- Chị hai, hoan nghênh, hoan nghênh.
Dương Bảo tiến về phía Anh Tử đồng thời đưa tay phải của mình ra. Cô không nắm lấy tay hắn mà chỉ buông câu lạnh nhạt:
- Khách sáo rồi.
Người đàn ông xám mặt thu tay, vẫn cố gắng nở ra nụ cười giả tạo
- Mời vào trong.
Ánh Tử cao ngạo tiến vào đại sảnh,ở vị trí cao nhất, Dương lão gia ngồi trên chiếc ghế nạm vàng tinh xảo, tay cầm long trượng, vẻ mặt uy nghiêm
- Hôm nay là đại tiệc mừng thọ của Dương lão gia, nhưng vì công việc bận rộn mà chưa kịp chuẩn bị quà mừng. Vậy xin hỏi Dương Lão gia muốn quà gì từ tôi, chị hai tôi có thể ở ngay tại nơi này, lập tức đáp lễ.
Dương lão gia đưa tay vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, khẽ nhếch miệng.
- Chị hai đã khách sáo rồi. Chị có thể tới đây dự lễ mừng thọ của tôi đã là vinh dự to lớn của Dương gia, không cần nói đến quà cáp làm gì.
- Dương lão gia, ngài là bậc trưởng bối, sao tôi có thể không biết phép tắc như vậy. Ngài có điều gì xin cứ căn dặn.
- Được rồi, nếu chị hai đã nói như vậy. Hay là để thay đổi không khí, tôi xin nhường yêu cầu này lại cho các vị ở đây.
- Bỏ mặt nạ xuống.
Một giọng nói trầm thấp vang lên. Dương Phong tiến thêm một bước
- Cho tất cả mọi người thấy gương mặt thật của cô. Đây chính là yêu cầu.
Tiếng súng đồng loạt lên nòng rồi không ngần ngại hướng thẳng vào người hắn. Anh Tử nở ra nụ cười tàn ác, đôi mắt cô bỗng chốc sang lên, đỏ rực như đang cháy. Cô nhìn qua Kevil, cậu hiểu ý đưa tay phất nhẹ một cái, người phía sau cùng thu lại súng trong tay.
- Nhị thiếu gia, yêu cầu của ngài quả thật thú vị. Tuy nhiên tôi đành phải thất lễ rồi.
Dương Phong nhìn cô, ánh mắt hắn lộ rõ châm chọc
- À, tôi tưởng cô vừa nói bất cứ yêu cầu gì đều có thể chấp nhận.
- Rất xin lỗi.
Anh Tử hơi cúi đầu, nói đoạn cô hướng mắt về nơi Jessica, khẽ mỉm cười
- Để bồi thường cho sự thất lễ này, tôi sẽ giúp ngài bỏ mặt nạ...
Ngón tay cô chỉ thẳng vào Jessica, giọng nói đanh lại
- Của cô ta, nữ hoàng tốc độ.
Tất cả mọi người đều bị lời nói của cô làm cho sửng sốt. Dương Phong nhìn lại cô gái đang được Jame ôm ở trong lòng. Jessica, hắn vẫn luôn tìm cơ hội lột bỏ mặt nạ của cô ta, bởi cô ta là nghi vấn cuối cùng còn sót lại. Nhưng ngoại trừ một thân thủ giỏi, một danh tiếng đáng nể, cô ta còn là bạn gái của James- ông trùm mafia trẻ tuổi, hắn không tin người phụ nữ cao ngạo là Anh Tử có thể dễ dàng đánh bại cô.
- Chắc ngài đang phấn khởi lắm nhỉ? Vì tôi chuẩn bị giúp ngài làm một việc mà ngài không thể làm.
Anh Tử vừa nói vừa thẳng thắn tiến về phía trước, James bước lên một bước, đưa tay chặn trước người Jessica nhưng đã bị cô chủ động gạt ra
- Không cần lo lắng, đối thủ của em là chị hai cơ mà, thất bại cũng đáng lắm chứ.
Hai người phụ nữ đối diện nhau, cùng áo choàng, cùng che mặt, cùng có một loại khí thế bức người.
- Chị hai, bắt đầu được...
Lời nói chưa kịp dứt chỉ thấy thân ảnh đỏ rực phóng tới, đến khi mọi người định hình rõ sự việc đã thấy Anh Tử đứng phía sau Jessica, một tay đặt lên mặt nạ bạc của cô, một tay đang kề vào động mạch cổ của Jessica một cây kim bén nhọn sáng loáng.
Sự kinh ngạc tột độ đang bao trùm lên không gian, ngột ngạt đến run rẩy. Tốc độ như vậy căn bản đã không còn là tốc độ của con người. Cô ta...cô ta là thứ gì vậy???
- Đừng động đậy.
Giọng nói lạnh lẽo quả quyết vang lên, động tác rút súng của James cũng theo đó dừng lại. Riêng có một người không biểu hiện bất cứ cảm xúc gì trước cục diện hiện tại. Jessica còn hơi mỉm cười
- Chị hai, chị đúng là tuyệt thật.
- Cô muốn tự làm hay để tôi giúp.
- Được rồi, tôi thua rồi.
Anh Tử bình tĩnh thu lại cây kim có độc, cài vào trong đai lưng của chiếc váy trên người. Jessica đưa tay tháo bỏ mặt nạ bạc làm lộ dung mạo thật sự.
Đường nét thanh tú, ngũ quan tinh xảo, không thể phủ nhận cô ta là một người phụ nữ đẹp. Nhưng đó lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, hắn đã nghĩ đến việc cô ta chính là Thanh Lam, vì vậy mới cần che mặt lại. Nhưng không phải, hình như hắn lại tính sai một bước nữa.
- Chị ấy đẹp quá!
Angel nhìn chăm chú vào Jessica rồi lại nhìn lên Dương Khang, cậu vuốt nhẹ mái tóc cô, cười dịu dàng.
- Đúng là rất đẹp!
Không gian xáo động trở lại, ai cũng không rời mắt khỏi Jessica, James vui vẻ ôm người phụ nữ của mình, hôn nhẹ lên trán cô.
- Nhị thiếu gia, có phải ngài đang rất thất vọng?
- ý cô là gì?
- Ý tôi là về người phụ nữ mà ngài đang rất quan tâm, Thanh Lam.
- Sao cô biết điều này?
Giọng Dương Phong chuyển lạnh, cô cười nửa miệng, quay lại dứt khoát kéo tay Angel từ trong lòng Dương Khang, đồng thời hướng mắt nhìn về phía Evil, nói như ra lệnh
- Cô đi theo tôi.
Khi đi qua Jessica, Anh Tử không nói, chỉ nhìn qua một cái, Jessica đã hiểu ý bước tới chỗ cô. Cuối cùng xuất hiện trước mặt hắn là cả ba người phụ nữ đã làm mọi suy nghĩ và tính toán của hắn thời gian qua rối tung lên.
- Nhị thiếu gia, tất cả những lời Dương Lâm nói với ngài đều là sự thật, vậy nên Evill Miller chính là Evill Miler, cô ấy không thể là Thanh Lam của ngài.
Nói xong cô đẩy Evil về một bên, kéo Angel lại gần, đối diện với Dương Phong.
- Gương mặt của Thanh Lam, ngài có gì để chắc chắn đây không phải là gương mặt phẫu thuật thẩm mĩ.
Anh Tử hướng qua Kevil, cậu tiến lại đưa cho cô một tờ giấy, Anh Tử nhận lấy rồi giơ ra trước mặt Dương Phong
- Biên lai của bệnh viện thẩm mĩ Seoul, khách hàng là Angel Vemar. Nếu không tin, ngài có thể tự mình xác nhận.
Giống như lần đầu, cô lại tiếp tục đẩy Angel về phía Evil, kéo Jessica lại gần
- Tóc tím bạc và mắt màu lam. Có lẽ người này là khả quan nhất nhỉ? Nhưng chắc ngài không biết điều này, Jessica là người Châu Á, cũng không phải con lai, nên mắt cô ấy chắc chắn phải có màu đen hoặc nâu đặc trưng.
Anh Tử áp sát Jessica, đưa tay tháo bỏ len mắt của cô, và quả thật mắt của Jessica đúng là có màu nâu.
- Còn màu tóc, chắc không cần tôi phải chứng minh tiếp đâu nhỉ?Nhị thiếu gia, ngài còn gì để nói không?
Dương Phong ở phía đối diện sắc mặt biến chuyển liên tục, sau cùng là u tối đến đáng sợ. Hai tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi rõ từng đường gân xanh, giọng hắn khàn lại
- Cô là người đứng sau mọi chuyện.
- Đúng vậy. Nhị thiếu gia, thật ra bài toán tôi cho ngài rất đơn giản. Nhưng tôi thật không ngờ ngài lại thiển cận và kém cỏi như vậy. Thật quá sức vô vị.
- Mộc Anh Tử! Cô...
Tiếng súng lại lần nữa lên nòng, người của Anh Tử đồng thời hướng súng về phía Dương Phong. Trên ghế lớn, vẻ mặt Dương lão gia lại điềm tĩnh lạ thường.
- Nhị thiếu gia, chưa có ai dám gọi thẳng tên tôi như vậy, người cố tình phạm luật...chết!
Chữ cuối cùng thanh âm cô đọng, Anh Tử tiến lại gần hắn, đưa tay cầm cổ áo vest của Dương Phong kéo xuống, hương hoa hồng nồng đậm từ người cô dần bủa vây lấy Dương Phong, giọng cô thì thầm chỉ đủ hai người nghe.
- Tuy nhiên, ngài sẽ là một ngoại lệ.
Khi môi cô lướt qua mặt hắn, chạm nhẹ vào vành tai, Dương Phong có cảm giác như vừa bị điện giận, các dây thần kinh cứng lại, mọi thần thái cũng trở nên vô cùng máy móc.