Vào đúng năm giờ rưỡi, ông chú thọt chân nhanh chóng đóng cửa tiễn khách. Mọi người cũng thay giầy trượt ra, tìm một nhà hàng gần đó ăn tối. Cơm là do ông chủ Hàn đãi khách, nên cũng không ai từ chối. Mọi người đều đồng trang lứa với nhau, cũng không có nhiều lời khách sáo. Trần, Phùng hai đứa rất chân chất, không có tiền chính là không có tiền, không mời nổi thì phải ăn cho thật tử tế, cũng không thấy ngại ngùng gì hết. Mấy đứa con trai trạc tuổi nhau cùng đi chơi với nhau từ trưa đến giờ, tự nhiên cũng trở thành bạn bè thân thiết. Ngoại trừ có Vân Nhạc khiến cho hai người bọn chúng cảm giác có chút kinh ngạc. Dù gì đi nữa thì cái ấn tượng thăm căn cố đế từ đó đến nay đối với cậu ấy đã bị phá vỡ hoàn toàn, như là đầu thai đổi xác không hề khác lắm.
“Mình thật không nghĩ tới bạn Vân Nhạc thực ra rất…” Trần Dương nhất thời không tìm ra được từ để hình dung, liền chạm vào vai Phùng Đường. Phùng Đường bị bất ngờ, thoáng một cái, viên thịt đang gắp trên đũa liền lộp bộp mà rơi xuống đất, nó bực mừng chửi đổng mấy câu rồi mới nhìn Vân Nhạc tiếp lời: “Hai đứa mình không nghĩ tới cậu lại rất… bình…” Cảm thấy nói như vậy không được hay cho lắm, liền cân nhắc tìm từ ngữ thích hợp hơn, nhưng rốt cuộc cũng không tìm ra được từ nào hay hơn để hình dung, chỉ đành nói luôn: “Thấy cậu rất bình thường.”
Thấy Vân Nhạc không có phản ứng gì, Phùng Đường nói thêm: “Cậu không biết lúc ở trường cậu ngầu đến độ nào đâu. Nếu trường trung học Thụy Hải của chúng ta có tranh cử Thanh niên ngầu số một, mình chắc chắn sẽ bỏ phiếu cho cậu đầu tiên.”
Vân Nhạc nhìn sang thằng kia một cái, mặt không đổi sắc ồ một tiếng, thậm chí còn nói lời cảm ơn nữa. Hàn Thần ngồi ở bên cạnh cười đến không chống đỡ nổi, vỗ vai Văn Dã nói: “Cậu bạn trai nhỏ này của mày cũng quá tức cười đi, làm cái gì cũng trịnh trọng nghiêm trang hết.”
Văn Dã cười híp mắt xoa xoa tóc Vân Nhạc, nhìn cậu không bị bất cứ thứ gì đang diễn ra ảnh hưởng đến, cứ vậy mà từng miếng từng miếng ăn cơm. Vân Nhạc nhìn thấy hắn cả buổi không đụng đũa, liền gắp lên một miếng cá, lọc xương ra, rồi quay sang đút vào trong miệng hắn, như thể không có ai ở xung quanh, không hề có nửa điểm ngại ngùng.
Trần Dương ăn giấm chua đến phải uống ngay nước ngọt vào. Dù gì nó và Vân Nhạc cũng học chung trường cả năm, cũng chưa thấy được cậu ấy biết điều nghe lời như vậy bao giờ. Nghĩ tới nghĩ lui đều phải quy công cán cho sự mị lực của bản thân anh Văn Dã. Nó quan sát thật kỹ nghiêm túc học lấy kinh nghiệm này, để may mắn có ngày nào đó luyện giỏi rồi, không chừng còn có thể theo đuổi thành công nữ thần họ Kiều.
Mọi người đều không ai uống bia rượu gì, đơn giản ăn uống xong thì ai về nhà nấy. Hai người Văn Dã về nước vội vàng vàng, tối hôm qua sau khi ngủ một giấc liền đến thẳng hội chùa luôn, thành ra hành lý vẫn còn để ở ngoài phòng khách, chưa kịp thu dọn gì. Vân Nhạc sau khi rửa mặt liền đem valy đồ vào trong phòng, chuẩn bị sắp xếp gọn lại vào tủ quần áo. Liếc nhìn qua giường chiếu chỉnh tề, cậu suy nghĩ một chút rồi dừng động tác tay lại.
Cửa phòng của Văn Dã không khóa, từ buồng tắm truyền ra tiếng nước vang ào ào đến gần năm phút mới dừng lại. Hắn cũng vừa vặn tắm xong, lau sơ người cho khô tóc tai rồi mở cửa phòng tắm ra. Hắn phát hiện ra Vân Nhạc, trong lồng ngực đang ôm một cái gối, ngay trước cửa phòng ngủ đang đi đi lại lại, liền ngơ ngác hỏi: “Bị sao vậy?”
Vân Nhạc do dự một chốc mới trả lời: “Em có thể ngủ chung với anh không?”
Văn Dã chớp mắt mấy cái nói: “Tất nhiên là được rồi. Không phải hôm qua chúng ta cũng ngủ cùng nhau sao?”
“Không phải chỉ ngủ chung một ngày.” Vân Nhạc nghiêm túc nói: “Là ngủ chung quài quài kìa.”
Văn Dã cảm thấy chân mình như muốn trượt, hắn bị mấy lời nói thẳng đuột này dọa thiếu chút nữa té ngã ra đất, cũng may là không có ai ở đây. Hắn dở khóc dở cười kéo cả người cả gối Vân Nhạc vào trong lồng ngực, hỏi: “Bảo Bảo, em có biết mình đang nói gì không vậy?”
Vân Nhạc vục cả mặt vào trong gối cotton mềm mại, buồn buồn đáp: “Em biết, nhưng em muốn ngủ cùng với anh cả đời, có được không?”
“Tất nhiên.” Văn Dã hôn lỗ tai của cậu một phát, trong đáy mắt đã hiện lên nét thâm trầm, thấp giọng nói: “Vậy không cho em chạy, cả đời này chỉ có thể ngủ trên giường của anh thôi.”
Khăn Quàng Cổ được trở lại căn nhà quen thuộc, cảm thấy thân thiết vô cùng. Sau khi ăn uống no say, nó quay về ổ mèo đã lâu không gặp đánh một giấc thật ngon. Sau đó mới trèo lên ban công thị sát một lượt xem hoa cỏ sinh trưởng như nào, thấy cũng không tệ lắm, mấy chậu cây đều lên xanh mướt. Vài tiếng “A… a…” kỳ quái vang vọng bên tai, Khăn Quàng Cổ ngay lập tức cảnh giác, nghiêng đầu qua rồi nhằm hướng phòng của Văn Dã mà lao tới. Cửa phòng chỉ khép hờ, âm thanh rất rõ ràng cho thấy là từ bên trong truyền ra. Khăn Quàng Cổ thuận theo khe cửa mà chui cái đầu tròn vo vào, lỗ tai dựng thẳng tỉ mỉ nghe ngóng, “Đừng, đừng liếm, đừng…” Thanh âm này nó biết, là của Vân Nhạc, nhưng so ra với lúc bình thường lại có bất đồng rất lớn, tựa hồ như rất mỏng manh, lại còn mang theo sự run rẩy nhỏ bé.
Văn Dã hỏi: “Không thoải mái sao?”
Vân Nhạc nhẹ giọng đáp: “Không, không phải. Thoải mái, rất thoải mái…”
“Vậy tại sao không được liếm?” Âm thanh của Văn Dã cũng có chút biến hóa, mang theo sự ướt át của thủy triều, rỉ rỉ sét sét, như cắt vào màng nhĩ của người khác.
“Rất bẩn…”
Đáp lại cậu chính là tiếng “bặc bặc” của nước, truyền từ bên trong chiếc mền lớn trên giường, chốc chốc lại có tiếng mút vào thứ gì đó, như muốn hút hết nước từ bên trong. ngôn tình hoàn
Hai mắt của Khăn Quàng Cổ vụt sáng lên, hiếu kỳ không ngớt. Nó đạp móng vuốt nhỏ dự định sẽ tìm ra hư thực. Tiếng thở dốc gấp gáp kia vẫn còn tiếp tục, nó “Meo meo” một tiếng liền nhào tới, lôi một góc mền ra vừa gặm vừa cắn, không ngừng mà kéo tuột xuống. Kèm với âm thanh hít thở càng lúc càng nhanh kia, chiếc mền rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, liền từ trên giường rơi xuống đất. Khăn Quàng Cổ việc lớn đã thành (đại công cáo thành), nhấc chân nhảy phót lên giường, liền bị khiếp sợ khi phát hiện hai người chủ nhân đang kỳ quái nằm cùng nhau. Nó sợ đến độ bộ lông xù hết cả lên mà lao ra ngoài cửa. Vân Nhạc lúc này cũng không rảnh bận tâm đến Khăn Quàng Cổ. Đôi chân trần của cậu đang víu lại trên bả vai của Văn Dã, mặc cho Văn Dã ngậm lấy đồ vật của mình, thật sâu tiến vào trong khoang miệng. Đồ vật kia không ngừng co giật, mãi cho đến khi phun ra từng luồng màu trắng tanh nồng, mới rốt cuộc dừng lại.
Mười hai giờ đêm, điện thoại di động giấu dưới gối bỗng “tinh tinh” kêu vọng lên. Văn Dã đặt người đang nằm trong ngực mình lên trên gối, xong bước chân trần ra phía ban công. Thông tin cuộc gọi không hiển thị, là một dãy số hoàn toàn xa lạ. Văn Dã sau khi nhận cuộc gọi cũng không hề mở miệng, vẫn chờ đầu dây bên kia nói cho đã, rồi mới nhếch miệng trả lời: “Có rất nhiều chuyện mày tự cân nhắc lấy đi. Quyết định làm sao, cũng là vấn đề của chính mày. Mày không có gì để đe dọa được tao đâu, tao cũng chỉ muốn cho mày thêm một lựa chọn.”
Bên kia tức đến lồng phổi, “Ý mày là gì? Mày đừng tưởng nắm được điểm yếu của tao thì tao sẽ sợ mày!”
Văn Dã cười cười: “Mày có điểm yếu gì chứ? Gia đình nghèo khó? Ba mày bị tàn tật? Có lẽ là… Người mẹ có nghề nghiệp hết sức độc đáo rồi bệnh nặng qua đời?” ‘
“Làm sao mày biết được! Con mẹ nó mày mà dám nói ra đi!”
Văn Dã quay người tựa vào lan can, trong đáy mắt lóe lên một đạo quang không dự đoán được, ró ràng vẫn rất ôn ôn thuận thuận, nhưng lại mang theo một luồng ác liệt không nói ra, cứ như là cây kim giấu trong cuộn chỉ. Một đấm buông xuống, máu tươi giàn giụa: “Tao đương nhiên sẽ không nói ra. Tao đối với gia đình mày chưa hề có bất kỳ một chút không tôn kính nào. Mày có thể khiến nó xảy ra, cũng có thể không. Nhưng việc đó hoàn toàn lệ thuộc vào mày, không phải tao.” Cũng không đợi bên kia nói thêm bất kỳ điều gì, Văn Dã liền cúp máy. Liếc nhìn đồng hồ, hắn bấm gọi di động của Mẫn Xuyên. Mẫn Xuyên vẫn còn ở nước ngoài, có lẽ là đang lái xe. Sau vài tràng âm thanh hỗn độn, mới có tiếng phát ra từ đầu dây bên kia: “Văn Dã? Vẫn còn chưa ngủ sao?”
Văn Dã đáp: “Em sắp đi ngủ rồi, anh Mẫn Xuyên đang lái xe sao?”
“Ừm, không sao cả, em cứ nói đi.”
Văn Dã: “Cũng không có chuyện gì to tát, ba em mấy ngày nay vẫn bận sao?”
“Ha ha.” Mẫn Xuyên trả lời: “Giám đốc Văn có thời điểm nào mà thong thả chứ. Bất quá gần đây có thêm sự hỗ trợ của Lan phu nhân, thành ra hiệu suất làm việc đều tăng lên không ít đâu.”
Văn Dã cong mắt nói: “Chủ yếu là do Lan phu nhân muốn nhanh chóng về nước rồi, ba em chắc chắn sẽ không muốn làm mẹ thất vọng đâu.” Lại hỏi thêm: “Còn người phụ nữa kia thì sao? Anh có tìm được cơ hội nào không?”
“À.” Mẫn Xuyên đáp: “Đã tìm được rồi nha. Anh chính là từ chỗ bà ấy trở về. Dự án kết hợp kia của em khiến cho bà ta rất hứng thú đó. Anh hẹn với bà ta đại khái cùng thời gian giám đốc Văn về nước cũng không chênh lệch lắm, sau đó sẽ bàn rõ mọi việc.”
Văn Dã nói: “Phiền cho anh rồi, anh Mẫn Xuyên.”
“Ha, khách khí với anh làm gì chứ.” Mẫn Xuyên hỏi: “Nhưng có một việc anh không nghĩ ra, em tìm mọi biện pháp khiến cho người phụ nữ kia về nước để làm gì chứ? Cứ coi như sau này em sẽ tiếp quản chức vụ ở công ty đi, chúng ta với bà ấy cũng đâu có hợp tác nhiều nữa chứ.”
Văn Dã nói: “Không phải vấn đề hợp tác đâu.”
“Hả? Vậy là gì?”
Văn Dã ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy được Vân Nhạc vẫn còn ngái ngủ cầm dép lê của hắn đi ra. Có vẻ như sợ hắn nửa đêm đi lại bằng chân trần sẽ bị cảm lạnh. Tim của hắn cảm thấy rất ngọt ngào, liền ấm áp nói rằng: “Là có người muốn cùng bà ấy trò chuyện, để nói rõ một sự việc.”
~ Hoàn Chương 45 ~
Mèo: Hai bé dám dạy hư boss mèo rồi:)))) Hôm nay Mèo đi test covid:< Sợ huhuuuuuu