Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 6: Chương 6




Đang dây dưa, tôi chỉ mơ hồ thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của Lục Duệ Bạch, một đôi mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Nam. Quyền cước đánh trả Lâm Cẩn Nam cũng là không lưu lại một phần tình cảm nào , Lục Duệ Bạch như vậy tôi chưa từng thấy qua, thì ra dưới bề ngoài cò vẻ nho nhã kia cũng có một mặt hung ác đáng sợ như vậy.

Tôi ho khan vài tiếng, cổ họng ngứa ngáy, thanh âm khàn khàn hô lên một tiếng, "Cola ——"

Lâm Cẩn Nam buông Lục Duệ Bạch ra, trầm mặc nhìn anh ta một hồi mới chậm rãi đi về phía tôi, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người đem quàng lên người tôi. Lúc cậu ấy đưa tay ôm tôi, tôi không hề do dự ôm cổ cậu ấy. Lâm Cẩn Nam mang tôi rời khỏi đó, tôi cuối cùng vẫn quay đầu lại liếc nhìn Lục Duệ Bạch. Anh ta ngồi ở chỗ đó, nhè nhẹ xoa khóe môi, tôi không hiểu ánh mắt anh ta nhìn tôi, so với lúc trước càng khó hiểu hơn.

Đoạn đường đi ra khỏi hồ bơi, Lâm Cẩn Nam cũng không nói chuyện, tôi dựa vào lồng ngực của cậu ấy, bên tai là cái cổ ấm áp của cậu. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy, chỉ thấy cậu ấy mím chặt môi, mơ hồ còn có vết bầm nhàn nhạt. Chần chừ một lúc, tôi vẫn giơ tay sờ lên vết thương, "Đau không?"

"Không đau."

Lâm Cẩn Nam lạnh lùng ném ra hai chữ. Tôi cũng không dám nói nữa, biết rõ lúc này tốt nhất không nên chọc cậu ta. Mỗi lần đánh nhau xong, sự hung hăng quanh người cậu ta đều thật lâu mới có thể tiêu tan, bộ dáng người sống chớ lại gần. Tôi sợ cậu ấy giận chó đánh mèo tôi, nên ngoan ngoãn vùi trong ngực cậu ấy không dám động.

Đường đến bãi đậu xe thật dài, giống như đi thế nào cũng đi không tới vậy, thân thể tôi cứng ngắc, để làm dịu không khí, tôi tự cho là hài hước toét miệng hỏi cậu ấy, "Aiz, Lâm Cẩn Nam, bộ dạng cậu mỗi lần đánh nhau xong đều giống như người khác thiếu nợ tiền cậu ấy, về sau có thể gây bạo hành gia đình hay không?"

Lâm Cẩn Nam dừng lại bước chân, ý vị không rõ nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không được tự nhiên rũ mắt xuống, "Gì vậy, bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận hả… Muốn đánh nhau thì để hôm khác, tôi hôm nay không…"

"Dịch Mộ Tranh." Cậu ấy thả tôi xuống đất, đôi tay lại quấn trên eo tôi kéo tôi vào sát trong ngực, cũng không để ý tôi giãy giụa, nghiêm túc nhìn kỹ tôi, "Tôi lặp lại lần cuối cùng, cậu muốn chạy trốn tôi thì tùy cậu, muốn giả ngu tôi cũng phối hợp với cậu. Nhưng, đừng thử thách tính nhẫn nại của tôi nữa, Lục Duệ Bạch sẽ là người cuối cùng."

Tôi nhìn cậu ta, càng nhìn càng mơ hồ, hốc mắt căng ra đến khó chịu.

Ánh mắt của cậu ta nghiêm túc nhìn tôi mới rồi từ từ chuyển thành bất đắc dĩ, ngón tay lạnh như băng nhè nhẹ vuốt ve gương mặt tôi, "Đồ ngốc, khóc cái gì?"

Tôi mím môi không để cho thứ chất lỏng mặn chát kia chảy vào khóe môi, cắn chặt hàm răng nói không ra lời. Lời như thế là lần đầu tiên cậu ấy nói với tôi, quan hệ giữa chúng tôi, từ sau mười sáu tuổi đã bị tôi phân rõ khoảng cách. Tôi thấy được cố gắng của cậu ấy, nhưng tôi chính là làm sao cũng không bước qua được đường ranh giới trong lòng kia.

Tôi bối rối xoa mặt, mạnh miệng nói, "Ai khóc chứ."

Lâm Cẩn Nam mang theo ý cười, giọng nói dịu dàng làm cho lỗ mũi của tôi càng chua xót hơn. Cậu ấy khẽ cúi người nhìn tôi, nắm lỗ mũi của tôi, "Con sên, khó coi chết đi được."

Tôi thừa dịp cậu ấy bóp lỗ mũi của tôi cố ý "vù vù" hỉ mũi ra bên ngoài, Lâm Cẩn Nam đã sớm biết tôi sẽ dùng đến chiêu này, tốc độ nhanh đến mức tôi còn chưa kịp nhìn cậu ấy thu tay lại. Cậu ấy chán ghét lau ngón tay lên trên người tôi, cau mày, "Dịch Mộ Tranh, cậu sao vẫn còn cái đức hạnh này. Ghê tởm chết mất!"

Tôi hít hít mũi, còn đặc biệt không có hình tượng nấc cục một cái, "Lau đi, lau đi. Dù sao áo tôi đang mặc cũng là áo khoác của cậu."

". . . . . ." Lâm Cẩn Nam im lặng.

". . . . . ." Tôi nhìn cậu ấy đứng trước mặt cũng nhất thời không biết nên nói gì, lại một lần nữa nhìn trái nhìn phải. Nhưng không có lần sau, tôi biết rõ tôi không trốn được bao lâu. Tính nhẫn nại của Lâm Cẩn Nam đã bị tôi làm cho cạn kiệt, bốn năm thật sự rất nhanh. Tôi cho rằng tôi còn rất nhiều thời gian có thể phung phí.

Tôi xoay người dẫn đầu bước đi, "Đi thôi, ở đây giả làm tượng sao. Muốn làm hành động nghệ thuật cũng phải chờ lúc chị đây ăn mặc đẹp mắt chứ, bây giờ quả thật chính là một người không ra hình dàng."

Lâm Cẩn Nam bước qua , giữ tay tôi lại. Tôi trừng lớn mắt, "Cola đáng ghét, buông tay. Tay của tôi có thể tùy tiện để cậu nắm hay sao?"

Lâm Cẩn Nam cong khóe môi, cười nhạt, "Tôi cho cậu biết, ngoại trừ tôi, thật đúng là không có người nào có bản lãnh nắm tay cậu. Có muốn thử xem một chút hay không?"

Tôi thừa nhận tôi bị khí thế của cậu ấy áp đảo, nhưng vẫn rất tức giận, thở phì phì cắn răng, "Khốn kiếp, tôi đây là giữ lại cho chồng tương lai của tôi đấy!"

Cậu ấy nghe xong lời này càng hăng hái, dán lại gần tôi, "Vậy liền kết hôn đi, dù sao cậu cũng phải gả cho tôi. Tôi cũng chỉ là sử dụng trước quyền sở hữu của mình thôi. Đúng rồi. . . . . ." Lâm Cẩn Nam nheo mắt cười với tôi.

Vừa thấy cậu ta cười như vậy tôi liền nhức đầu, chắc chắn là miệng chó không mọc ra ngà voi rồi. Quả nhiên cậu ta đặc biệt mập mờ nâng lên hai bàn tay đang nắm chặt của chúng tôi quơ quơ, "Mấy hôm trước là ai mỗi ngày la hét bàn tay xinh đẹp như vậy chưa từng được nắm lấy, thay vì tiện nghi cho người ngoài, không bằng để tôi nắm là được. Dù sao hai ta quen thuộc như vậy… trên người cậu có mấy cái nốt ruồi ——"

"A!" Tôi bịt tai dậm chân, "Cảnh sát, cứu mạng a, có lưu manh ....! !"

Lâm Cẩn Nam khúc khích cười, giơ tay lên vuốt tóc tôi, "Còn sợ không?"

Tôi sửng sốt một chút, sự sợ hãi lúc ở hồ bơi hình như đã giảm bớt rất nhiều, tảng đá lớn trong lòng lại từ từ chìm xuống. Tôi ngập ngừng nói, "Làm sao cậu biết tôi ở nơi này?"

Lâm Cẩn Nam nghe xong lời này của tôi, giật mình tỉnh ngộ: "Aiz, tôi quên mất. Chu Manh vẫn còn ở trong hồ bơi——"

Tôi một hơi nghẹn đến ngực, bực mình rống, "Cút! Trở về bên cạnh Chu Manh của cậu đi." Nói xong xoay người rời đi, cũng không quan tâm tới Lâm Cẩn Nam, Hoa Hồ Điệp khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Lâm Cẩn Nam đúng là âm hồn bất tán theo tới, thò người tới, "Còn nói không ăn dấm."

Tôi hướng về phía cậu ta nghĩ làm ra động tác buồn nôn, nhất thời trong bụng cuồn cuộn một hồi buồn nôn. Tôi che miệng vọt tới thùng rác bên cạnh, ói nửa ngày cũng không ra cái gì. Lâm Cẩn Nam vỗ lưng tôi, đặc biệt buồn bực nói, "Đến mức vậy sao, ghét bỏ tôi thành ra như vậy?"

Tôi trợn trắng mắt, nôn đến mức toàn thân cũng sắp mệt lả. Một phen gạt ra móng vuốt của cậu ta đang chiếm tiện nghi trên lưng tôi, "Vỗ chỗ nào đó…! Tôi là nhớ tới nước trong bể bơi đã ngâm qua chân thúi của nhiều người như vậy nha, ghê tởm chết mất."

Lâm Cẩn Nam cau mày nhìn tôi, lập tức móc ra chìa khóa xe đưa cho tôi, "Đi lên xe ngồi nghỉ đi, tôi đi mua nước cho cậu súc miệng. Không được, nếu không thì đi bệnh viện súc ruột đi, rất bẩn nha!"

". . . . . ." Cậu, cái tên chết tiệt! Tôi bạo phát, "Rốt cuộc là ai ghét bỏ ai vậy, súc ruột, cậu cố ý hả?"

Lâm Cẩn Nam gãi gãi lỗ tai, nhưng trên mặt lại là nụ cười hiếm thấy.

Tôi nhìn nụ cười của cậu ấy, trong lòng cũng ấm áp. Ở bên cạnh cậu… có thể thấy cậu cười như vậy, như vậy là đủ rồi. Những thứ khác, tôi còn có thể yêu cầu xa vời gì chứ.

*

Quan hệ với Lâm Cẩn Nam dường như lại trở về giống trước kia, cả ngày dính vào nhau. Cùng nhau chơi game, cùng nhau tự học, tên gia hỏa không thích đọc sách cư nhiên cũng tốt tính cùng tôi chui vào thư viện. Không gian yên tĩnh như vậy thật ra tuyệt không thích hợp với tôi, nhưng tôi không có bạn trai, lúc ký túc xá không có người, tôi chỉ có thể ở thư viện giết thời gian.

Tôi cũng không thích học tập như vẻ bề ngoài, đọc sách gì đó đều là giả bộ. Ẩn giấu dưới cuốn sách giáo khoa thật ra là một quyển tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngấy. Trái lại Lâm Cẩn Nam thì sao, tôi len lén liếc nhìn cái người đang yên lặng viết viết gạch gạch trên sách giáo khoa, cậu ấy nghiêm túc hơn tôi nhiều. Cậu ấy và tôi không giống nhau, lúc nên chơi thì cậu ta chơi rất high, lúc nên học tập thì cũng rất cẩn thận tỉ mỉ. Lấy thành tích của cậu ấy thật ra có thể vào học trường tốt hơn. . . . . . Cuối cùng lại. . . . . .

"Cứ nhìn tôi làm gì?" Lâm Cẩn Nam nghiêng mặt sang bên nhìn tôi.

Tôi ‘phi’ cậu ta: "Yên tâm, có nhìn nữa cũng sẽ không nghĩ đem cậu chén sạch."

"Vậy là muốn nuốt hay sao?" Cậu ta cười như không cười cong lên khóe môi, ngón tay xoay bút, "Hay là từng ngụm từng ngụm, từ từ ăn?"

Lỗ tai tôi nóng lên, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh cấm trẻ em, quanh co nói, "Ở nơi thiêng liêng như vậy, cậu lại nói chuyện bậy bạ như vậy, cậu rất không thuần khiết."

"Quả cam, cậu có phải đặc biệt tò mò loại chuyện như vậy hay không? Mỗi ngày trong đầu đều đang mơ mộng nha."

Tôi nhìn vẻ mặt giảo hoạt của cậu ta, không lưu loát dời mắt, khẩu thị tâm phi nói, "Tò mò cái quỷ a, tôi đây có cái gì không hiểu."

"Nha. . . . . ." Lâm Cẩn Nam ý vị sâu xa gật đầu, "Khẳng định không cần tôi hướng dẫn cho cậu?"

Tôi không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu ta, "Lâm Cẩn Nam, cậu đang quyến rũ tôi?"

Lâm Cẩn Nam nghiêng người đến gần tôi, nửa bả vai cũng dính vào sau vai tôi, tay vắt qua bên eo của toi. Tôi sống lưng cứng đờ, cúi đầu nhìn bàn tay kia, đen mặt nhìn cậu ta, "Muốn ăn đòn sao?"

Cậu ta giữ chặt tôi, nhỏ giọng nói ở bên tai tôi, "Ngoan, đây là thư viện, yên lặng. Chúng ta chỉ làm. . . . . . không nói. . . . . ."

Đại não của tôi "Oanh" một tiếng nổ tung, ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cậu ta, cái gì… cái gì gọi là chỉ làm không nói? Làm cái gì, còn nói cái gì?

Lâm Cẩn Nam nhìn vẻ mặt ngây ngốc của tôi cư nhiên cười đến vô cùng vui vẻ, nếu không thì sao nói cậu ta là biến thái chứ.

Ngón tay của cậu ta cách lớp vải chiffon thật mỏng cọ sát bên eo tôi, thân thể tôi càng cứng ngắc, bất an vặn vẹo mấy cái. Cậu ta cười cười nhìn tôi, cánh tay cũng càng lúc càng xiết chặt.

Khuôn mặt tôi nóng đến không thể nóng hơn, nghĩ tới hiện tại sắc mặt của chính mình khẳng định rất giống quả cà chua. Tôi cắn răng nhỏ giọng quát, "Cậu, tên sắc lang chết tiệt, còn không dừng tay tôi cắn cậu."

"Ưmh, cậu không biết tôi thích nhất cậu cắn tôi sao, cũng đã bốn tháng không bị cậu cắn rồi, còn rất hoài niệm. Lần này cắn thế nào?"

Tôi trợn mắt há hốc mồm, ai tới nói cho tôi biết phương pháp có thể làm ghê tởm chết tên BT này, trước khi làm ghê tởm chết cậu ta thì tôi đã sắp bị cậu ta làm cho nghẹn chết rồi.

Ngón tay của cậu ta không thành thật, ngay cả thân thể cũng không đàng hoàng. Hơn nửa người đều đang cọ cọ trên người tôi, hô hấp của tôi bắt đầu có chút rối loạn, chân dưới bàn không nhịn được đá bắp chân của cậu ta một phát, cậu ta còn chưa kịp phản ứng, thì hai cô gái ngồi đối diện đã ghen ghét oán hận trợn mắt nhìn tới.

Tôi hắc tuyến đầy mặt, bị người ta quấy rối, tôi còn không thể phản kháng, đây là cái thế giới gì a.

Lâm Cẩn Nam nhìn tôi không dám phản kháng, quả nhiên giống mấy tên biến thái trên xe buýt, làm không biết chán, được voi đòi tiên. Toàn bộ móng vuốt đều đang dao động bên hông tôi, còn càng ngày càng có khuynh hướng xâm nhập vào bên trong.

Tim tôi bắt đầu nhảy ‘thình thịch’, bên tai đều là tiếng hít thở nặng nề nong bỏng của cậu ta. Tôi nhẫn nhịn!

Một cái tay khác của cậu ta nắm tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve, được rồi, cũng bị cậu ta "cưỡng ép nắm lấy" rồi, tôi cũng không phải liệt nữ trinh tiết gì, chút tiện nghi này tôi cũng cam chịu cho cậu ta chiếm. Nhịn nữa!

Nhưng ngón tay của tôi một hồi nóng bỏng, bị tay của cậu ta bao quanh đụng tới cái gì đó kỳ quái, hình như… thô sáp . Tôi tò mò dùng sức, mơ hồ còn có thể cảm thấy nó nhảy lên, tôi cứng cổ cúi đầu, vừa nhìn liền hút một ngụm khí.

Lật bàn! Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, bà đây không phải Ninja rùa! !

"Lâm Cẩn Nam, cậu, TM, sao ở đâu cũng có thể phản ứng vậy. Rốt cuộc là đói khát cỡ nào a!" Tôi bỗng dưng đứng dậy rống to. Không biết xấu hổ, tức chết tôi rồi, thế nhưng dụ dỗ tôi sờ, sờ cái đó. . . . . .

Lâm Cẩn Nam sắc mặc nhìn không tốt, là vô cùng vô cùng khó coi tột đỉnh. Tôi quay cổ qua nhìn, toàn bộ người trong thư viện đang ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt chấn động nhìn tôi cùng Lâm Cẩn Nam. Được, đời này hẳn là sẽ không có chuyện nào mất mặt hơn. Tôi ảo não thu dọn sách vở, lại xám xịt bị Lâm Cẩn Nam níu lấy cổ áo kéo xuống lầu.

"Dịch Mộ Tranh, tôi sao lại biết cái hàng như cậu chứ? A, từ tinh cầu nào tới, sao lại ngốc như vậy!" Lâm Cẩn Nam đến dưới lầu liền rống lên với tôi.

Tôi yên lặng cúi đầu đếm ngón tay, "Đây cũng không thể oán trách tôi."

Lâm Cẩn Nam tức giận nửa buổi không nói lời nào, sắc mặt đã không thể dùng từ ‘đen’ để hình dung.

Tôi len lén liếc cậu ta một cái, cảm thấy phải nói chút gì đó, ". . . . . . Cái đó, cậu kìm nén không thấy khó chịu sao? Có muốn đi toilet trước hay không, để cho tay phải giúp cậu giải quyết. Xong rồi lại tính sổ với tôi, kìm nén đến xảy ra sự cố, sẽ không tiện nói rõ với bà xã tương lai của cậu."

". . . . . ." Lâm Cẩn Nam bên kia hô hấp hình như càng thêm nặng nề.

Tôi cẩn thận dùng chân vẽ vòng vòng trên mặt đất, "Cái đó, hay là cậu thích tay trái, mau đi đi. Tôi sẽ không nói cho người khác biết , mọi người đều là người lớn, tôi hiểu, tôi ở đây đợi cậu, sẽ không chạy loạn."

Lâm Cẩn Nam chợt tóm lấy cổ tay của tôi, tôi nghiêng ngả té vào trong lòng cậu ấy, đụng vào lồng ngực bền chắc ấy, bả vai cũng có chút ê ẩm, "Cậu… cậu làm gì vậy?"

Lâm Cẩn Nam một tay nắm cổ tay của tôi, một tay cầm sách, nhưng khí lực lại vô cùng lớn, ánh mắt tối tăm, "Không phải tò mò tôi dùng tay thế nào sao, vậy liền dẫn cậu đi xem một chút."

Tôi luống cuống, bám lấy tay vịn cầu thang không buông ra, "Tôi không muốn, không muốn... không muốn nhìn tiểu Cola, xấu chết mất." Khi còn bé tôi từng thấy qua tiểu Cola của cậu ta, xấu vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.