Ánh nắng mùa xuân thật đẹp, hoa đào nở trong buổi
chiều mơn man như sương khói, một cơn gió thổi đến làm những cánh hoa rơi như
mưa. Anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô.
Cô bé vẫn đứng yên chỗ đó, chiếc váy dài màu vàng cam
nhẹ bay trong gió, thật giống với một đóa hướng dương, đôi mắt đen láy như có
muôn vàn tia sáng lấp lánh nhìn anh không dời.
Những cánh hoa đào xen lẫn hai màu hồng trắng bay bay
trong nắng. Giây phút ấy, những âm thanh hỗn tạp xung quanh như ngừng lại, trời
đất lặng thinh, chỉ còn tiếng trái tim anh đập thình thịch.
Anh gấp sách lại đi về phía cô, hình như cô đang mỉm
cười với anh. Anh không ngăn nổi con tim đang thôi thúc bước chân mình. Để rồi
khi đến gần cô, anh lại rảo bước thật nhanh.
Đi ngang qua nhau, váy của cô bị gió tốc lên quệt vào
tay anh, hương thơm thoang thoảng nhưng còn vương vấn mãi.
Anh nghe thấy bước chân cô chầm chậm theo sau, trái
tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn. Anh dừng bước ở đúng bậc thang thứ năm của
tầng hai rồi quay lại nhìn cô.
Cô cũng ngước lên đón ánh mắt của anh, hai má ửng
hồng. Lúc cúi đầu, mái tóc rủ xuống hai vai không che được khóe miệng cô đang
mỉm cười.
Anh nhìn thấy đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má cô,
hai hàng mi khẽ chớp, đẹp như nhụy của loài hoa nào đó. Anh đang suy nghĩ thì
giọng nói e thẹn nhưng hết sức rõ ràng của cô bất ngờ vang lên: “Học trưởng,
anh hãy làm bạn trai của em!”.
Những tiếng ồn ào trong hành lang bỗng dưng ngưng bặt,
cô cúi đầu thật thấp, để lộ phần gáy trắng ngần, những sợi tóc mượt mà rủ về
phía trước, khẽ dao động trong ánh nắng chói chang.
Anh như nín thở, bởi sợ rằng nếu thở ra thì luồng
không khí ấy sẽ thổi bay mái tóc cô và ngửi thấy cả mùi hương ngọt ngào, để rồi
mùi thơm ấy len lỏi vào tất cả những bộ phận trong cơ thể và hòa tan vào máu.
“Làm bạn trai của em nhé?” Lúc cô lặp lại câu nói ấy,
trong hành lang đã vang lên không ít những tiếng cổ vũ của những học sinh khác.
Anh cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu rối loạn, trầm
giọng nói: “Này bạn, như vậy là không tốt đâu”.
“Này bạn, như vậy là không tốt đâu.” Có người châm
chọc, nhại lại giọng điệu của anh; có người cười nhạo cô không biết tự lượng
sức mình. Anh dù sao cũng là học sinh ưu tú được cả trường ngưỡng mộ, còn cô
chỉ là một cô nhóc vô danh tiểu tốt mới nhập trường.
Cứ tưởng cô sẽ từ bỏ ý định, hoặc là dứt khoát bỏ chạy
trong ê chề. Chỉ cần nghĩ thế thôi là anh lại cảm thấy hơi thất vọng.
“Vậy làm bạn của em cũng được.” Cô ngẩng mặt nhìn anh,
gương mặt nhỏ nhắn được nhuộm ánh mặt trời càng trở nên trắng ngần, đôi mắt
long lanh như muốn đọc thấu tim gan anh.
Quyển sách trong tay anh khẽ run, lòng bàn tay cũng
túa mồ hôi. Anh chạy thật nhanh lên lầu, vào đến phòng học mới nghĩ cô thật
ngốc, nói trước mặt bao nhiêu người như vậy thì ai có thể nhận lời cho được.
Buổi tối về nhà, anh ăn cơm rất ngon miệng. Anh ăn hết
bốn bát mà chưa bao giờ thấy cơm thơm đến thế.
Trên ghế sô pha, anh trai anh đang cắm cúi đọc tờ Tạp
chí Kinh tế. “Tiểu Niệm, gặp chuyện gì mà vui thế?” Anh trai anh luôn có thể
nhìn thấu tâm can người khác chỉ bằng một ánh mắt. Anh mỉm cười, trả lời hết
sức tự nhiên: “Có chuyện gì vui đâu, chỉ là có một cô bé thật ngốc. Cũng thú vị
ghê!”.
Thực sự là rất thú vị, rõ ràng là xấu hổ chết đi được
mà vẫn có thể làm ra những việc động trời khiến người ta kinh hãi. Dám tỏ tình
trong khi chưa biết tên đối phương. Cô gái nào gan to lắm chắc cũng không dám
làm như vậy.
Ngày thứ hai đến trường, anh nhìn thấy cô khoác ba lô
đứng trước cổng, nhìn thấy anh cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt cứ dõi theo
anh không dời khiến anh phát hoảng. Trong tiết học đầu tiên của ngày hôm ấy,
anh nhận được thư tình của cô.
Cầm trên tay quyển nhật ký màu hồng, anh không khỏi
sững sờ. Ai có thể viết thư tình đầy kín cả một quyển nhật ký như thế chứ,
những nét chữ rất đẹp, đẹp như giọng nói của cô, ngọt ngào, êm ái.
Từ hôm ấy, ngày nào anh cũng nhận được thư của cô gửi
theo đường bưu điện. Hằng ngày, cứ đúng bảy giờ sáng, sẽ thấy cô đứng trước cửa
lớp, cô không nói câu nào, chỉ đưa cho anh một quả táo đỏ rực rồi chạy biến
mất.
Mùa đông, những bông tuyết tuôn rơi như lông ngỗng,
mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, chỉ có mình anh mặc áo đồng phục đỏ đứng ở sân
bóng rồi tự ném bóng vào rổ.
Anh cứ một mình lặp đi lặp lại những động tác ấy mà
không thấy chán, chỉ bởi lúc cô xách thùng rác từ cầu thang đi xuống, cô sẽ
trao cho anh một ánh nhìn.Lúc đi ngang qua anh, cô sẽ cố tình bước thật chậm.Đi
qua rồi còn ngoái lại nhìn, chẳng thèm nhìn đường.Có đôi lần bị ngã, cô ngóc
đầu dậy nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì mới đứng dậy phủi mông rồi
chạy thẳng.
Anh nín cười, vờ như không nhìn thấy. Anh có cảm giác
lúc đôi mắt đen láy của cô chớp chớp hai hàng mi và cái điệu bộ len lén, đáng
thương của cô thật giống một chú thỏ con.
Có lẽ là ngã đau nên lúc quay trở lại, cô bước đi thật
cẩn trọng. Cô đeo quai sắt lên tay, chiếc thùng rác lắc lư theo từng bước chân,
hai tay đỏ lựng lên vì lạnh đặt ngang trước ngực, tay nọ không ngừng xoa lên
tay kia. Đôi môi đỏ hồng phả ra từng lớp khí trắng. Trên viền tay áo nhung màu
hồng phấn vẫn còn vương lại những hạt tuyết.
Trái bóng bay lên thành một đường rất đẹp trong không
trung, lọt vào rổ rồi đập mạnh xuống đất kêu “bịch” một tiếng, sau đó lại nảy
lên cao.
Anh nghĩ, trời lạnh thế này, tại sao cô không đeo găng
tay?
Trời sẩm tối, cô khoác ba lô đi ra cổng trường, để lại
những dấu chân cách xa nhau trên nền tuyết. Mãi đến khi cái bóng hình bé nhỏ ấy
khuất hẳn tầm mắt, anh mới với chiếc áo khoác vắt trên cột bóng mặc vào người
và trở về nhà. Anh giẫm lên những dấu chân cô để lại, đếm từng bước một, anh
luôn có cảm giác những bước chân ấy sẽ dẫn đến trái tim anh.
Lúc đi ra khỏi cổng, anh quay đầu lại nhìn khung cảnh
trường lớp một lượt, ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ những ô cửa sổ lớp học, vậy
mà anh vẫn thấy ấm áp lạ thường.
Cuối kỳ, anh trải qua kỳ thi với số điểm chưa bao giờ
thấp đến thế, các thầy cô đều tìm anh nói chuyện, còn tìm gặp cả cô nữa.
Sợ cô phải chịu ấm ức, cả đêm anh không thể chợp mắt
được. Nghĩ đến trước đây anh làm mặt lạnh từ chối cô hết lần này đến lần khác,
cô có ương bướng đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái mới lớn và hay khóc nhè, cô
bị cả trường đàm tiếu, rồi lại bị thầy cô tìm gặp để cảnh cáo, anh đoán chắc cô
sẽ từ bỏ.
Kết quả là ngày hôm sau cô vẫn xuất hiện với quả táo
như mọi khi và mỉm cười với anh.
Hôm họp phụ huynh, anh sợ giáo viên sẽ nói với bố mẹ
anh về cô, do dự mãi, anh quyết định cầu cứu anh trai. Hai anh em không hợp
nhau lắm. Mục Thần Chi thường ngày ở nhà cũng rất lạnh lùng, ít nói, nhưng lần
này lại đồng ý ngay khi anh vừa mở miệng khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
Còn chưa đến giờ mà phòng học đã chật kín. Phụ huynh
và học sinh ngồi cùng nhau, số người tăng lên gấp đôi so với bình thường. Mục
Thần Chi nhìn đồng hồ liên tục. Bảy giờ kém năm phút, cuối cùng cô cũng xuất
hiện đúng giờ.
Cô mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng, đứng ngây ra ở
trước cửa lớp, đôi mắt đen láy, trên tay cầm một quả táo nhỏ, vừa tìm kiếm
trong đám người đông đúc vừa cất tiếng gọi: “Tần Niệm, Tần Niệm…”.
Ngốc thật! Anh vội đứng dậy, lấy quả táo từ tay cô rồi
quay đi, hai má đỏ ửng, lo lắng nhìn anh trai bên cạnh nhưng Mục Thần Chi lại
chăm chú dõi theo bóng hình vừa đi khỏi.
Tim anh đập mạnh, giống như hồi nhỏ bị làm vỡ thứ đồ
chơi bằng thủy tinh, mảnh vỡ thủy tinh lấp lánh vương khắp mặt đất, cảm giác
rất lạnh lẽo.
Là cô ấy! Người khiến anh trai không rời mắt được
chính là cô ấy!
Anh trai tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ấy lại là
sự ấm áp mà anh chưa từng nhìn thấy.
Những bức thư anh ấy đã viết suốt mười năm mà không
gửi chính là dành cho cô ấy.
Trên đường về, Mục Thần Chi chuyên chú lái xe, hai anh
em không ai nói lời nào.
Đã quá nửa đêm, anh ngồi một mình trong phòng bật máy
tính. Anh trai bước vào với sắc mặt không tốt lắm, rồi lẳng lặng ngồi trên sô
pha hút thuốc.
Cuối cùng, anh không thể chịu đựng thêm được nữa, liền
mở ngăn kéo lấy hết những bức thư mà cô viết cho anh quăng lên bàn, rồi đóng
sầm cửa, bước ra ngoài.
Giữa mùa hè này cũng là những ngày cuối cùng của năm
cấp ba, nhà trường tổ chức một trận đấu bóng rổ giao hữu giữa học sinh với các
chiến sỹ công an trong thành phố. Anh là Hội trường Hội học sinh nên đã đề nghị
với Ban giám hiệu trường cho các em học sinh cấp hai đến cổ vũ trận đấu.
Ngày cuối cùng của năm học, anh muốn được nghe giọng
nói của cô lần cuối.
Anh thi đấu hăng say hơn bình thường, cả khán đài vang
lên những tiếng cổ vũ reo hò ầm ĩ. Ngày ấy còn đang thịnh hành cuốn truyện
tranh Cao thủ bóng rổ mà cô
rất thích. Trong thư, cô còn viết anh rất giống với nhân vật Rukawa Kaede. Các
cô gái đến cổ vũ với những đôi mắt long lanh, không ngớt gọi tên anh rồi thổi
ra biết bao những bong bóng màu hồng nhưng anh lại không nghe thấy giọng nói
của cô.
Nỗi thất vọng lớn dần theo những tiếng hoan hô cổ vũ
như sóng dậy, nhều lần đường chuyền bóng của anh bị người ta cản trở, anh bực
bội ra hiệu xin trọng tài thay người.
Anh ngồi đại trên nền bê tông ngoài sân đấu, mồ hôi
dính ướt hết chiếc áo đồng phục màu trắng, các cô gái cứ tíu tít mang nước đến
cho anh, Sở Mộng Doanh cũng gọi tên anh mấy lần nhưng anh chỉ cảm thấy sao mà
ồn ào quá. Người mà lần đầu gặp đã dám thổ lộ với anh, người ngày ngày viết cho
anh những lời tâm tình, thế mà tại sao trong giây phút này, cô lại không gọi
tên anh?
Hôm nay là ngày cuối cùng, cô ấy không biết sao?
Những ngón tay anh dần dần co lại thành nắm đấm, rồi
anh mở to mắt nhìn ra xa thì thấy cô đang ngồi yên giữa dòng người. Chiếc cổ
vươn dài như để nhìn anh được gần hơn nữa, đôi mắt trong veo như nước hồ thu
khẽ lay động, chỉ cần một ánh mắt cũng khiến mọi giận hờn trong anh tan biến.
Lúc trở về, học sinh chen lấn nhau trên chiếc xe buýt,
không còn chỗ ngồi nên cả anh và cô đều phải đứng. Anh lặng lẽ tiến lại phía
cô, hai người gần nhau trong gang tấc. Cô không dám ngẩng đầu, mái tóc cô đã
dài thêm nhiều nhưng vẫn óng vàng, buông xõa hai bên, để lộ vành tai nhỏ nhắn,
trắng xinh như chiếc vỏ sò. Anh bất giác xích lại gần thêm chút nữa, để lồng
ngực mình chạm vào trán cô. Hai tai cô bỗng chốc ửng đỏ, giống như ánh mặt trời
mạ lên chiếc vỏ sò một lớp màu hồng mỏng.
Xe đột ngột phanh lại, cả người anh nhào về phía
trước, một tay vẫn nắm chặt lấy tay vịn, anh sợ cô ngã nên vội vươn cánh tay
còn lại ra đỡ lấy eo cô và có cảm giác cơ thể cô khẽ run. Hôm ấy có lẽ là ngày
hè nóng nhất trong tất cả những ngày hè mà anh đã trải qua suốt mười mấy năm,
trán anh không ngừng túa ra những giọt mồ hôi để rồi từng giọt lại rơi xuống,
đậu trên mái tóc cô.
Hóa ra là gặp đèn đỏ! Xe khởi động, tiếp tục hành
trình. Lúc xe lăn bánh, hai người lại bị một trận lắc lư chao đảo, anh siết
chặt vòng tay hơn theo quán tính.
Đó là ngày hè oi ả nhất, ngoài cửa xe, những chú ve
vẫn rả rích kêu. Cách lớp vải cotton, anh vẫn cảm nhận rõ những giọt mồ hôi li
ti trên da thịt cô thấm vào từng đường vân trên bàn tay anh. Anh khẽ co các
ngón tay hơn nữa, cảm thấy vòng eo cô rất nhỏ, chỉ cần một vòng tay là ôm trọn.
Nghĩ đến đó, trong đầu anh xuất hiện những xúc cảm không nên có.
Về đến nhà, anh vào nhà tắm, mở vòi nước thật mạnh.
Lòng bàn tay như vẫn còn vương vấn hơi ấm của cơ thể cô khiến anh không ngủ
nổi. Chỉ vì nhớ cô nên anh không thể chợp mắt.
Ngày hôm sau, đến làm thủ tục chuyển trường, anh cầm
một túi giấy tờ dày cộp đứng tần ngần hồi lâu trước cầu thang, cuối cùng quyết
định đi lên tầng hai và đứng trước cửa lớp học của cô.
Ánh mặt trời chiếu chếch qua lớp cửa kính vào lớp học,
cô đang gục đầu trên bàn để ngủ, yên bình như một chú mèo con đang sưởi nắng,
những sợi tóc mượt mà xõa xuống hai bên má. Một tia sáng le lói chiếu đến gương
mặt cô khiến gương mặt ấy như được nhuộm một lớp phấn hồng.
Có người nhìn thấy anh nên gọi lớn: “Phó Tiểu Mật, dậy
mau! Tần Niệm, Tần Niệm, đứng ngoài cửa”.
Cô dụi mắt, hai má vẫn còn hai vệt hồng.Bộ dạng cô lúc
mới ngủ dậy thật uể oải như một đứa trẻ con.Không biết ai mở cửa sổ để gió lùa
vào, thổi bay những tờ giấy trắng xếp trên mặt bàn bên cạnh, lơ lửng trong
không trung như những bông tuyết trắng. Cô vội với những tờ giấy đó rồi xếp
lại, đến lúc va vào cạnh bàn mới biết có người đến tìm.
Cô cúi đầu đứng dậy, căng thẳng vuốt tóc, dù sao cũng
là lần đầu tiên anh chủ động đến tìm nên đương nhiên cô căng thẳng và ngại
ngùng hơn mọi khi. Ánh mặt trời đầu giờ chiều khiến cả căn phòng sáng bừng đến
lóa mắt, cô đi về phía anh như vừa bước ra từ vùng ánh sáng thần tiên ấy.
Ở hành lang có rất nhiều học sinh qua lại, có người
giả vờ đi ngang qua, rồi quay lại lần nữa, vểnh tai lên nghe ngóng.
Sắc mặt của anh vẫn bình thản như thường ngày, nói
thật khẽ: “Phó Tiểu Mật, cho anh số điện thoại của em”.
Nói xong câu ấy, anh chỉ cảm thấy tim mình loạn nhịp,
rồi bất giác lùi lại một bước.
Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn, hai má vẫn còn hai vết
hồng do mới ngủ dậy, cô quên cả việc phải trả lời anh, mãi lâu sau mới phóng vù
vào lớp, viết một số điện thoại thôi cũng mất bao nhiêu thời gian, những nét
bút đen óng ánh trên mặt giấy nhắn màu hồng.
Đưa cho anh rồi mà cô vẫn đắm đuối nhìn anh một lúc
lâu, những sợi tóc mượt mà xõa xuống ngang vai.Anh không dám nhìn thẳng vào mắt
cô nên vội vã quay người đi khỏi. Đã đi khỏi trường rất lâu rồi mà hình bóng cô
vẫn hiện rõ trong tâm trí anh, áo trắng, tóc đen, mắt sáng, hàm răng trắng đều,
đôi mày lá liễu, bờ môi phớt hồng, cô như một bức tranh thủy mặc thấm vào trái
tim khiến anh nhớ mãi.
Anh nắm chặt tờ giấy có viết số điện thoại của cô, khẽ
khàng mở cửa, vừa vào phòng khách đã thấy Mục Thần Chi đang ngồi hút thuốc, anh
nghĩ một lát rồi quyết định ngồi cách anh trai không xa.
Anh biết, hôm nay anh trai cũng đến trường. Anh sớm đã
biết, chiếc xe ấy thường đậu trước cổng trường, anh trai hay ngồi trong xe dõi
theo cô mỗi giờ vào lớp hay tan học. Chuyện ấy đã kéo dài hai năm trời, mà có
khi còn sớm hơn thế nữa.
Mục Thần Chi nhẹ nhàng búng tàn thuốc xuống gạt tàn,
giọng nói lạnh lùng: “Tiểu Niệm, cô gái đó…”
“Em biết cô ấy là ai, anh yên tâm.”
“…”
“Em biết, em ở bên cô ấy là không đúng, ngay từ đầu đã
biết thế.”
Ngay từ đầu đã biết, nhưng như vậy cũng có ý nghĩa gì?
Đó là người con gái in sâu trong trái tim anh, dù có làm cách nào thì anh cũng
không thể quên được, anh không cam tâm tình nguyện đi sang Pháp và vẫn luôn nhớ
đến cô ấy.
Thật sự là anh rất nhớ cô ấy, nhớ đến nỗi nhìn thấy
bất kỳ cô gái nào mặc váy trắng với mái tóc hoe vàng, tim anh cũng nhói đau. Đi
trên con đường lạ lẫm nơi đất khách, khi trông thấy bóng dáng gợi nét thân
quen, dù biết chắc đó không phải là cô ấy nhưng anh vẫn mải miết tìm trong vô
thức.
Buổi tối, Sở Mộng Doanh ôm chăn ngồi khóc.
“Tần Niệm, anh không thể đối xử với em thế này được.”
“Xin lỗi, anh không thích phụ nữ.”
“Ngoài Phó Tiểu Mật ra, anh không thích ai cả.”
“Anh không thích cô ấy.”
“Anh thích cô ta ngay từ hồi cấp ba. Anh luôn cự tuyệt
nhưng ánh mắt anh nhìn cô ta khác hẳn với ánh mắt anh nhìn các cô gái khác. Tại
sao anh lừa em? Còn lừa cả chính bản thân mình nữa?”
“Anh không lừa ai cả.”
Chưa bao giờ lừa ai cả, chỉ là anh không thể, anh
không thể thích cô ấy, hai người ở bên nhau là điều sai trái.
Anh nói một câu “xin lỗi” rồi lên máy bay trở về nước,
anh ngủ suốt chặng đường dài, vẫn là giấc mộng ấy. Cô đứng dưới ánh mặt trời
rực rỡ, đôi mắt tươi cười. Lúc cười, trông cô ấy rất đẹp. Nhìn vẻ đẹp ngọt ngào
của cô ấy khiến người ta rung động.
Khi tỉnh dậy, anh nhớ tới ngày đầu tiên gặp cô, nụ
cười ấy tươi đẹp như hoa hướng dương, bình yên, lặng lẽ hướng tới ánh mặt trời.
Anh đã trở về! Trở về thành phố có cô nhưng anh không
dám đi tìm. Nửa đêm lái xe vòng vèo qua các con đường trường thành phố, anh
muốn mua một món quà tặng cô. Cuối cùng anh quyết định mua một đôi giày, bởi cô
từng nói thích một đôi giày màu hồng.
Đôi giày với thiết kế tinh tế nằm trên tay khiến anh
cứ ngỡ mình đang nâng niu bàn chân cô. Cho dù anh chưa từng chạm vào chân cô
nhưng cứ nghĩ đến là dường như tất cả máu trường cơ thể anh đều dồn hết lên
mặt.
Anh cẩn trọng đặt hộp quà vào cốp xe rồi tới một nhà
hàng để ăn mì. Lúc xuống xe, bầu trời đang trút xuống những hạt mưa triền miên
lạnh lẽo. Vừa ngước nhìn, sau lớp cửa kính lấm tấm những hạt mưa, anh đã thấy
cô một mình ngồi ăn lẩu trong nhà hàng.
Anh thật sự không dám tin anh và cô lại gặp nhau trong
hoàn cảnh ấy. Anh sải bước đến bên cô một cách tự nhiên. Cô vẫn cúi mặt húp tô
cháo còn nóng hổi, còn không ngừng sụt sịt mũi. Cô chưa nhìn thấy anh nhưng anh
đã trông thấy hai má cô ửng hồng vì hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu, mái tóc dài để
xõa, uốn thành những đường cong nhẹ nhàng tự nhiên.
Chỉ một giây thôi, tất cả những cảm giác đã ùa về.
Thời gian như quay ngược trở lại rồi biến thành một vùng nước xoáy, còn anh cứ
thế bị cuốn trôi vào đó.
Ngồi trên xe đưa cô về nhà, cô chỉ lặng im, còn anh
lại đang vẩn vơ với suy nghĩ, mình đi bao lâu rồi mà tóc của cô dài đến thế.
Cô vẫn mang dáng dấp của một học sinh, dường như chẳng
thay đổi gì, vẫn là cô gái nhỏ đứng dưới gốc cây trường sân trường để nhìn về
phía anh. Nếu cô nói vẫn còn nhớ anh, muốn ở bên anh, anh thật sự có thể bất
chấp tất cả mà ôm lấy cô, không bao giờ buông tay ra nữa.
Hai người cùng nhau đưa tay ấn nút thang máy, tay anh
ấn lên móng tay cô, bỗng chốc hơi lạnh như cuốn lấy trái tim anh, chỉ trong
khoảnh khắc, trái tim anh như cuộn sóng để rồi lại bị tắt lịm khi anh nhìn thấy
chiếc nhẫn đính hôn trên tay cô.
Hóa ra, đúng như những gì cô nói, những năm qua cô
sống rất tốt, đã trải qua rất nhiều mối tình và hiện tại đã lập gia đình.
Là ai mới được chứ? Rốt cuộc là kẻ nào đã cướp mất cô?
Những câu hỏi ấy làm anh suy nghĩ suốt chặng đường về?
Không thể quay trở về được nữa, anh và cô ngay từ đầu
đã không nên ở bên nhau. Nhưng anh vẫn muốn được nhìn thấy cô, chỉ cần ngày nào
cũng được nhìn thấy cô là tốt lắm rồi.
Sinh nhật cô, anh lên mạng đợi cô cả buổi tối, nick QQ
của cô vẫn xám xịt. Ánh trăng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào cũng trở nên nóng
dần theo sự chờ đợi của anh.
Giây phút biểu tượng của cô sáng lên, các ngón tay anh
gõ trên bàn phím cũng theo đó mà run rẩy.
“Nếu em bỏ thuốc, anh và em sẽ vui vẻ với nhau.”
Anh thử dò xét thái độ của cô nhưng mãi lâu sau cũng
không thấy cô đáp lại, cuối cùng cô nói:
“Nói chuyện sau nhé.”
Trái tim anh như rơi xuống vũng nước lạnh, không còn
hoạt động được nữa. Anh không thể chợp mắt trong suốt hai mươi mấy tiếng đồng
hồ, cứ thế nằm trên giường, trằn trọc không yên. Cứ cho là cô đã yêu người
khác, nhưng anh sao có thể cam lòng?
Từ các sinh viên trong trường, anh biết được tin cô ấy
đã ly dị. Trong văn phòng, anh ngồi trước bàn làm việc cạnh cửa sổ mỉm cười
suốt buổi chiều dù không biết mình đang vui vẻ vì điều gì. Anh mua cho cô chiếc
điện thoại mới, còn thêm cả dây đeo có chú thỏ con màu hồng. Cuối cùng cũng đặt
được nụ hôn lên môi cô nhưng anh không thể hứa hẹn với cô bất kỳ điều gì. Về
đến nhà nằm trên giường, anh bất giác đưa ngón tay lên miệng, đôi môi ấy dường
như vẫn thoang thoảng hơi thở ấm áp của cô.
Anh không biết nụ hôn ấy đối với cô cũng có ý nghĩa
như đối với anh không. Nếu như thế, anh có thể bất chấp con mắt soi mói của cả
thế giới.
Mục Thần Chi gọi anh đến nhà hàng, đến rồi mới biết là
có cả Sở Mộng Doanh đang ở đó. Anh đã biết được ý đồ của anh trai nhưng không
ngờ cô cũng xuất hiện.
Cô va vào bàn ăn nên chân bị vết bầm tím to tướng, vậy
mà chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, mắt đã rưng rưng nhưng vẫn cố kiềm chế không
để những giọt nước mắt rơi xuống. Bộ dạng đáng thương ấy hệt như một chú thỏ
con. Anh cảm thấy tiếng va vào bàn vừa rồi như chính tiếng va đập vào con tim
mình khiến nó vỡ vụn.
Cuối cùng cô cũng ở bên anh trai anh.
Mở cánh cửa phòng riêng trong quán bar ra, bên trường
lô nhô những gương mặt nam thanh nữ tú, có đám quây lại thành vòng tròn chơi
mạt chược, có tốp uống rượu. Sở Tây Thừa đang ôm một cô gái hát karaoke, chỉ có
Mục Thần Chi là vắng mặt, Minh Thiên Diệu gọi điện hết lần này đến lần khác
nhưng đầu dây bên kia vẫn tắt máy.
“Mục Thần Chi cải tà quy chính rồi hay sao?”
Sở Tây Thừa cười nói: “Bị tẩu hỏa nhập ma! Bao nhiêu
tà khí đều được đem ra dùng với con thỏ đó rồi. Buổi tối ở nhà vui vẻ vẫn chưa
thỏa, hai người đó còn diễn trò trong cả phòng làm việc, có lần để tôi đợi tận
hai tiếng đồng hồ. Vừa bước vào đã thấy con thỏ con đó ngồi trên đùi Mục Thần
Chi, còn đang dụi mắt nữa”.
“Ha ha ha, nhìn bộ dạng cô ta lúc nào cũng đáng
thương. Thần Chi hung tợn là thế, chắc anh chàng lại làm con thỏ đó khóc chứ
gì?”
“Xì! Vừa mới ngủ dậy! Tôi dám chắc là anh ta cho tôi
leo cây ở ngoài mấy tiếng đồng hồ là để đợi con thỏ ngủ cho đẫy giấc. Các cậu
thấy đại ca của chúng ta đường đường là một đấng anh hào như thế lại lấy thân
mình cho cô ả gối đầu đã đành, đằng này còn cười hả hê như bắt được ngọc quý
ấy.”
“Mục Thần Chi, anh ta là thể loại người gì chứ? Trước
mặt con thỏ đó, anh ta giống hệt mẹ già, ngày nào cũng chui vào bếp nấu nướng
cho cô ả ăn, cơm bưng nước rót tận nơi, còn thiếu mỗi nước là đút tận miệng nữa
thôi. Vậy mà con thỏ đó lại vô tình, mặt mày lúc nào cũng lạnh tanh.” Sở Tây
Thừa kéo tay Tần Niệm hỏi: “Này, Tiểu Niệm, cậu nói anh trai cậu muốn cô gái
nào thì chỉ cần khoát tay một cái là được, sao giờ lại bại trong tay một con
thỏ thế?”.
Anh chỉ cười, anh cũng đang nghĩ tại sao anh trai lại
bại trong tay cô ấy chứ?
Cứ tưởng chỉ là chút ngông cuồng của tuổi trẻ, trái
tim chỉ loạn nhịp trong khoảnh khắc, ai ngờ hình bóng ấy lại ở lâu trong tim
đến vậy, đã bao năm trôi qua mà vẫn không thể nào quên.
Có lẽ anh và anh trai giống nhau, không cần lý do gì
ngoài cô ấy, chỉ mình cô ấy, còn những thứ khác đều không cần.
Tối hôm ấy, anh uống hết sáu chai rượu, say mềm người,
lúc tỉnh dậy mới thấy toàn thân ê ẩm.
Lớp tổ chức đi dã ngoại tại bãi Kim Sa, anh gọi cô ra
bờ biển. Rõ ràng là anh định xin lỗi cô, thế mà lời nói ra lại chẳng ăn nhập.
Còn nói dối cô rằng, anh chỉ yêu Sở Mộng Doanh. Chính anh cũng không biết mình
đang muốn đoạn tình hay muốn kéo hai người xích lại, chỉ có điều anh vẫn nắm
chặt bàn tay cô.
Anh biết rõ rằng anh và cô không thể ở bên nhau, anh
không thể yêu cô nhưng mỗi khi cô nở nụ cười với anh thì mọi thứ đều trở nên
điên đảo. Lúc đó mới biết, không bao giờ có thể dùng lý trí để nhìn nhận tình
yêu. Nếu có thể kiểm soát được bản thân thì cũng chẳng còn cái gọi là tình yêu
nữa.
Lúc đó anh đã nghĩ, làm theo lý trí hay cứ thuận theo thế
tục, anh ti tiện một lần thì có làm sao. Cả đời Tần Niệm chỉ cần cô, những
người khác thì anh không cần.
Chỉ một chút nữa thôi là anh có được cô. Vậy mà cô lại
như vừa bị ai đó cắn một nhát đau đớn, trong ánh mắt chỉ có sự sợ hãi, thà chết
chứ không phục tùng anh.
Anh không thể nghĩ thông được, rõ ràng là hai người
yêu nhau, tại sao cô lại không sẵn sàng?
Khi cả bọn tụ tập ngồi ăn với nhau, anh mới hiểu, hóa
ra tất cả đều không như anh nghĩ.
Nước canh nóng hôi hổi toát lên vị cay nồng, anh trai gắp
cho cô mắt cá. Một tay anh trai gác lên lưng ghế của cô và nhìn cô chăm chú.
Cô thích nhất là ăn cháo gạo đen, Mục Thần Chi cho
đường vừa vặn rồi mới đẩy đến trước mặt cô. Cô nhấp một muỗng rồi nhăn mặt nói:
“Nóng”.
Mục Thần Chi cười rồi bưng bát cháo lên, vừa khuấy
thìa vừa không ngừng thổi phù phù cho nhanh nguội.
Đó là anh trai anh sao? Người có thể hô phong hoán vũ
như Mục Thần Chi, luôn lạnh lùng, xa cách với mọi người, tách biệt cả với những
người trong gia đình, người anh trai mà hồi nhỏ chỉ cần một ánh mắt đã khiến
anh sợ đến khóc thét mà giờ đây có thể ân cần với một cô gái thế sao?
Trong mắt anh trai anh, cô ấy như một con búp bê, cho
dù không cười cũng có thể khiến người khác đau lòng. Nhưng bất chấp thái độ
dửng dưng của cô, Mục Thần Chi vẫn ân cần hỏi han: “Có muốn ăn cái này không?”,
“Dạ dày em không tốt, chỉ được ăn một que kem thôi”… giọng điệu cũng vô cùng
ngọt ngào.
Tần Niệm cảm thấy như có gì đó chẹn ngang cổ họng,
nuốt xuống không được mà đẩy lên cũng chẳng xong, lần đầu tiên anh nghĩ đến
việc từ bỏ.
Anh trai anh luôn là người bá đạo và có tham vọng lớn.
Chỉ cần là thứ anh ấy muốn, anh ấy nhất định sẽ có được. Một tình yêu kéo dài
mười mấy năm, nỗi lòng nhiều bao nhiêu thì lại thể hiện ít bấy nhiêu, vô cùng
nhẫn nhịn và chiều chuộng. Cho dù cô không bước thêm một bước về phía anh ấy
thì anh ấy cũng sẽ sẵn sàng bước chín mươi chín bước rồi bước thêm một bước
thay cho cô.
Tần Niệm nghĩ anh có thể yêu cô hơn cả tình yêu mà Mục
Thần Chi dành cho cô nhưng anh đã lùi ngay từ bước đầu tiên, chủ định rời xa cô
mỗi ngày một mạnh mẽ. Cho dù bây giờ anh có bất chấp tất cả để đuổi theo thì
anh cũng không thể tranh giành được nữa rồi.
Buổi sáng sớm, anh nhìn thấy anh trai và cô đạp xe
trước khoảng sân rộng lớn trước khách sạn. Anh trai lâu lắm rồi không đi xe đạp
nên chiếc xe chao đảo rồi cả hai ngã nhào xuống.
Anh trai trước giờ rất ưa sạch sẽ, thế mà lần này cứ
mặc cho chiếc quần lấm lem bùn đất, vội vàng xem vết thương cho cô, lo lắng đến
nỗi mặt mày trắng bệch.
Đầu gối cô bị trầy xước, cô đau đớn trách móc Mục Thần
Chi: “Lớn thế này rồi mà không biết đi xe đạp”.
Anh trai không giận, khom người xuống bên cô, cười
ranh mãnh. “Anh biết đi xe đạp làm gì chứ? Mình em biết là được rồi.”
“Mục Thần Chi!”, cô đỏ mặt quát Mục Thần Chi, giọng
nói nũng nịu.
Cô giận dỗi bỏ đi, anh trai túm tay cô kéo lại, gương
mặt nhăn nhó có cái vẻ dễ thương của trẻ con, rõ ràng anh trai vì giận và cũng
không tìm được lý lẽ nào để bao biện nên không nói thêm lời nào nữa, nhưng vẫn
nắm chặt lấy tay cô.
Cô đứng thẳng, anh trai quỳ gối, vừa lấy khăn tay lau
máu cho cô vừa dỗ dành ngon ngọt: “Đừng giận nữa, được không? Haizzz, anh thật
ngốc, anh học là sẽ biết đi ngay thôi”.
Cô không nói, cúi đầu nhìn chàng trai đang quỳ gối
trước mặt, các ngón tay rất nhiều lần đưa ra định chạm lên những sợi tóc của
Mục Thần Chi nhưng lại thôi, hai mắt đỏ mọng.
Chưa bao giờ cô giận dỗi, chưa bao giờ cô gọi tên anh
như thế, cũng chưa bao giờ khóc với anh. Đứng trước anh, cô chỉ mỉm cười.
Một người, có thể cười với người họ thích nhưng chỉ có
thể khóc với người họ yêu.
Cô mặc chiếc váy theo phong cách Bohemia, chiếc váy
với những tầng voan mỏng tung bay theo gió. Trong ánh nắng mặt trời buổi sớm
mai, cô toát lên vẻ đẹp như nữ thần.
Cô vẫn như xưa, có điều mái tóc đã cắt ngắn. Những sợi
tóc màu hung đỏ rũ hai bên tai, chỉ cần một nụ cười mỉm cũng khiến tim anh loạn
nhịp. Nhưng tất cả đã không còn như trước nữa, dù gương mặt ấy vẫn sâu đậm
trong trái tim anh.
Cô và anh trai ở phòng bên, hệ thống cách âm của khách
sạn không tốt lắm, anh mơ màng thiếp đi trong khi nghe thấy những tiếng động mơ
hồ rồi gặp rất nhiều giấc mơ.
Anh mơ thấy mình hồi nhỏ, vì không cẩn thận nên làm vỡ
chiếc bánh quẩy đồ chơi bằng pha lê của anh trai khiến cho anh trai nổi trận
lôi đình. Mục Thần Chi lớn hơn anh chín tuổi, chưa bao giờ tranh giành đồ chơi
với anh, mà theo như những gì anh nhớ thì anh trai không hề thích đồ chơi.
Mục Thần Chi vừa sa sầm nét mặt đã khiến anh sợ phát
khóc. Mẹ đến dỗ dành, anh quệt nước mắt rồi phụng phịu nói: “Anh không thích
con vì con không mang họ Mục, đúng không?”.
“Mẹ, tại sao con không mang họ Phó giống bố, cũng
không mang họ Mục giống anh trai? Mẹ, tại sao chúng ta không ở cùng bố?”
Anh lại mơ đến buổi xế chiều hôm ấy, anh tức tối bấm
chuông cửa, vừa nhìn thấy bố, anh đã hỏi: “Tại
sao lại đồng ý cho Mật Mật đến với Mục Thần Chi?”
“Tiểu Niệm, trong lòng con nghĩ gì, bố rất rõ.”
“Mẹ không nói, anh trai cũng không nói, chỉ cần bố im
lặng thì cả đời này Mật Mật cũng không biết.”
“Cho dù con bé không biết thì các con cũng không thể ở
bên nhau.”
“Cùng lắm là chúng con đến với nhau mà không cần sinh
con cái”.
Lần đầu tiên Phó Khải Hoa nổi giận với anh, những
đường gân xanh trên trán cũng nổi rõ, phập phồng theo từng hơi thở. Anh thấy
đầu óc ù cả đi khi cái bạt tai của bố giáng xuống. Anh thật sự đã hạ quyết tâm,
sẽ không lấy ai khác ngoài cô. Thấy bố ôm ngực nhưng anh vẫn đóng sầm cửa bỏ
đi, nghe “xoảng” một tiếng rất lớn trong nhà, anh cứ tưởng bố trút giận lên đồ
đạc. Anh thật sự không biết bố bị cao huyết áp, tim mạch cũng không tốt.
Anh mơ thấy anh trai trân trọng chiếc hộp nhỏ, trong
đó có tấm hình của cô lúc năm tuổi, tóc tết hai bím, cười tít mắt. Trên bức ảnh
còn có nửa con dấu đỏ, phía sau tấm ảnh có nét bút của anh trai với hai chữ:
“Bất lực”.
Bất lực, bất lực với chính cô ấy!
Cô ấy không thay đổi gì, một chút cũng không. Chỉ có
điều, khi đứng cạnh anh trai, thứ ánh sáng bao trùm cô càng trở nên rực rỡ. Ánh
sáng chiếu lên mặt cô ngọt ngào như mật. Còn anh trai đứng sau cô, chỉ cần đứng
yên lặng thế thôi cũng toát lên vẻ tự nhiên. Trên môi hai người giống hệt nhau,
như thể họ sinh ra là dành cho nhau vậy.
Còn anh và cô, định mệnh không cho phép hai người được
bên nhau. Bởi vì họ ở bên nhau thì sẽ trái với luân thường đạo lý.
Lúc tỉnh dậy, nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, từng
giọt tí tách như rơi vào tim anh. Giấc mộng theo anh năm năm trời, cuối cùng đã
kết thúc như thế