Minh Nguyệt đưa tay ôm lấy má trái đau rát, hai mắt tràn đầy ủy khuất
- Lão gia, người....
Dương Hàn ánh mắt tóe lửa, trên trán nổi rõ gân xanh
- Tiện nhân, cô còn dám liếc mắt đưa tình với nó.
- Lão gia, em không có
Xoẹt!
Bàn tay mạnh mẽ xé chiếc váy trên người cô, Dương Hàn trực tiếc bế cô ném lên giường lớn, bỏ qua khúc dạo đầu ân ái, vật lớn nóng rực cứ thế tiến thẳng vào.
- Aaaaaa!
Minh Nguyệt hét lớn, hai mắt đều là tuyệt vọng, cả cơ thể run rẩy kịch liệt.
- Cô là đồ tiện nhân, đồ đàn bà không biết xấu hổ, đồ gái điếm.
Cứ mỗi một câu, người đàn ông lại thúc vào một cái, mạnh hơn, sâu hơn và cao hơn. Tiếng hét, tiếng khóc, tiếng nức nở, tiếng rên rỉ hòa lẫn với nhau, vừa đau đớn thống khổ, vừa giống như chạm đến khoái lạc.
Cơn kích tình nhanh chóng qua đi, Dương Hàn kéo khóa quần đứng dậy, trước khi đi còn buông câu nhục mạ:
- Loại đàn bà rẻ mạt như cô, cô nghĩ Dương Lâm sẽ để mắt đến mình sao? Còn muốn tìm kiếm cơ hội rời khỏi tôi, tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ.
Người phụ nữ cuộn tròn người trong tấm chăn mỏng trắng toát, nước mắt tràn mi. máu đỏ tươi chảy ra giữa hai bắp đùi, thấm lên ga giường sạch sẽ, nhức nhối, đau thương...
Tại căn phòng duy nhất thuộc tầng 63 của tập đoàn L.D- một tập đoàn tài phiệt do nhị thiếu gia Dương Phong nắm quyền...
Dương Hàn đã bắt đầu hành động, người của em vừa điều tra được hắn ta có dính líu trong vụ buôn bán hàng lậu cùng với K.M.
Dương Phong vừa nói vừa đưa về phía Dương Lâm một tập hồ sơ. Anh chưa kịp phản ứng đã bị người phụ nữ bên cạnh giành lấy.
-Người trong gia tộc đấu đá lẫn nhau, thú vị rồi đây.
Cô nở nụ cười xinh đẹp, bàn tay nhanh nhẹn lật xem từng tờ. Hắn định lên tiếng nói gì đó nhưng thấy Dương Lâm không phải đối nên cũng im lặng. Không gian tĩnh lặng một lúc mới nghe thấy giọng nói trầm trầm cất lên.
-Dương Hàn, lão già đó nhất định phải trả một cái giá thật đắt.
Sắc mặt anh u tối, ánh nhìn trở nên lãnh khốc, cả người toát ra một loại hàn khí đáng sợ.
-Ông xã.
Cánh tay mảnh khảnh níu vào tay áo của anh, giọng nới ngọt ngào mà vô cùng ấm áp vang lên. Dương Lâm quay sang nhìn cô, dáng vẻ ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng tận cùng.
-Ừ.
Dương Phong ngồi bên chứng kiến mọi chuyện, ánh mắt phức tạp chợt lóe lên một tia thích thú. Người phụ nữ này đúng là không tầm thường. Thanh Lam? Thanh Ly? Evil? Thân phận của cô là ai trong số ba cái tên này? Hay tất cả đều chỉ là giả tạo mà thôi. Khẽ thở dài một tiếng, đáng lẽ hắn nên hoàn toàn giam giữ cô bên mình từ bốn năm trước rồi. Nhưng không sao, bây giờ vẫn là chưa muộn, chưa muộn chút nào. Bạc môi khẽ nhếch, hoàn toàn đem mọi cử chỉ của cô thu vào trong mắt.
-Vậy mọi việc cứ tiến hành theo kế hoạch của chú.
-Được.
Dương Lâm không nói gì thêm nữa, đứng dậy đồng thời ôm cô rời đi. Trong phòng chỉ còn lại mình hắn, không gian nhanh chóng bị bao trùm bởi mùi thuốc lá nhàn nhạt, hắn xoay người nhìn ra cửa sổ sát đất, an tĩnh nhả từng vòng khói trắng, khẽ mỉm cười cất giọng:
- 3...2...1...
Cạch!
Cánh cửa bất ngờ bị ai đó mở ra, hắn cũng không vội xoay người, nụ cười trên khóe miệng càng thêm sâu
- Tôi biết em sẽ quay lại.
- Tôi bỏ quên túi xách, chắc em chồng không phiền đâu nhỉ?
Evil tiến lại cầm lấy túi xách trên sô pha, mùi thuốc lá bủa vây lấy cô ngày càng đậm đặc
- Có thật như vậy không?
Giọng hắn thì thầm bên tai, cô buông lại túi xách trong tay, xoay người ôm lấy cổ hắn kéo xuống, cả hai cùng ngã xuống sô pha, tạo ra tư thế cực kì ám muội.
-Nếu không phải thì sao?
Môi cô lướt qua môi hắn thật nhẹ, Dương Phong bởi vì hành động này mà sửng sốt đôi chút, nhưng rất nhanh liền lấy lại được phong độ, chủ động bao trùm lấy đôi môi anh đào của cô. Evil không cự tuyệt cũng không đáp trả, cứ để mặc cho hắn hôn như vậy.
- Thanh Lam
- Tôi không phải Thanh Lam
- Em là Thanh Lam
- Nhị thiếu gia có bằng chứng gì không?
- Tôi tin vào phán đoán của mình.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, hắn hít lấy một hơi sâu hương thơm trên người cô. Hương hoa cẩm chướng? Mi tâm khẽ động, đây không phải hương thơm của cô trong bữa tiệc hôm đó.
- Thế nào? Gương mặt xa lạ, hương thơm xa lạ, ngài còn điều gì để chứng minh.
Cô cười rạng rỡ, hai mắt mê ly nhìn hắn chăm chú. Dương Phong im lặng như đang suy nghĩ điều gì, vòng tay rắn chắc vẫn cố chấp giam giữ cô gái dưới thân.
- Dù em không phải Thanh Lam, tôi cũng muốn em. Evil Miller, thứ tôi muốn, thì không ai có quyền chiếm đoạt.
Ánh mắt quyết đoán, giong nói sắc bén của cô hoàn toàn không cho đối phương cơ hội phản kháng. Evil đặt lên môi hắn nụ hôn hờ hững, chân phải đồng thời nâng lên, dùng đầu gối thúc mạnh vào hạ thân của Dương Phong làm hắn đau đớn gầm lên một tiếng. Cô nhanh tay cầm lấy túi xách, trước khi đi còn buông lại một câu:
- Dùng ba phần lực, nhị thiếu gia, ngài vẫn còn cơ hội làm cha, cứ yên tâm đi.
Shit! Hắn thấp giọng chửi thầm một tiếng, nhìn theo bóng cô, hai tay nắm chặt thành quyền.
- Thanh Lam, cô có quyền biện hộ, còn tôi sẽ chứng minh. Evil Miller, cô là Thanh Lam. Phải? Hay không?
Evil mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ. Dương Lâm im lặng nhìn cô.
- Ông xã, anh nhìn em làm gì?
- 45 phút
- hả?
- Em đi mất 45 phút, son môi còn bị nhòe.
- Ờ , cái này...cái này...ưm
Không để cô kịp nói hết Dương Lâm đã cúi xuống hôn cô, nụ hôn của anh bá đạo, điên cuồng, còn đem theo tất cả sự trừng phạt. Evil vòng tay ôm cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh. Phải thật lâu, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô, giọng anh nhuốm màu dục vọng
- Bà xã, lần sau đừng vui đùa đến tham lam như vậy
- Được rồi.
- Nhưng rốt cuộc thì em đã hôn ai?
- À, anh chàng bảo vệ của phòng tài vụ
- Cái gì?
Dương Lâm thực sự không tin nổi những gì cô vừa nói, hai mắt anh trở nên nóng rực.
Ông xã à, cái này, cái này không tính.
Evil có chút khó xử,, thật ra lúc nãy chỉ nhắm mắt nói bừa vậy thôi mà. Anh mặc kệ cô nói gì, đưa tay ấn vào cái nút nhỏ trong bảng điều khiển, ghế xe từ từ hạ xuống, một lớp kính đen cũng từ từ nâng lên, hoàn toàn ngăn cách khonng gian trong xe với ben ngoài.
-Ông xã, em chỉ nhầm lẫn thôi mà.
-Á, không được, không được xé!!!
Mặc cho Evil kêu la khản cổ thì mặt trời vẫn rạng và trái đất vẫn quay. Chỉ là trong xe là xảy ra một trận mây mưa vũ bão đến đáng sợ.
Dương Lâm lái xe trở về Bảo Cảnh Đường – một nhôi biệt thự sa hoa nằm ở phía Tây London.
-Oa, ở đây thật thoải mái.
Evil ngả người xuống sofa, mắt nhìn vây đèn chùm pha lê lơ lửng trên trần nhà.
-Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, mời dùng bữa.
Cô hầu gái cúi đầu lễ phép, anh đưa tay phất nhẹ làm dấu cho cô lui ra ngoài, tiến lại ngồi cạnh Evil.
-Thích không?
-Ừm.
Cô trả lời đồng thời đua tay chặn lại bàn tay to lớn đang vân vê mấy lọn tóc của mình.
-Đã lâu rồi anh không trở lại đây.
Giọng anh trầm xuống, còn xen vào chút nặng nề không rõ, lại đưa tay bấm vào hai huyệt thái dương. Evil ngồi dậy đẩy anh ngả hẳn ra sofa, cô chủ động nằm lên người anh, hai mắt lấp lánh như ngọc lưu ly.
-Ông xã, nếu mẹ anh biết anh vì cái chết của bà mà đau buồn nhiều năm như vậy, chắc bà sẽ rất buồn.
-Anh xin lỗi.
-Không cần xin lỗi, ông xã, hứa với em một điều được không? Hứa với em đừng bao giờ như vậy nữa.
-Được.
Nhận được câu trả lời của anh, cô hài lòng cúi đầu đặt lên môi anh một nụ hôn. Hai người họ cứ như vậy chìm đắm vào nhau, vòng tay anh siết lại ngày càng mạnh mẽ, như mu ốn đem người ở trong lòng hòa thành một thể.
Ở phía xa, bà quản gia gương mặt già nua và mái tóc đã điểm hoa dâm khẽ nở nụ cười hiền từ.
-Phu nhân, người cũng nhìn thấy rồi chứ? Cuối cùng cũng đã có một người phụ nữ có khả năng làm tan chảy sự lạnh giá của đại thiếu gia . Người có thể yên tâm rồi.