thấy được, cũng đã là một người trưởng thành, gặp phải tình huống khó giải quyết cũng sẽ nghĩ được biện pháp giải quyết. Hơn nữa, bên cạnh anh còn có tiểu Tư chú Ngô nữa mà.

Mặc dù thế tôi vẫn cảm thấy tiểu Tư rất không đáng tin chút nào.

Ngây ngô qua bốn ngày, mỗi đêm đều nói chuyện điện thoại với Cola, nghe được giọng nói thâm trầm của anh mới có thể an tâm đi ngủ.

Nhưng việc ngoài ý muốn, thường thường chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.

Lúc đang ngồi học, điện thoại của tôi bắt đầu reo lên điên cuồng. Nhìn dãy số thật dài đầy xa lạ, dự cảm xấu bỗng nhiên dâng lên, đại não chỉ còn một mảnh trống không, ngay trước mặt giáo sư và các bạn tôi không kịp nói gì đã chạy vọt ra khỏi phòng học.

Giọng tiểu Tư ở trong điện thoại rất vội vàng, lắp bắp khẩn trương không hề logic chút nào, nhưng mà tôi nghe vẫn hiểu.

Chuyện mà tôi lo lắng, rốt cuộc vẫn xảy đến. . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.