CHƯƠNG 25
Một tháng sau, Huyễn thân vương phủ.
Cuối mùa thu lá vàng rụng đầy sân, bọn hạ nhân lại không quan tâm đến lá rụng.
Thâm viện yên tĩnh, bên trong tiểu đình, nơi có vẻ quạnh quẽ tịch mịch, chỉ có ca kỹ như trước ngồi ở bên hồ y xướng tiểu khúc, than thở tài năng của mình không được người tán thưởng.
Huyễn thân vương bệnh nặng không dậy nổi, cả tòa Huyễn thân vương phủ còn ca vũ đánh đàn, không còn tiếng chim hót líu lo, tất cả đều chìm đắm trong lạnh lẽo, không khí trầm lặng.
Bùi Thiên Huyễn ngồi trên giường, đã một tháng rồi, y cũng đã 1 tháng không có xuống giường, suốt ngày cùng với dược quán thang oản(1) làm bạn, trên mặt cũng không còn dáng tươi cười.
Ngay cả mỹ vị, vào miệng cũng không còn vị đạo gì, Bùi Thiên Huyễn càng hoài niệm một chén chúc mà người nọ đã từng nấu cho y, có đôi khi ngẫm lại dáng dấp 1 sát thủ lãnh khốc đứng ở trù phòng, mới có thể thoáng mỉm cười, chính là dáng tươi cười như vậy trong mắt mọi người, lại vô cùng thê mỹ(2).
Huyễn thân vương bị bệnh… Đông Ly vương nói với thái hậu, Huyễn thân vương là tâm bệnh, cần tâm dược mới chữa được.
Bùi Thiên Huyễn căn bản là không muốn chữa bệnh, y mỗi ngày đều ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, dường như đang đợi cái chết có thể đưa y đến bên cạnh người kia.
Nếu như dưới suối vàng gặp lại, y nhất định phải hung hăng giẫm bẹp chân người nọ! Cái này mà gọi là di ngôn sao! Mỗi lần y nhớ tới, đều muốn khóc lớn một hồi, nghe cứ như y bị người kia từ bỏ vậy.
Một phiến lá khô rơi xuống, cuộn xoắn 1 vòng, cuối cùng, rơi xuống trước mặt Bùi Thiên Huyễn.
Bùi Thiên Huyễn nhặt chiếc lá lên, trong lòng có hơi thích, đây là khí tức của cái chết, một tháng trước người nọ cả người tản ra mùi của chết chóc đứng trước mặt y, từ đó đến nay, y không thể nào ngủ được, một khi nhắm mắt lại sẽ thấy hắn cả người đầy máu.
Y chưa từng muốn giết chết Minh Mị, cho tới bây giờ cũng chưa từng… Bùi Thiên Huyễn đem phiến lá gắt gao nắm chạt trong lòng bàn tay, tâm vướng mắt đau đớn.
Một trận gió lạnh từ ngoài phòng thổi vào, lạnh đến nỗi khiến Bùi Thiên Huyễn phải rùng mình, phiến lá khô bị nghiền nát trong lòng bàn tay cũng theo gió mà bay đi.
Bùi Thiên Huyễn ngẩng đầu, lại thấy một mảnh hồng sắc như lửa, tại căn phòng tĩnh mịch u ám này, trở nên vô cùng chói mắt!
Hồng sắc áo choàng từ trên bay xuống, bao lấy thân thể Bùi Thiên Huyễn, Bùi Thiên Huyễn không thể tưởng tượng nỗi nhìn trên người mình đang khoác hồng y, mạnh mẽ ngẩng đầu.
“Cũng được, ngươi sẽ mặc vào hồng y mà xuất giá…” Người nọ hơi nhàn nhạt cười, âm sắc vẫn là lạnh như vậy, nhưng nghe ra trong đó lại là ôn nhu vô tận.
“Ân!” Bùi Thiên Huyễn trong mắt mang theo lệ, người kia rốt cục từ trên trời giáng xuống mang y đi, cuối cùng cũng có thể kết thúc cái loại chờ đợi trường kỳ đầy đau khổ và dày vò này rồi.
Ôm chặt lấy người kia, Bùi Thiên Huyễn lệ lưng tròng, làm ướt y phục hồng sắc, “Ta luôn một mực chờ ngươi…”
Ấm áp từ trên người của người nọ truyền đến, ngay trên tay y, cùng với ấm áp trong quá khứ vô cùng giống nhau, làm Bùi Thiên Huyễn nhất thời nghi hoặc, vội vàng buông tay ra, kinh ngạc vạn phần, “A?”
…
Đúng lúc Cung Mặc Dao cùng Bùi Thánh Ngữ đi tới Huyễn thân vương phủ, liền thấy được một màn như vậy.
Minh Mị dở khóc dở cười đứng ở cửa phòng Bùi Thiên Huyễn, mà trong phòng nhưng truyền đến tiếng binh, choang, lách cách loạn xạ, đồ vật dường như đều bị đập bể, còn có không ít loạn thất bát tao thư quyển bị vứt ra khỏi phòng.
“Ngươi là một đại phiến tử(3)!” Trong phòng truyền đến thanh âm khóc rống lên của Bùi Thiên Huyễn, cùng với một trận tiếng vang đi kèm.
“Ta thực sự không có lừa ngươi, ta là sáng nay mới vừa khôi phục được ý thức…” Minh Mị tiếp được cái gối đầu Bùi Thiên Huyễn ném tới, bất đắc dĩ tiếp tục giải thích rằng hắn vô tội.
Bùi Thánh Ngữ chỉ có thể ho khan hai tiếng, bọn hạ nhân đang xem Huyễn thân vương mới giựt mình phát giác bệ hạ giá lâm, trong nháy mắt liền quỳ xuống.
Minh Mị thấy thế cũng quỳ xuống, vẻ mặt là đang xin giúp đỡ, Bùi Thánh Ngữ chỉ âm thầm cười cười, đi tới cửa phòng Bùi Thiên Huyễn, một bên cười một bên vào nhà, “Ai, Huyễn nhi, ngươi cũng không nên đem tân phong thống lĩnh đại nội thị vệ của trẫm mà làm bị thương chứ!”
Bùi Thiên Huyễn sửng sốt, sau đó liền cắn môi, trong tay đang cầm quyển thư cuối cùng hướng phía hoàng huynh của y mà đánh, “Các ngươi đều liên hợp lại gạt ta!”
Cung Mặc Dao lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Huyễn thân vương này cũng quá lớn gan đi, cư nhiên dám đối với hoàng thượng động thủ, nếu là đổi lại là quốc gia khác, thì đó là 1 tử tội nga!
Đáng tiếc, nơi này là Đông Ly, Đông Ly vương đối với đệ đệ vô cùng sủng ái chúng thần đều biết, Bùi Thánh Ngữ chỉ là hơi nghiêng người, nắm lấy thư quyển, vừa định nói 1 câu chọc Bùi Thiên Huyễn, đã bị vẻ mặt tái nhợt của Bùi Thiên Huyễn làm cho sợ, nhanh chóng bước lên phía trước thân thiết hỏi: “Huyễn nhi, ngươi thế nào?Khó chịu ở đâu? Mau truyện ngự y! Thanh…”
Nhãn thần hắn liền u ám, lúc này, đến ngay cả Hoa Thanh thường ngày hắn tín nhiệm nhất cũng không ở bên người, Bùi Thánh Ngữ chỉ có thể vòng vo một chút, “Ngươi thế nào lại không biết quý trọng thân thể, ngươi muốn làm mẫu hậu đau lòng a?”
“Nhưng mà là các ngươi… Gạt ta… Khụ khụ…” Bùi Thiên Huyễn ho một tiếng, cũng làm Bùi Thánh Ngữ và Minh Mị lo lắng không ngớt, trong một tháng thương thế của Minh Mị thủy chung vẫn không thể ổn định, người cũng không thể thanh tỉnh, Bùi Thánh Ngữ không muốn để đệ đệ vui mừng chốc lát, cho nên mới che giấu tin tức Minh Mị còn sống, mãi cho tới hôm nay Minh Mị tỉnh lại, liền vội vàng chạy về vương phủ.
Nhìn Bùi Thiên Huyễn gương mặt ngày càng gầy gò tiều tụy, Bùi Thánh Ngữ vô cùng đau lòng, cũng may mắn một tháng trước, hắn đã ra quyết định như vậy…
Khi đó…
Ngay lúc Minh Mị ngã xuống, Bùi Thánh Ngữ nảy sinh một tia do dự, hắn rốt cuộc có muốn để người kia chết hay không?
“Bệ hạ!” Cũng đúng lúc này, ngoài sân bỗng nhiên xông tới một người, ăn mặc quan phục màu đen, sắc mặt tái nhợt xấu xí!
“Ngươi bị thương còn chưa có dưỡng hảo, tới nơi này làm cái gì!” Cung Mặc Dao vừa nhìn gương mặt xanh xao của người nọ, lập tức nhịn không được quát 1 tiếng, thế nhưng đối phương hoàn toàn không thèm nhìn hắn, trực tiếp quỳ gối trước mặt Đông Ly vương, “Thỉnh bệ hạ khai ân!”(trời không thèm để ý vợ luôn cơ đấy, tội anh Dao nhỉ^^)
Bùi Thánh Ngữ nhìn về phía Lạc Phong Dương đang quỳ trước mặt, cũng biết y vì Minh Mị mà cầu tình, liền thở dài, “Không cần nhiều lời…”
“Không, bệ hạ, vi thần nhất định phải thỉnh cầu bệ hạ! Minh Mị tuy rằng thân là thích khách, nhưng kỳ thật tâm địa thiện lương, vi thần trước đó vài ngày bị ám sát cũng do hắn ra tay cứu giúp mới có thể bảo trụ tính mạng! Huống chi, nếu Minh Mị chết, thử hỏi bệ hạ, có vì Huyễn thân vương mà lo lắng không? Huyễn thân vương điện hạ tỉnh lại sẽ có phản ứng gì?”
Y nói xong, mọi người đều nhíu mày.
Cung Mặc Dao tuyệt không nghĩ tới, Minh Mị cư nhiên đã từng cứu Lạc Phong Dương, mà Bùi Thánh Ngữ lại càng dao động bất định, hắn đối đệ đệ mình xưa nay rất am hiểu, nếu y thích thứ gì đó, Bùi Thiên Huyễn nhất định sẽ buộc hắn tìm về cho y, nếu người y thích không thể gặp được nữa, vậy Bùi Thiên Huyễn…
“Mau, Mau truyền Hoa Thanh!” Sau khi trầm tư, Đông Ly vương rốt cục phát ra hiệu lệnh, hiệu lệnh ban ra, mấy người bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm…
Đối với với việc Bùi Thiên Huyễn thích thượng Minh Mị, thái hậu lại rất thông suốt.
Thái hậu tuy rằng thở dài Bùi Thiên Huyễn bất hiếu, nhưng nghe chuyện hai người từ đầu tới đuôi, thái hậu mắt chỉ đỏ lên tiến tới nâng Minh Mị vừa mới thanh tỉnh dậy một mặt luôn mãi nhắc nhở, “Con ta còn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thân thể cũng nhược, vẫn là ta cùng hoàng huynh hắn chiều chuộng, hiện tại, cũng chỉ có thể nhờ ngươi…”
Thái hậu nói, tâm bệnh cần tâm dược chữa, Minh Mị lại là tâm dược của Bùi Thiên Huyễn, nếu như thái hậu muốn bảo trụ nhi tử của mình, Bùi Thánh Ngữ muốn lưu lại đệ đệ, như vậy nhất định phải học cách chấp nhận Minh Mị.
Minh Mị bị thái hậu một phen cảm động tâm can, tại trước mặt thái hậu liền dập đầu mấy cái, đây là chuyện hắn cả đời cũng chưa từng làm qua.
Bùi Thánh Ngữ từ khi hạ quyết tâm lưu lại tính mạng người này, thì cũng không còn nghi ngại Minh Mị, chỉ là hắn không được độ lượng như thái hậu, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, hắn lập tức đem chức thống lĩng thị vệ trong cung vô cùng quan trọng giao cho thiên hạ đệ nhất sát thủ, trong mắt tràn đầy ý đồ bóc lột.(Ngữ ca a, em sợ anh quá, hèn chi em Vũ chạy là phải=.=!)
Minh Mị nhàn nhạt cười tiếp nhận thánh chỉ, thích thượng Huyễn thân vương, cũng chỉ có thể kết thúc cuộc đời sát thủ, từ nay về sau sống cuộc đời mới.
“Huyễn nhi!”
“Huyễn nhi!”
Mắt thấy Bùi Thiên Huyễn lại một lần nữa ho khan, hai người nam tử cùng lúc khẩn trương chạy vội tới 2 bên trái phải của y, đều là muốn đem Bùi Thiên Huyễn ôm vào trong ngực.
Bàn tay chồng lên, hai người sửng sốt, nhìn nhau, Bùi Thánh Ngữ chỉ có thể xấu hổ nở nụ cười, thu hồi cánh tay.(Ngữ ca à chồng người ta ghen đấy^^, kiếm vợ anh về mà ôm)
“Hoàng đệ ta chỉ có thể nhờ ngươi Minh hộ vệ…” Khóe miệng có điểm co giật, Đông Ly vương trong lòng tràn đầy khó chịu, nhưng hắn cũng biết có Minh Mị rồi, thì người làm ca ca như hắn sẽ bị đẩy xuống vị trí thứ 2, mặc dù có khó chịu, nhưng cũng đành phải chấp nhận a.
Đứng lên, Đông Ly vương ra khỏi phòng đệ đệ, khép cửa phòng, than thở 1 hơi thật dài.
Lúc này, chợt nghe thấy trong phòng, lại truyền ra tiếng binh, choang, lách cách loạn xạ của đồ đạc bị đánh vỡ, còn có tiếng Minh Mị đau khổ cầu xin, “Huyễn nhi, là ta sai rồi… Là ta xin lỗi ngươi… Là ta…”
“Ha ha ha…” Nghe những lời này Đông Ly vương tâm tình tốt lên nhiều, đệ đệ này của hắn, đúng là đã nuông chiều quá rồi, sau này, vị tân thống lĩnh nhiệm thị vệ có thể nào sẽ bị…
Bùi Thánh Ngữ cười to hai tiếng, lộ vẻ mặt tươi cười, phủi mông nghênh ngang mà đi.
Chú giải:
(1) dược quán thang oản: bình dược+bát thuốc
(2)Thê mỹ: đẹp nhưng thê lương
(3)phiến tử: lừa đảo đó
CHÍNH VĂN HOÀN