Tình yêu chỉ là rất nhiều khoảnh khắc,
Ghép lại thành một gương mặt đẹp đẽ.
Chúng ta đã đi qua ngày hôm qua,
Nhưng không bao giờ đến được ngày hôm
nay.
Em vẫn đứng ở nơi ấy nhưng anh không
xuất hiện,
Sắp phải nói lời tạm biệt!
Năm chúng tôi ra trường, tôi không được mời đến dự lễ
tốt nghiệp. Sau màn say xỉn sẽ là nỗi xót xa không kiềm chế được khi từ nay mỗi
người sẽ phải đi trên những con đường riêng.
Ai cũng bận rộn tìm việc làm, lúc đầu còn giữ liên
lạc, nhưng dần dần, những đứa sinh viên ngày nào cũng ôm điện thoại gọi cho
nhau như chúng tôi trước kia giờ chỉ hẹn gặp nhau khi cần thiết. Sau đó nữa,
ngay cả điện thoại liên lạc cũng rất ít, QQ không còn sáng liên tục, ai cũng ẩn
nick, chỉ có nick tập thể là sáng nhưng không có ai vào tán chuyện. Thi thoảng
có vài người lên đó chém gió cũng chỉ để chứng minh mình vẫn còn tồn tại.
Những sinh viên từng thề thốt sẽ chấn hưng sự nghiệp
điện ảnh của Trung Quốc, sinh ra vì nghệ thuật lại phải làm những công việc
không liên quan gì đến điện ảnh.
Tần Niệm và Sở Mộng Doanh thì định cư tại Pháp.
Nghe nói Tô Na Na sau khi bị hủy hoại nhan sắc đã đi
Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ, lúc trở về còn xinh đẹp hơn xưa. Tôi cũng không
bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Mà nếu có gặp thì cũng không nhận ra nổi. Bố của cô
ấy đã được lên chức Chủ tịch tỉnh.
Trong đám bạn cùng lớp, tôi chỉ hay liên lạc với người
bạn từ thời còn để chỏm là Tiêu Hàn Ý. Sau khi Tiêu Hàn Ý đi rồi, cuộc hôn nhân
thứ hai của anh ta với Lê Tiếu San cũng chấm dứt.
Thịnh Hạ làm việc tại phòng khám tư nhân của mình, còn
Thiệu Bỉnh Hàm điên vương với cả tá bằng cấp - dựa vào thế lực của gia đình nên
tự lập công ty riêng, làm ăn như diều gặp gió, là một đại diện tiêu biểu của
tài hoa thương nhân trong thời đại mới. Nhưng anh ta nói mình chính là một “thanh
niên anh tuấn” đắt giá nhất, bởi nói thế mới lột tả hết được vẻ đẹp trai của
anh ta.
Chúng tôi trở thành “tam kiếm khách”, gần như ngày nào
cũng tụ tập ăn uống.
Tôi vẫn hát ở Nhã Uyển, không còn gầy gò như trước,
sức khỏe ổn định, có điều không thể sinh con được nữa. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ
sống một mình. Yên bình cũng là một thứ hạnh phúc.
Tôi cũng không gặp lại Mục Thần Chi nữa. Hôm ở bệnh
viện, tôi đã khóc đến mức cổ họng khản đặc, tôi đập vỡ bình thuốc lấy mảnh vỡ
cắt mạch máu. Rất nhiều người đã phải chạy đến giữ tôi lại. Bộ dạng tôi nằm
trên giường khóc lóc, quẫy đạp hệt như một người giãy giụa khi bị người ta tiến
hành tra tấn dã man.
Lúc đó Tần Niệm cũng có mặt, anh ta nói với tôi: “Mật
Mật, dù em không biết quý trọng sinh mạng của mình thì cũng đừng phụ tấm lòng
của Thần Chi”.
Tôi ngước đôi mắt sưng mọng đờ đẫn nhìn Tần Niệm,
không hiểu anh ta muốn nói gì.
“Bố anh đã biết chuyện em và anh trai anh ở bên nhau
lâu rồi, ông phản đối kịch liệt và dùng mọi thủ đoạn để chia rẽ hai người nhưng
anh ấy không nghe và đối đầu với bố. Có một thời gian Thần Chi không ngừng đổi
chỗ ở cũng là để tránh ánh mắt của bố. Cả chuyện anh ấy cố tình có người phụ nữ
khác ở bên ngoài, cố tình lạnh nhạt với em, ngoài việc vì anh ấy chán nản ra,
một nguyên nhân nữa cũng là để che mắt thiên hạ. Công ty bị bố anh âm thầm phá
hoại, anh ấy ngoài mặt thì chia tay với em nhưng chưa bao giờ từ bỏ. Anh trai
anh thực sự không còn cách nào khác, nếu không bỏ em và kết hôn với Lãnh Bích
Dao thì bố anh nhất định sẽ… với em. Em biết bố anh là ai rồi đấy! Anh ấy thực
sự hết cách! Hai người từ nhỏ đã không được hưởng hạnh phúc. Anh ấy luôn muốn
cho em một mái ấm. Mật Mật, em nên hiểu cho anh ấy, hiểu cho một người đàn ông
thà lãnh đạm và làm em tổn thương, thậm chí hy sinh cả bản thân chỉ để bảo vệ
em, đổi cho em một cuộc sống yên bình”.
Yên bình, bố tôi cũng luôn nói như vậy!
Hôm nay, lúc ăn cơm, Thiệu Bỉnh Hàm đưa cho tôi một
tấm vé xem ca nhạc. Tôi kinh ngạc thốt lên: “Sao anh biết em thích Supper
Band?”.Vé này không dễ mua, lại ở hàng ghế VIP.
“Vì anh thích nên cho em đi xem cùng”.
Trời rất lạnh, lúc chúng tôi đến sân vận động Hồng
Khấu thì bên trong đã chật ních người. Bốn người đàn ông đứng tuổi trong bộ đồ
trắng tinh, phong thái cao ngạo. Bài hát mở màn buổi diễn chính là Phụ
lão hương thân. Trước đây, tôi thấy cái tên bài hát ấy sao mà quê
thế. Nhưng khi giọng hát cao vút cất lên, hát đi hát lại câu: Không
hoài niệm, bạn sẽ ân hận, thì tôi nhìn thấy rất nhiều khán
giả đã rưng lệ.
Khi một người nghe đến bài hát nào đó thì đều có thể
bắt đầu chìm vào trong ký ức, đó gọi là hoài niệm. Không biết từ lúc nào, chúng
tôi cũng bắt đầu hoài niệm.
Anh chàng Lý Tông Thịnh nói cắt ngang bài hát: “Tôi là
Tiểu Lý, tôi còn độc thân”. Lúc đó, tim tôi nhói đau. Thiệu Bỉnh Hàm nắm chặt
tay tôi, ghé sát vào tai thì thầm: “Anh cũng độc thân, rất nhiều người cũng độc
thân như chúng ta”.
Khúc nhạc dạo của bài Cuối
cùng em cũng đánh mất anhvang lên thì khán đài như bùng nổ. Sự
bùng nổ ấy khiến tôi nghĩ đến màu xanh. Trước đây tôi luôn nghĩ đến sân khấu
nghe nhạc mà lại ngẫu hứng hát theo ca sĩ thì thật buồn cười, nhưng bây giờ tôi
cũng xúc động mà hòa cùng giai điệu như tất cả khán giả ngồi đây.
Cuối cùng em cũng để mất anh giữa dòng
người đông đúc…
Tôi hát say sưa nhưng thực chất là gào thét đến mức
gần như kiệt sức, gào xong rồi mới ý thức được nước mắt mình đã giàn giụa. Đôi
mắt hoa đào của Thiệu Bỉnh Hàm đang lim dim, anh ta không nhìn tôi mà hét lớn:
“Phó Tiểu Mật, em định bao giờ thì lấy anh đây?”.
“Còn phải xem anh cho em bao nhiêu tiền đã”.
“Chỉ có chừng này thôi.”Thiệu Bỉnh Hàm lấy từ trong ví
ra đồng xu một tệ đặt vào tay tôi rồi nắm chặt.
Đó chính là đồng xu tôi trả công cho Thiệu Bỉnh Hàm
khi anh ta từ Thượng Hải trở về và đưa tôi đi ăn, còn đưa tôi về tận nhà, cũng
chính là cái hôm hai chúng tôi làm cháy bếp. Thế mà Thiệu Bỉnh Hàm vẫn giữ nó.
“Tiền kỷ niệm đó, rất có giá trị”. Đôi mắt hoa đào
cười híp lại.
Tôi lau nước mắt, bất chợt nhìn thấy một hình bóng khá
xa, mọi hoạt động của não bộ bỗng chốc dừng lại. Thời tiết lạnh thế này, chiếc
áo vest màu xám được vắt lên khuỷu tay một cách ngẫu hứng, ống tay phải vẫn
được xắn lên theo thói quen. Người đó mặc chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, lịch
lãm đứng dậy rồi quay người bước nhanh khỏi khán đài và đi mất.
Chỉ nhìn từ xa, bóng dáng và những bước đi nhanh nhẹn
ấy đã khiến tôi nghĩ ngay đến một người, đến điệu bộ nhếch môi thành nụ cười
hút hồn, đến những cử chỉ rất nhỏ của anh ta. Nhớ đến cách anh ta phát âm từ
“ừm” rất ung dung, nho nhã.
“Mục Thần Chi, anh thích nghe nhạc của ca
sĩ nào?”
“Ừm, Mạnh Lệ Quân, Lý Tông Thịnh, Suede.”
“Ông chú quê mùa Lý Tông Thịnh ấy á! Nhưng
phải công nhận là bài hát ‘Quỷ mê tâm khiếu’ của chú ấy rất hay. Nếu được đi
xem chú ấy biểu diễn thì thích biết mấy.”
Tôi hiểu con người ấy. Giờ đây, điều duy nhất tôi có
thể làm cho Mục Thần Chi là không để mọi chuyện rơi vào quên lãng, để anh ta
được sống những ngày tháng bình yên.
Tôi nắm lấy tay Thiệu Bỉnh Hàm. “Anh định ngày đi. Có
điều, trước khi lấy anh em phải tìm một công việc thích hợp đã.”