Ngây người nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của thiếu niên, nhưng khi nhìn thấy đôi môi hồng nhuận kia khẽ cong, lộ ra mỉm cười tùy ý, nhiếp hồn người, cả người Đạm Đài Thấm trở nên ngây ngốc. Giữa màn mưa bụi mùa xuân, người kia quả thật giống như một ngôi sao mai tinh thuần, phát ra ánh sáng lóa mắt trong đêm đen.
Bên tai như không còn nghe được âm thanh nào nữa, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập bùm bùm không ngừng, thậm chí cũng không phát hiện vẻ mặt dị thường của bốn vị nữ tử tuyệt sắc kia khi nhìn thấy hắn.
Công tử một thân cẩm bào thuần trắng, toàn thân linh động, tựa như bươm bướm nhẹ nhàng vờn hoa,đẹp đến không thể diễn tả thành lời, lại không hề cho hắn cơ hội nói chuyện, mà mang theo bốn nữ tữ tuyệt sắc rời đi.
“A!... Vị công tử này, từ từ…” Đạm Đài Thấm nhìn thấy bóng dáng ‘hắn’ trong màn mưa càng lúc càng mông lung, lúc này mới nhớ hô to một tiếng, đã thấy năm người kia chuyển qua một góc khuất. Hắn vội vàng chạy theo, nhưng đến chỗ rẽ mới sửng sốt phát hiện nơi đó đã trống trơn một mảnh, làm sao còn có bóng dáng của năm người kia nữa?
Trong khoảnh khắc, Đạm Đài Thấm cảm thấy mất mát vô cùng, giống như một đứa nhỏ bị người ta vứt bỏ. Sau đó hắn, xoay người, mang theo cảm giác hứng thú, chậm rãi, thong thả trở về Yên Vũ lâu.
“Thấm ca ca, huynh đã về rồi, muội đang thương lượng với Ảnh ca ca có thể đến chỗ nào du ngoạn được đây. A, huynh đã xảy ra chuyện gì? Lại chạy đi đâu tầm hoa vấn liễu*?” Đạm Đài Thanh đang cảm thấy buồn bực vì bị Hoa Mộng Ảnh vắng vẻ, khi nhìn thấy Đạm Đài Thấm vẻ mặt mất hồn lạc phách đi đến, không khỏi thuận miệng trêu đùa: “Muội nói này, nếu không phải huynh không có loại sở thích Long Dương (đồng tính nam), không phải Ảnh ca ca thì không thể, thì huynh cũng không thể tìm được người nào giống Ảnh ca ca đâu. Cũng bởi vì nhìn nhiều nam nhân như vậy, còn chưa nhìn thấy ai so với Ảnh ca ca tuấn mỹ hơn, còn nữ nhân, thì chắc chắn càng không thể đẹp mắt hơn rồi!”
(*chơi bời, trêu hoa ghẹo nguyệt, ừ là một dạng trêu đùa, chọc ghẹo với nữ nhân)
“Không có nam nhân nào tuấn mỹ hơn hắn?” Đạm Đài Thấm trừng hai mắt, mặt mày ủ ê nói: “Nếu là trước hôm nay, huynh nhất định cũng cho là như thế, có điều hiện tại, huynh lại không thấy như vậy nữa.”
“A? Vì sao?” Đạm Đài Thanh nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì huynh mới vừa nhìn thấy một người so với hắn còn tuấn mỹ hơn…” Nói tới đây, trước mắt Đạm Đài Thấm dường như lại hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ của người nọ, một thiếu niên công tử linh khí bức người, khí chất như thiên tiên. Nụ cười của người nọ, đẹp đến rung động tâm can!”
“So với Ảnh ca ca còn tuấn mỹ hơn! Muội không tin, cho dù so với Ảnh ca ca tuấn mỹ hơn, nhưng nhất định ‘hắn’ cũng chỉ là một bao cỏ (vô dụng) mà thôi, ‘hắn’ tuyệt đối không thể có tài năng như Ảnh ca ca được!” Đạm Đài Thanh nghe hắn nói có người tốt hơn người trong lòng mình, nàng ta làm sao có thể nuốt cơn tức này. Lập tức phản bác lại lời của Đạm Đài Thấm: “Ảnh ca ca là nam nhân tài hoa đệ nhất thiên hạ. Cho dù bộ dạng người nọ có tốt như thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một chiếc gối thêu hoa*, không có nội hàm** thì có ích lợi gì?”
(*không có tác dụng gì lớn)
(** tài năng, vẻ đẹp bên trong)
“Tài hoa?” Đạm Đài Thấm giễu cợt một câu. Hắn giống như bị ma quỷ ám vậy, tự dưng, trong lòng hắn, đối với việc người khác chửi bới thiếu niên áo trắng kia cảm thấy khó chịu vô cùng, cho nên cũng cùng Đạm Đài Thanh tranh chấp: “Cầm khúc của Nhị ca huynh cũng đã nghe qua, có điều huynh nhận thấy cầm khúc huynh vừa nghe tuyệt đối không kém hơn so với Nhị ca. Cảm giác kia, giống như cả người đều bị hấp dẫn vào một cảnh giới nào đó, khiến huynh không tự giác trầm mê, không tự kiềm chế được, càng không nói đến việc lời ca kia, quả thật, khiến người ta không thể không tán dương…”
“Huynh cứ thổi phồng đi, muội thấy huynh bị dầm mưa nên hỏng đầu, nêm mới có thể so sánh Ảnh ca ca có tài năng đệ nhất thiện hạ với hạng người phàm phu tục tử. Mặc kệ huynh! Nghe nói chiều nay Yên Vũ lâu có tổ chức một buổi du hồ, rất nổi danh, Ảnh ca ca, muội gọi người sắp xếp một chiếc thuyền hoa, chờ một lát nữa chúng ta cùng đi du hồ nhé.” Từ lúc bắt đầu ánh mắt Đạm Đài Thanh hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Đạm Đài thấm, cũng không thèm để những lời ấy vào trong lòng, cứ thế tươi cười chạy ra ngoài cửa.
Hoa Mộng Ảnh vốn đang ngắm mưa, thưởng thức trà hoa lại đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng thanh nhã. Hắn lên tiếng nói với Đạm Đài Thấm vẫn còn đang ngồi buồn bực bên cạnh: “Lời ca, đệ viết lại, ta nhìn thử xem.”
Hắn cũng không phải giống người ngoài ngành như Đạm Đài Thanh, vừa nghe Đạm Đài Thấm nói tiếng ca có thể xâm nhập lòng người, mang người ta đến một loại cảnh giới nào đó, trong lòng Hoa Mộng Ảnh liền liền cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Tiếng nhạc hiếm thấy như vậy, chính mình chưa chắc có thể làm được, chỉ có trước kia từng nghe qua một lần, hiện tại lại thêm một thiếu niên hắn không biết có thể tấu ra loại âm luật tràn đầy sức quyến rũ này, lập tức khiến hắn không nhịn được hoài nghi hai người này có liên hệ với nhau.
Đạm Đài Thấm nghe vậy gật gật đầu, tùy tay lấy giấy bút viết xuống. Ban đầu, Hoa Mộng Ảnh chỉ thờ ơ theo dõi, càng về sau càng kinh hãi, chỉ nhìn ca từ này đã khiến người khác cảm nhận được khí khái phóng túng, tiêu sái của người làm ra nó. Đến khi Đạm Đài Thấm viết xong dòng cuối cùng, thái độ của Hoa Mộng Ảnh cũng mạnh mẽ thay đổi. Hoa Mộng Ảnh cầm lên tờ giấy mỏng manh kia, nhìn một lần lại một lần, trong miệng bất giác lẩm nhẩm đọc theo.
“Người khác cười ta quá điên cuồng, ta cười người khác nhìn không thấu, không phải mộ võ lâm hào kiệt, không hoa không rượu, chỉ một mình ta… Hay, thật là hay! Thật sự quá tuyệt vời! Bễ ngễ thiên hạ, không bị gò bó bởi thế tục như vậy, thế gian có được mấy người? Người đẹp ba nghìn không bằng một người tri kỷ, thật là khéo! Nếu thật sự có một người tri kỷ như vậy, tuyệt đối là một chuyện vui sướng vô cùng…” Hoa Mộng Ảnh thong thả qua lại vài vòng trong phòng, ánh mắt nhìn thẳng Đạm Đài Thấm, có chút kích động hỏi: “Người kia đâu? Hiện tại đang ở chỗ nào? Hắn có để lại danh tính cho đệ không?”
Hoa Mộng Ảnh đột ngột bày ra bộ dáng cuồng nhiệt như thế, gần như đập Đạm Đài Thấm muốn ngất đi ngay lập tức. Đạm Đài Thấm dở khóc dở cười một trận: Thì ra người lạnh lùng giống băng tuyết ngàn năm như Nhị ca cũng có thời điểm bị tan chảy! Ta còn nghĩ hắn muôn đời đều chỉ là một núi băng lạnh lẽo, vĩnh viễn không có lối thoát đấy.
“Ai, đừng nói nữa, trong lúc đệ còn chưa lấy lại được thần trí, trong nháy mắt người đó đã biến mất không còn tung tích, ngay cả danh tính của người đó, đệ cũng chưa kịp hỏi.” Đạm Đài Thấm chán nản nói. Điều càng khiến hắn buồn bực là, vồn dĩ hắn muốn tra ra ai là người bày trận trong rừng trúc, thiếu niên kia nếu đã ở trong rừng trúc thì chắc chắn có liên hệ với người bày trận, nói không chừng còn là đệ tử của vị cao nhân nào đó. Có điều hình như hắn đã đánh rắn động cỏ, về sau nếu muốn tra được chắc hẳn sẽ càng trở nên khó khăn.
“Đệ xác định người đó là nam nhân?” Hoa Mộng Ảnh nhíu mày hỏi, trong lòng đã nghĩ đến một khả năng.
Đạm Đài Thấm nhớ lại một chút, khẳng định nói: “Đúng vậy, là một nam nhân!” Thiếu niên áo trắng kia tuy rằng xinh đẹp vô cùng, nhưng cử chỉ lại lỗ ra một cỗ khí chất tiêu sái, bất cần đời, cùng thái độ hay ngượng ngùng xấu hổ của nữ nhân hoàn toàn không có một chút liên hệ. Toàn thân nam tử đều lộ ra khí khái anh hùng, tuyệt đối không thể là nữ nhân được! Nhưng vừa nghĩ đến ‘hắn’ không phải là nữ nhân, trong lòng Đạm Đài Thấm cảm thấy vừa khổ sở vừa đau buồn.
Hoa Mộng Ảnh “A” một tiếng, gật gật đầu. Hắn không nghi ngờ chút nào về mắt nhìn người của Đạm Đài Thấm, có điều trong lòng vẫn có chút loạn. Vân Cừu chưa xuất hiện, lại xuất hiện thêm một thiếu niên áo trắng như vậy, hắn tổng cảm thấy Sở kinh này giống như có chuyện lớn sắp xảy ra…
Mưa còn nhẹ nhàng phủ xuống cảnh vật, phía sau rừng trúc của Yên Vũ lâu, một chiếc thuyền hoa tinh tế đang ngừng ở bên bờ hồ, rèm che nhẹ vén, Liễu Tường mặc một thân hắc y, mang theo hộp đựng thức ăn tiến vào khoang thuyền, theo bên cạnh hắn là một thiếu niên tuấn mỹ, cũng mặc một thân hắc y. Ngước mắt đã lập tức nhìn thấy một công tử áo trắng với dung mạo tuyệt thế đang nhè nhẹ lay động chiếc quạt, hai người đồng thời thở phào một hơi.
“Công tử! Mau nhìn xem, Tường công tử đến đây!”
“Hì hì, hắn vẫn căng thẳng như vậy khi nhìn thấy công tử nha.”
“Ai u, Phong công tử cũng đến đây à, càng ngày càng đẹp đến nhân thần căm phẫn a!”
“Lời này ngươi còn dám nói ra trước mặt công tử sao, ha ha…”
Bốn nữ tử tuyệt sắc đứng sau lưng công tử áo trắng đùa giỡn thành một đoàn, trên ghẹo lẫn nhau. Công tử áo trắng quay đầu trừng mắt nhìn các nàng một cái, bốn người liền vội vàn điều chỉnh lại tư thế, nghiêm nghiêm chỉnh đứng thẳng. Nhưng tâm không nhịn được nhảy lên dồn dập: Công tử đúng là công tử, trừng mắt nhìn người khác mà vẫn đẹp như vậy! Đi theo công tử đúng là có phúc mà!
“Vân Cuồng!” Liễu Tường vui sướng gọi một tiếng, trong mắt nổi lên một tầng sắc thái si mê. Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cố gắng làm tốt mỗi việc nàng giao, chỉ vì muốn có tư cách đứng bên cạnh nàng, gọi nàng một tiếng “Vân Cuồng”. Cũng chỉ vì được gọi tên nàng mà trong lòng Liễu Tường đã dâng lên một cảm giác tự hào và thỏa mãn.
Người được nàng cho phép gọi hai chữ này không có mấy người! Mà hắn, là một trong số đó!
“Công chúa!” Ánh mắt thiếu niên xinh đẹp đi bên cạnh Liễu Tường tràn ngập ý cười, khóe mắt híp lại, cong cong, cùng hai chiếc răng nanh lộ ra khi cười, giống như một chú mèo nhỏ đáng yêu. Thiếu niên ba bước nhập thành một, nhảy đến bên cạnh Vân Cuồng. Ở thời điểm bên cạnh nàng không có người ngoài, cho tới bây giờ hắn đều gọi nàng như vậy. Theo thời gian đi bên cạnh nàng, hắn lập tức nhận định nàng là “Công chúa” của hắn, cũng là người hắn lập chí muốn dùng sinh mạng đến bảo hộ.
“Người của cửu tông tới?” Cẩm bào thuần trắng lay động trong gió, đôi mắt sáng ngời của Vân Cuồng hơi híp lại, trong đó lưu quyển ánh sáng cơ trí, khó lường, ý cười trên mặt nàng cũng rạng rỡ mười phần. Hai người Liễu Tường sửng sốt, xấu hổ cười cười, còn có gì có thể thoát khỏi ánh mắt của nàng đây?
“Vân Cuồng, nàng cũng biết?” Liễu Tường luôn luôn cơ trí đột nhiên hỏi một câu có vẻ rất ngốc nghếch.
“Ta còn biết, thời gian này sẽ có thêm những người từ cửu tông đến đây nữa, hơn nữa, trong hai người mới đến có một người là thiếu chủ của Đạm Đài gia tộc.”
Nghe vậy Liễu Tường và Liễu Phong đều ngẩn ra, không khỏi đồng loạt cảm thấy ngạc nhiên. Ngay cả bọn hắn đều không đoán được người đến rốt cuộc là ai, nhưng, chưa điều tra, Vân Cuồng làm sao biết được? Đến thần cũng không thể nắm rõ như vậy đâu?
“Hắn có thể vào được trúc trận cấp bốn, còn có một thân quý khí, không phải thiếu chủ Đàm Đài gia tộc thì còn có thể là ai? Còn chờ các ngươi đến nói cho ta biết? Hữm?” Vân Cuồng tùy ý, bình bình đạm đạm nói, ánh mắt dừng trên người hai người Liễu Tường. Rõ ràng ánh mắt của nàng không hề sắc bén nhưng lại khiến bọn họ sợ hãi một trận. Bọn họ đồng thời cười khổ, khẩu khí của nàng có vẻ không ổn a…
Hai nam nhân cúi thấp đầu, có chút không nắm chắc, khóe mắt lại thỉnh thoảng nhìn dáng người tuyệt mỹ của nàng, nhưng không dám nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, lộ vẻ sẵn sàng nghe nàng chỉ dạy.
“Hừ, đồ ngốc! Đồ ngốc!” Vân Cuồng không chút khách khí trách cứ một câu, giận dữ nói: “Đã nói với các ngươi rất nhiều lần, không cần chuyện gì cứ liên quan đến ta là bắt đầu hỗn loạn, không tự chủ được. Các ngươi không tin tưởng ta như vậy sao? Chẳng lẽ ta kém đến nỗi mấy loại binh tôm tướng tép này mà cũng không đối phó được? Chuyện này thì không nói, nếu có chuyện lớn xảy ra, các ngươi lại không thể giữ được bình tình, nhỡ bị người khác lợi dụng nhược điểm này, khiến các ngươi mất đi tính mạng thì sao? Các ngươi muốn tức chết ta có phải không?”
Ai, mấy nam nhân bên cạnh nàng này, cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này là dù có đánh chết, bọn hắn cũng không chịu sửa. Cứ mỗi lần đụng đến nàng, ánh mắt mỗi người đều căng thẳng, lo lắng đến mức đỏ mắt, thật sự khiến nàng vô cùng buồn rầu.
“Vân Cuồng, chúng ta đều lo lắng cho nàng…”
“Công chúa, chúng ta đều nhớ người thôi…”
Liếc mắt nhìn bộ dáng đáng thương của bọn họ, tuy rằng biết hơn phân nửa là giả vờ, nhưng Vân Cuồng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: Thôi, thôi, thuận theo tự nhiên vậy, trên đời này, người muốn gây thương tổn cho người của nàng còn chưa sinh ra đâu! Nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Liễu Tường, trong đó còn mang theo hơi nóng hầm hập, trong lòng Vân Cuồng cảm thấy ấm áp vô cùng. Nàng mỉm cười với bọn hắn: “Thật ngốc!”
Ánh mắt Liễu Tường và Liễu Phong lập tức sáng ngời, trong lòng lại cười thầm: Vân Cuồng/ Công chúa vẫn như vậy, vẫn không chịu được bộ dáng đáng thương của bọn hắn, nhưng đồng thời trong lòng bọn hắn cũng vô cùng bội phục nàng.
Không cần người khác nhắc nhở, mà nàng chỉ tùy ý suy đoán mà đã có thể phân tích rõ ràng, chính xác tình huống thực tế như vậy. Chỉ cần liếc mắt một cái đã biết người nọ là Thiếu chủ của Đạm Đài gia tộc, thật khôn khéo! Nàng thấu hiểu mọi việc, lại có võ công tuyệt thế thiên hạ, nàng chính là thần trong mắt, trong lòng bọn hắn! Người như vậy lại quan tâm bọn hắn, bọn hắn có bao nhiêu may mắn đây…
“Vân Cuồng, tên công tử bại hoại của Tư Đồ gia kia hôm nay cũng đến du hồ, còn mang theo Tư Đồ Uyên Minh. Bọn hắn càng ngày càng bừa bãi, cũng không tôn trọng Liễu gia. Chúng ta có nên…”
Vân Cuồng liếc mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, một bên uống rượu, một bên suy nghĩ. Bỗng nàng “A” một tiếng, gian xảo cười: “Nếu đã đến đây mà không tặng một phần lễ vật thì làm sao được. Trước cứ cho bọn hắn nếm thử mấy món khai vị đi, khai thuyền!”
Buổi trưa đã qua, một chiếc thuyền hoa chậm rãi rẽ nước. Tiếng cười, tiếng ca múa, mùi hương từ phấn son, mỹ nhân… Khiến hồ Thiên Thu trong lúc này biến thành một phong cảnh khác…