Lúc tôi đang ngủ say
sưa, cả người chợt cảm thấy lạnh lẽo. Tôi mở mắt ra liền nhìn thấy Dịch
Tiểu Liêu đang ôm chăn trong tay, đôi mắt to nhìn tôi chằm chằm. Tôi
chớp mắt, không kiềm chế được lẩm bẩm nói, "Gặp quỷ rồi . . . . ." di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ônLàm sao có thể nằm mơ thấy Dịch Tiểu Liêu chứ? Nhất định là tối hôm qua bị
Dịch Bách Sanh giáo huấn, thần kinh não căng thẳng quá độ, sinh ra ảo
giác.
Vì vậy, tôi trở mình định ngủ tiếp.
Dịch Tiểu Liêu
khẽ chớp lông mi, nhặt lên cái gối ôm bên cạnh đánh về phía tôi. Kinh
nghiệm đau thương ngày trước đã sớm khiến thân tôi nhẹ như yến, tôi bén
nhạy nhảy lên từ trên giường, lại theo bản năng thốt lên, "Mẹ nó, thì ra không phải nằm mơ!"
๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Dịch Mộ Tranh, dám nói ‘mẹ nó’ nữa thử xem!"
Dịch Tiểu Liêu cực kỳ giận dữ, đảo mắt nhìn chung quanh , hình như lại đang tìm thứ gì đó để tập kích tôi.
Tôi đề phòng chú ý từng cử động của mẹ mình, còn chưa từ trong giấc mộng
phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ cũng nhanh chóng xoay chuyển một vòng
trong vài giây ngắn ngủi này. Tiếc rằng thật sự nghĩ không ra mình đã
trêu chọc vị tổ tông này lúc nào, phải biết mẹ không vui, chính là Dịch
Bách Sanh không vui. Dịch Bách Sanh không vui, thì có người sắp gặp xui
xẻo rồi.
Mà người này thường thường chính là tôi, người thuần lương nhất ở nhà. rồi. . . . . .
Tôi đang thất thần, trên mông lại thật sự phải chịu một bàn tay, sức lực này, không nhẹ chút nào.
Tôi hoàn hồn ngay lập tức, tỉnh táo trợn mắt lên giận dữ nhìn mẹ mình, "Mẹ, con 20 tuổi rồi ! 20 rồi biết không? Không được đánh vào mông con nữa!
!"
Dịch Tiểu Liêu không hề có chút cảm giác tội ác nào khi dùng
cách xử phạt về thể xác đối với con mình, chỉ tay vào trán của tôi kêu
lên, "Con bé này, không ra sao, bây giờ thấy sinh viên không thú vị, nên muốn có một đoạn tình yêu thầy trò hả ?"
Đầu tôi oanh một tiếng
nổ tung, dự cảm xấu từng chút từng chút dâng lên từ đáy lòng, sau lưng
còn có cảm giác lạnh lẽo. Tôi ngượng ngùng cười, hi vọng chỉ là sáng sớm buồn ngủ mông lung nên nghe nhầm.
"Mẹ, tối hôm qua ba con lại
bắt nạt mẹ rồi hả? Sáng sớm đã vọng tưởng quá độ?" Tôi bày ra mặt nghiêm đến gần Dịch Tiểu Liêu, lấy lòng hỏi.
di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Dịch Tiểu Liêu khinh thường liếc xéo tôi, nhưng gương mặt lại thoáng có một
vệt hồng khả nghi. Tôi giật thót cả người, nhất thời thật khó thích ứng
được với dáng vẻ thẹn thùng của Dịch Tiểu Liêu. Giây phút sững sờ qua
đi, bà hung hãn quăng cái chăn trong ngực lên người tôi, "Nhanh xuống
lầu, người ta chờ lâu lắm rồi."
Tôi không tình không oán xoa mái
tóc rối bời như cái ổ gà, kì kèo mè nheo đá văng cái chăn trên người ra. Trong đầu lập tức có tia sáng lướt qua, đợi chút, người ta?
Tôi
từ trên giường nhào qua ôm lấy tay của mẹ già, nghiêng mặt góc bốn mươi
lăm độ nhìn mẹ mình, chờ mong mẹ có thể cho tôi một kết quả phủ định,
"Mẹ, người nào vậy? Người nào vậy?"
Dịch Tiểu Liêu hừ lạnh một tiếng, nói gằn từng chữ khiến tôi trợn mắt há hốc mồm, "Lục, Duệ, Bạch!"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Sau khi bà nói xong lại kỳ quái dừng lại, tỉ mỉ vuốt ve cằm quan sát tôi.
Rất lâu mới phun ra một câu, "Chẳng lẽ, con đã nhúng chàm nhiều thầy
giáo rồi sao?"
Tôi khó tin nhìn mẹ mình, cho dù biết rõ mẹ từ
trước đến giờ có lối suy nghĩ rất cực phẩm, nhưng vẫn không tránh được
bị kết quả bà YY quá độ làm cho tức chết. Mắt tôi giật giật , khàn giọng hừ hừ nói, "Mẹ thật đúng là coi trọng con gái mình."
Dịch Tiểu
Liêu khẽ nhếch miệng, mãi sau mới chậm rãi hiểu ra, gật đầu ra hình ra
dáng, "Biết là tốt rồi, điều kiện kém thì tự giác một chút."
Tôi ôm hận nhìn Dịch Tiểu Liêu rời khỏi phòng, im lặng nhìn trời. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«onTôi rốt cuộc là trêu ai ghẹo ai chứ, cuối tuần nghỉ ở nhà ngủ nướng cũng bị người ta phá đám. Ngày này không có cách nào vượt qua rồi !
Nghĩ đến dưới lầu còn có một Lục Duệ Bạch chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn
thêm hai lão ngoan đồng, tôi nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh tắm rửa
tốc hành. Nhất định trước khi sự việc càng thêm hỗn loạn phải ngăn cản
tất cả xảy ra.
*
Lúc tôi xuống lầu thì chân mềm nhũn thiếu chút nữa lăn xuống từ trên cầu thang, rốt cuộc có cần cần tình cảnh lớn như vậy không!
Ngoài Dịch Bách Sanh và Dịch Tiểu Liêu, trước mặt Lục Duệ Bạch còn có ông bà
nội đang ngồi nghiêm chỉnh, thậm chí ngay cả chú Thiên Bắc cùng thím
Ngôn Hạ cũng mang vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu xem xét kỹ lưỡng Lục Duệ
Bạch.
Âm thầm vỗ trán, rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, thật TMD—— dọa, người, ....!
Tôi ho nhẹ hai tiếng, vừa nhấc chân lên lại lảo đảo bước chân, tôi vội vàng mỉm cười nắm chặt tay vịn, mặt không đổi sắc đi về phía mọi người. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.Ghế sa-lon bị ngồi hết chỗ, tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh Lục Duệ Bạch. Ánh
mắt của người nhà họ Dịch đồng loạt quét qua hai người chúng tôi, lóe
sáng.
Tôi không được tự nhiên há mồm, "Cái đó ——"
"Con
đừng nói chuyện." Dịch Bách Sanh ngắt lời tôi, ánh mắt sắc bén một lần
nữa dừng trên người Lục Duệ Bạch, nhưng lại đang nói với tôi, "Lời của
con có độ tin cậy là số không, nói cũng như không nói."
". . . . . ." Tôi. . . . . . Đây chính là hình tượng cha ruột trong lòng tôi, tôi muốn rơi lệ a.
Bộ dáng của Lục Duệ Bạch rất có thể lừa người, gia giáo tốt, từ đầu đến
cuối khuôn mặt mỉm cười điềm tĩnh ứng đối với sự gây khó dễ của người
nhà tôi. Tôi liếc mắt nhìn anh ta, trong lòng yên lặng nguyền rủa anh ta cắn phải đầu lưỡi. Anh ta rốt cuộc là nhàm chán cỡ nào, nhất định lấy
tôi làm đồ nhắm sao? Tôi đã xui xẻo đến mức ấn đường biến thành đen, anh ta còn phải hắt nước đen lên người tôi sao.
"Cho nên nói, là cậu chủ động theo đuổi Quả Cam sao?" Bà nội cười cười nhìn Lục Duệ Bạch,
dường như rất hài lòng về anh ta. Tôi bắt đầu cảm thấy nguy cơ, người
này hình như đã bắt đầu đánh vào trong nội bộ nhà tôi rồi.
Lục
Duệ Bạch gật đầu, khẽ mỉm cười liếc nhìn tôi, "Cháu rất thích Quả Cam,
nhưng cô ấy dường như rất tôn trọng ý kiến của người nhà, vẫn không dám
tùy tiện yêu đương, cháu mấy lần thổ lộ đều bị cự tuyệt. Cho nên. . . . . . cháu nghĩ trước hết phải có được sự đồng ý của các vị rồi sẽ tiếp tục theo đuổi Quả Cam."
Tôi che trán, không dám liếc mắt nhìn vẻ mặt của người nhà giờ phút này. Bọn họ một, hai, ba, bốn, năm, sáu người
vứt hết mặt mũi của tôi rồi.
Thế nhưng mắt trừng muốn rớt ra,
miệng há thành hình chữ "O" chăm chú nhìn tôi vài giây. Đặc biệt Dịch Mộ Viễn là quá nhất, nó vậy mà cả gan hỏi ra lời, "Chị, thì ra chị thảm
như vậy. Cũng đã bao nhiêu tuổi rồi còn chưa từng trải qua mối tình đầu! Thiệt thòi em vẫn cho là chị đã duyệt vô số đàn ông. . . . . . Thật là, bi ai quá. Hèn chi vừa rồi lúc nhìn thấy thầy Lục, chị thiếu chút nữa
đã bò tới rồi."di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Tôi mài mài răng, tên nhóc chết tiệt này, bày ra bộ dạng đau lòng này là
sao chứ. Còn nữa, bà đây vừa rồi bởi vì không đi giày cẩn thận mà dẫm
lên gót chân sau thôi!
Tôi cảm thấy phải nói mấy câu hay ho vì
mình, thừa cơ hội này biến hình tượng của chính mình trở nên chói lóa,
"Thật ra thì, con vẫn luôn ——"
"Con đừng nói chuyện." Dịch Bách Sanh lại ngắt lời tôi, rồi ra hiệu cho Lục Duệ Bạch nói tiếp, "Cậu tiếp tục."
Tôi… tôi ngay cả quyền mở miệng cũng không có sao? Tôi muốn rơi nước mắt,
lúc bị bôi nhọ cũng không được nói chuyện, mọi chuyện sáng tỏ vẫn không
được nói chuyện. Rốt cuộc là vì cái gì?
Da mặt của Lục Duệ Bạch
có thể so với tường thành, nói những lời khiến người ta nổi da gà cũng
không chút sợ hãi, vẻ mặt lạnh nhạt đón nhận ánh mắt sắc bén của người
nhà tôi, "Quả Cam ở trường thật ra rất ngoan, bị hiểu lầm cũng rất cố
gắng sống tốt. Cháu bị sự thẳng thắn của cô ấy hấp dẫn, mặc dù chúng
cháu là quan hệ thầy trò, nhưng chỉ là tạm thời, chính cháu đang mở một
văn phòng luật sư, chỉ là giúp chị khóa trên của cháu dạy thay một thời
gian."
Tôi nhìn cả nhà khi nghe đến hai chữ "Luật sư" thì ánh mắt lóe sáng khác thường, tôi vội vàng giải thích, "Con đối với thầy Lục
không có gì hết, con ——". Thấy Dịch Bách Sanh có khuynh hướng mở miệng,
tôi vội vàng nói một tràng như súng liên thanh, "Con lúc học đại học
tuyệt không nghĩ tới chuyện yêu đương, cho nên mới dùng người nhà làm
cớ. Con muốn học xong mấy năm đại học, sau đó đến vùng núi dạy học. Cứ
như vậy qua cả đời!"
Rốt cuộc không để cho Dịch Bách Sanh ngắt
lời, tôi thở phào một cái, cũng nói ra nguyện vọng mấy năm nay của bản
thân, trong lòng liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lục Duệ Bạch nghiêng mặt sang nhìn tôi, dường như đang suy tư điều gì. d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Dịch Bách Sanh hơi nhíu mày, cặp mắt phức tạp nhìn chăm chú vào tôi,
"Con xác định đây là ý nghĩ chân thật nhất của con? Cả đời, con có biết
cả đời rất dài không?"
Tôi cười nhẹ, lần đầu tiên cùng với Dịch
Bách Sanh nói tới tương lai của mình, mặc dù trong trường hợp này, nhưng tôi tuyệt đối không cảm thấy ý nghĩ như vậy của mình không đáng tin
cậy.
"Con xác định." Người trong nhà cũng trầm mặc, tôi hiểu bọn họ cũng đoán được nguyên nhân tôi làm như vậy.
Suy nghĩ này ở trong lòng tôi rất nhiều năm, tôi không biết người khác làm
sai thì làm thế nào để bù đắp. Hoặc căn bản cũng không quá chấp nhất, mà tôi không được. Tôi muốn cho bản thân dễ chịu một chút, cho dù là giúp
đỡ cũng được, chuộc tội cũng được.
*
Đưa Lục Duệ Bạch ra khỏi nhà, tôi có chút lúng túng, mấy lần muốn mở miệng nói nhưng đều bỏ cuộc.
Lục Duệ Bạch dọc đường cũng không mở miệng nói chuyện, bây giờ nghĩ kỹ lại, có nhiều khi anh ta đều trầm mặc, không biết anh ta có phải vẫn luôn là người ít nói như vậy không nữa. Đi một đoạn đường, Lục Duệ Bạch nhìn về phía trước đột nhiên hỏi tôi, "Quả Cam, nguyên nhân em từ chối tôi,
thật sự là bởi vì như em đã nói, hay là chỉ vì người kia?"
Tôi sững sờ, cười với anh ta, "Đương nhiên là như em đã nói."
Lục Duệ Bạch cúi đầu nhìn ta, vừa chuyên chú lại nghiêm túc, cuối cùng thấp giọng cười một tiếng, "Tôi hiểu rồi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tôi căng thẳng, ánh mắt vừa rồi của Lục
Duệ Bạch giống như muốn nhìn xuyên qua linh hồn của tôi. Tôi không biết
anh ta hiểu những gì, nhưng tôi không cách nào phủ nhận, chỗ sâu nhất
trong lòng tôi, người kia thật sự vẫn luôn ở đó. Cho dù tôi cố ý quên đi như thế nào, cậu ấy cũng đều ở đó.
Làm ra lựa chọn như vậy, thật ra nguyên nhân lớn nhất, thật sự là vì người kia, thật sự là bởi vì Lâm Cẩn Nam. Tôi không thể yêu cậu ấy, nhưng trừ cậu ấy ra, tôi dường như
đã không còn hơi sức yêu người khác nữa.
Cho nên, tôi lựa chọn, buông tha quyền yêu.
"Quả Cam." Lục Duệ Bạch nhìn phong cảnh phía xa, tầm mắt cũng không xẹt qua tôi, trong miệng lại trầm thấp kêu tên tôi.
Tôi mờ mịt nhìn gò má anh ta, có chút mất hồn, luôn lờ mờ cảm thấy có chút
quen thuộc, anh ta quay mặt sang nhìn tôi, mang theo chút ý cười, lần
đầu tiên nhìn thấy anh ta thoải mái cười như vậy. Tôi trong phút chốc bị lạc trong nụ cười đơn thuần đó của anh ta, ngơ ngác nghe giọng nói trầm thấp của anh ta xuyên thấu trái tim tôi.
"Tôi không biết em đã
trải qua những gì, nhưng em có vẻ không dễ vượt qua. Tôi vẫn cho rằng em rất vui vẻ, càng tiếp cận em tôi càng cảm nhận được em tự khép kín."
Anh ta đến gần tôi, cánh tay xuyên qua mái tóc dài của tôi vòng qua vai
tôi, "Hi vọng cảm nhận của tôi giờ phút này là thật, nếu là như vậy, mọi thứ có lẽ thật sự sẽ khác."
Tôi nghe không hiểu anh ta đang nói
gì, hình như có chút ẩn ý sâu hơn. Anh ta vẫn luôn thâm trầm bí ẩn như
vậy, tôi nhìn không ra cũng không muốn đi tìm tòi nghiên cứu. Anh ta
nhìn thấu tôi, khiến tôi có chút khó chịu. Tôi cũng không kỳ vọng có
người có thể hiểu tôi, Lâm Cẩn Nam còn không hiểu, Lục Duệ Bạch – người
ngoài cuộc làm sao có thể hiểu?
Cánh tay của Lục Duệ Bạch dùng sức kéo tôi vào trong ngực, anh ta chỉ nhẹ nhàng vùi mặt vào cổ tôi, chẳng nói thêm gì nữa.
Ánh mặt trời sau giữa trưa chiếu lên người chúng tôi, cảm giác ấm áp. Tôi
mở mắt ra chỉ nhìn được ánh mặt trời chói mắt tràn đầy bao phủ toàn bộ
mặt đất, Lâm Cẩn Nam đứng ở dưới ánh nắng vàng óng ánh. Ánh mặt trời quá mức chói mắt, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy phần tóc bị gió thổi vương trên
trán, che đi hàng lông mày đẹp mắt của cậu ấy.