Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 50: Chương 50: Đánh chết Đoan Mộc Tuyệt




- Tới tốt lắm!

Đối mặt ba người liên thủ, Lục Minh lộ ra nụ cười, thân hình không lùi mà tiến tới, như gió phóng đi.

- Muốn chết!

- Đi chết đi!

Ba người quát lạnh, từng người thi triển ra tuyệt chiêu, trường kiếm bộc phát kiếm khí, trảm phá không khí, phát ra tiếng rít chói tai.

Kiếm khí bao phủ toàn thân Lục Minh.

Đúng lúc này, trên người Lục Minh lóe lên huyết quang, huyết mạch bộc phát, sau đó thân thể uốn éo, tránh đi mũi kiếm của ba người, về phần kiếm khí, hắn không quan tâm.

- Chết đi!

Ánh mắt ba người Đoan Mộc Tuyệt lộ ra sát khí lạnh như băng, đặc biệt là Đoan Mộc Tuyệt, càng lộ ra nụ cười đắc ý, giống như thiết bài 500 điểm tích lũy đã rơi xuống trong tay hắn rồi.

Nhưng sau một khắc, sắc mặt hắn thay đổi.

Bởi vì hắn cảm giác kiếm khí rơi vào trên người Lục Minh, giống như chém vào thâm uyên vô tận.

Lập tức, tóc gáy hắn dựng đứng, một cỗ sát khí lạnh như băng bao phủ toàn thân.

- Lui, mau lui lại!

Trong lòng hắn rống to.

Nhưng hết thảy đã chậm, một đạo kiếm quang như Thiên Ngoại Phi Tiên xuất hiện, đâm xuyên qua cổ họng của hắn.

Huyết hoa văng khắp nơi, Đoan Mộc Tuyệt như dã thú gào rú, hai tay bụm cổ họng, không ngừng lui về phía sau.

Nhưng chưa lui vài bước, đã ngã trên mặt đất.

Lục Minh một kiếm đâm xuyên qua Đoan Mộc Tuyệt, thuận thế rút kiếm, chặt đứt cổ họng một thanh niên khác.

Trong chớp mắt, Lục Minh lợi dụng huyết mạch kỳ lạ, thuận lợi chém giết hai cao thủ.

Chỉ còn lại người cuối cùng.

Thanh niên cuối cùng vong hồn bốc lên, thiếu chút nữa dọa phá gan, điên cuồng lui về phía sau.

Nhưng hắn nào có tốc độ nhanh như Lục Minh? Lục Minh vượt qua vài bước, sau mấy chiêu, hắn liền đi theo gót Đoan Mộc Tuyệt.

Ba người Đoan Mộc Tuyệt, toàn bộ bị Lục Minh đánh chết.

- Lúc này đây không có tổn thương gì, so với lần trước thì tốt hơn nhiều.

Lục Minh cảm thụ thân thể, trong lòng thầm nghĩ.

Kiếm khí của ba người Đoan Mộc Tuyệt bị huyết mạch của Lục Minh cắn nuốt năm thành, còn lại năm thành, bị chân khí hộ thể ngăn cản đại bộ phận, cho nên Lục Minh không có tổn thương.

Đương nhiên, cái này quan hệ tới tu vi của ba người Đoan Mộc Tuyệt.

Đoan Mộc Tuyệt là Vũ Sư tứ trọng, chỉ cao hơn Lục Minh hai cấp, nếu cao hơn Lục Minh ba cấp, thậm chí bốn năm cấp độ, kết quả sẽ không giống, tuy cũng có thể thôn phệ năm thành lực công kích, nhưng còn lại năm thành đủ để Lục Minh trọng thương thậm chí đánh chết.

- Nhìn xem Đoan Mộc Tuyệt tìm được bao nhiêu thiết bài điểm tích lũy.

Lục Minh lục lọi ở trên người Đoan Mộc Tuyệt... nhưng một tấm thiết bài cũng không có, không chỉ thiết bài điểm tích lũy, thậm chí ngay cả một lượng bạc cũng không thấy.

- Xảy ra chuyện gì? Sao trên người Đoan Mộc Tuyệt ngay cả một thiết bài điểm tích lũy cũng không có? Không đúng, là giới chỉ trữ vật!

Đột nhiên con mắt Lục Minh sáng ngời, nhìn về phía ngón tay của Đoan Mộc Tuyệt, quả nhiên thấy một chiếc nhẫn.

Cởi chiếc nhẫn ra, tâm thần Lục Minh chìm vào bên trong.

Không bao lâu, một không gian xuất hiện ở trong đầu Lục Minh.

Không gian này không lớn, ước chừng một mét khối, kém Chí Tôn Thần Điện quá xa.

Cái này là không gian trong giới chỉ trữ vật.

Trong không gian này, để một đống thiết bài điểm tích lũy, còn có một chồng ngân phiếu, cùng một ít quần áo...

Lục Minh không có kiểm kê, ở trên người hai thanh niên khác tìm ra một chồng thiết bài điểm tích lũy, tất cả thu vào trong Chí Tôn Thần Điện, sau đó thôn phệ tinh huyết của ba người, thân hình lóe lên, rời khỏi nơi đây.

Không bao lâu, liền thấy được ngoài sơn động, có một nhóm lớn nhân thủ ở đó, bất quá Ân Khải, Hoàng Ngọc… còn chưa đi ra, Lục Minh trực tiếp lao ra, nhảy lên trên một cây đại thụ.

Hắn không có đi tìm Phong Vũ, dự định trước tiên luyện hóa tinh huyết của ba người Đoan Mộc Tuyệt, kiểm kê thu hoạch, sau đó lại đi tìm Phong Vũ tụ hợp.

Khoanh chân ngồi trên đại thụ, Lục Minh bắt đầu luyện hóa.

Một Vũ Sư tứ trọng, hai Vũ Sư tam trọng, trong tinh huyết ẩn chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ, không phải Vũ Sư nhất trọng hoặc nhị trọng có thể so sánh, tu vi của Lục Minh nhanh chóng tăng lên.

Vũ Sư nhị trọng trung kỳ đỉnh phong, Vũ Sư nhị trọng hậu kỳ, cuối cùng khi luyện hóa toàn bộ tinh huyết, Lục Minh đột phá, bước vào Vũ Sư tam trọng.

Nhưng đẳng cấp huyết mạch vẫn không có tấn chức.

Trên huyết mạch Phệ Linh Trùng, ba đạo mạch luân thâm thúy, hiển nhiên đã đạt đến cực hạn, nhưng không có đột phá đến huyết mạch cấp bốn.

- Chẳng lẽ huyết mạch của ta cao nhất chỉ có thể tới cấp ba?

Lục Minh nhíu mày nghĩ.

- Mặc kệ, về sau tiếp tục thôn phệ tinh huyết, ta cũng không tin không thể tấn chức.

Sau đó Lục Minh lấy ra giới chỉ trữ vật của Đoan Mộc Tuyệt, bắt đầu kiểm kê.

Điểm tích lũy trên người hai thanh niên Vũ Sư tam trọng cộng lại, có 130 điểm.

Nhưng nhiều nhất là Đoan Mộc Tuyệt, rõ ràng đạt đến năm trăm hai mươi điểm.

Quả nhiên, bên cạnh Đoan Mộc Tuyệt tụ tập nhiều người như vậy, điểm tích lũy tuyệt đối khủng bố, rõ ràng vượt qua 500 điểm.

Lần này, điểm tích lũy trên người Lục Minh đạt đến một ngàn hai trăm hai mươi bốn điểm.

Điểm tích lũy như vậy, thứ nhất hẳn là ổn? Lục Minh không tin những người khác có thể vượt qua con số này.

Mặt khác, trong giới chỉ trữ vật của Đoan Mộc Tuyệt, còn có hơn tám vạn lượng ngân phiếu, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.

Đoan Mộc Tuyệt không hổ là thiên tài của Đoan Mộc gia, rất giàu có.

Khỏi cần phải nói, chỉ là giới chỉ trữ vật, này ít nhất cũng hơn mươi vạn lượng bạc, hơn nữa có tiền mà không mua được, hiện tại tiện nghi Lục Minh.

Sau khi kiểm kê tốt, thân hình Lục Minh nhoáng một cái, đi đến chỗ ước hẹn với Phong Vũ.

- Lục Minh, ngươi đi ra? Tình huống như thế nào?

Phong Vũ vừa nhìn thấy Lục Minh, vội vàng hỏi.

- Rất tốt!

Lục Minh mỉm cười.

Đôi mắt dễ thương của Phong Vũ sáng ngời, nói:

- Lục Minh, chẳng lẽ thiết bài 500 điểm tích lũy kia rơi xuống trong tay ngươi rồi hả?

- Đó là đương nhiên, bằng không thì ta chẳng phải một chuyến tay không?

Lục Minh cười cười, tràn đầy tự tin.

- Ngươi cái tên này, lại thật đoạt được thiết bài 500 điểm tích lũy, xem ra Ân Khải, Đoan Mộc Tuyệt… đều làm mai mối cho ngươi!

Phong Vũ thở dài nhìn Lục Minh, trong mắt vô cùng ngạc nhiên.

- Chúng ta đi thôi!

Hai người rời đi, biến mất ở giữa rừng núi.

Rất nhanh, hai ngày thoáng cái đã qua, thí luyện kết thúc.

Bên ngoài U Dạ Sơn Mạch tụ tập rất nhiều người.

Đám người Tạ Cuồng, còn có mấy vị Ngân Bào trưởng lão, mặt khác còn có chấp sự phụ trách kiểm kê thiết bài điểm tích lũy của các viện.

Ngoại trừ những người này, còn tụ tập không ít thanh niên.

Những thanh niên này, đều là đệ tử cũ của tứ đại viện.

Mỗi một năm đệ tử mới nhập môn, đều sẽ được chú ý, bởi vì nhân vật mới đại biểu tương lai, cũng đại biểu khả vô hạn năng.

- Theo các ngươi thấy, năm nay sẽ có bao nhiêu người hợp cách?

Truyền Công trưởng lão đứng ở phía trước nhất, lúc này Truyền Công trưởng lão của Bạch Hổ Viện hỏi ba người khác.

Truyền Công trưởng lão của Bạch Hổ Viện, là một trung niên thân hình ục ịch, tên Đoan Mộc Kim, là người Đoan Mộc gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.