Vạn Đạo Long Hoàng

Chương 54: Chương 54: Đao kiếm không có mắt




Lục Minh bước ra, trên mặt cười thản nhiên nói.

Tạ Cuồng biến sắc, nói:

- Lục Minh, không nên vọng động.

Lúc này đây, Chu Tước Viện khó được có Tân Nhân Vương, đằng sau danh khí nhất định sẽ phóng đại, tông môn cũng sẽ dồn tài nguyên về Chu Tước Viện, hắn không thể nhìn Lục Minh bởi vì nhất thời xúc động, mà làm mất bài danh.

Lục Minh cười cười, nhìn Tạ Cuồng nói:

- Tạ trưởng lão, không sao, chỉ là một đệ tử Đoan Mộc gia, tu luyện nhiều vài năm mà thôi, lại có thể thế nào đây?

Sau đó nhìn Đoan Mộc Kim nói:

- Đoan Mộc Kim, ta đáp ứng.

- Tốt!

Chứng kiến Lục Minh đáp ứng, Đoan Mộc Kim mừng như điên, nhìn Ngân Bào trưởng lão ôm quyền nói:

- Vương trưởng lão, bản thân Lục Minh đã đáp ứng, mời cho phép.

Vương trưởng lão gật đầu, nói:

- Tốt, đã như vậy, vậy thì dựa theo ý của các ngươi xử lý.

- Đa tạ Vương trưởng lão!

Đoan Mộc Kim áp chế nội tâm cuồng hỉ, nhìn về phía Đoan Mộc Đào, nói:

- Đoan Mộc Đào, ngươi nghe rõ không? Lục Minh là Tân Nhân Vương tương lai, thiên phú cao tuyệt, lát nữa ngươi phải hết sức nỗ lực, biết không?

- Minh bạch, Kim trưởng lão yên tâm.

Khóe môi Đoan Mộc Đào nhếch lên nụ cười dữ tợn, nhìn về phía Lục Minh nói:

- Lục Minh, hiện tại ngươi trực tiếp nhận thua còn kịp, bằng không động thủ, đao kiếm không có mắt, bị thương ngươi, đừng trách ta không nhắc nhở trước.

Đoan Mộc Kim lui về phía sau hơn mười thước, nói:

- Đoan Mộc Đào, ngươi cứ việc ra tay, Tân Nhân Vương của Huyền Nguyên Kiếm Phái ta, muốn là chân tài thực học, mà không phải phế vật dựa vào vận khí.

- Ngươi bây giờ, đã không có cơ hội.

Đoan Mộc Đào cười dữ tợn, bỗng nhiên thân hình khẽ động, trường kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía Lục Minh.

Vù! Vù!

Kiếm ở giữa đường, thân kiếm nhoáng một cái, lập tức xuất hiện chín kiếm hoa, mỗi một kiếm hoa đều giống như hoa mai, bao phủ toàn thân Lục Minh.

- Đây là võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm, Thiên Mai Kiếm Pháp, Đoan Mộc Đào khổ tu mấy năm, đã tu luyện đến tầng thứ tư.

Truyền Công trưởng lão của Thanh Long Viện con mắt sáng ngời nói.

- Đúng vậy, tu vi của Đoan Mộc Đào này không được tốt lắm, nhưng ngộ tính với võ kỹ lại không tệ, mấy năm có thể tu luyện võ kỹ Hoàng cấp thượng phẩm đến nước này, xem như khó được, Đoan Mộc Kim để cho Đoan Mộc Đào ra tay, đánh bàn tính rất tốt, chỉ sợ trong nhân vật mới, không có ai là đối thủ của Đoan Mộc Đào.

Truyền Công trưởng lão Huyền Vũ Viện nói.

- Hèn hạ!

Tạ Cuồng nắm chặc bàn tay, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

- Hắc hắc!

Đoan Mộc Kim cười lạnh.

Nhưng lúc này, Lục Minh cũng cười lạnh, thân hình không nhúc nhích, chỉ nghe khanh một tiếng, kiếm quang như tia chớp phát ra.

Nhanh, quá nhanh, phát sau mà đến trước, lập tức tới gần Đoan Mộc Đào, mũi kiếm lạnh như băng, để cho nội tâm Đoan Mộc Đào ứa ra hàn khí.

Lui!

Không chút do dự, Đoan Mộc Đào điên cuồng thối lui, mà kiếm hoa kia, cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Nụ cười trên mặt Đoan Mộc Kim cứng lại.

- Thật nhanh, đây cũng là kiếm pháp Hoàng cấp thượng phẩm.

Truyền Công trưởng lão của Thanh Long Viện biến sắc nói.

- Đúng vậy, đây là kiếm pháp Hoàng cấp thượng phẩm Lưu Quang Kiếm Pháp, ta đoán chừng, Lục Minh ít nhất đã tu luyện đến cấp độ thứ tư, thậm chí là cấp độ thứ năm.

Truyền Công trưởng lão Huyền Vũ Viện nói, trong mắt hiện lên dị sắc.

Mà Tạ Cuồng thì cuồng hỉ.

Lục Minh chỉ vừa nhập môn mà thôi, không nghĩ tới tạo nghệ võ kỹ cao như vậy.

- Đoan Mộc Đào, cái này là võ kỹ ngươi khổ tu mấy năm? Khổ tu mấy năm, mới có trình độ này, cũng dám đi ra mất mặt xấu hổ.

Lục Minh cười nhạt nói.

- Đáng giận, đón thêm ta một chiêu.

Đoan Mộc Đào rống to, thân hình nhoáng một cái, lại mang theo ảo ảnh, công về phía Lục Minh.

Trong thân kiếm bắn ra kiếm khí cường đại.

Hắn liên tiếp bổ ra bảy tám đạo kiếm khí, chém về phía Lục Minh.

Kiếm pháp nhanh thì thế nào? Hắn muốn lấy chân khí cường đại áp chế Lục Minh.

- Không chơi với ngươi.

Lục Minh nói nhỏ, trường kiếm đột nhiên chém ra.

Thử!

Một đạo kiếm khí còn sắc bén hơn Đoan Mộc Đào quét ngang ra.

Lục Minh đột phá Vũ Sư tam trọng, chất lượng chân khí đã trên Đoan Mộc Đào rồi.

Phốc phốc… kiếm khí của Đoan Mộc Đào bị đánh tan, sau đó tay trái Lục Minh oanh ra một quyền.

Viêm Long Quyền.

Một quyền này, trực tiếp oanh lên đan điền của Đoan Mộc Đào.

Đoan Mộc Đào kêu thảm, thân hình bay ra sau, trùng trùng điệp điệp té lăn trên đất, sắc mặt trắng bệch, miệng lớn thổ huyết.

Tĩnh!

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.

Hai chiêu, trước sau chỉ dùng hai chiêu mà thôi, Lục Minh toàn thắng Đoan Mộc Đào, chiến lực bực này, vẫn là một đệ tử mới nhập môn sao?

- Luồng khí xoáy của ta, tu vi của ta, Lục Minh, ngươi phế tu vi của ta?

Đoan Mộc Đào kêu thê lương thảm thiết.

Vừa rồi một quyền kia, quyền kình cường đại, đã phá hủy luồng khí xoáy trong đan điền của Đoan Mộc Đào.

Oanh!

- Lục Minh!

Đoan Mộc Kim bộc phát ra sát cơ mãnh liệt, muốn phóng về phía Lục Minh.

Nhưng Tạ Cuồng bước ra một bước, chắn ở trước người Đoan Mộc Kim.

- Tạ Cuồng, cút ngay cho ta, ta muốn phế thằng chó này, đồng môn luận bàn, lại hạ nặng tay như thế, phẩm tính thấp kém, thật sự đáng chết.

Đoan Mộc Kim kêu lên.

- Đoan Mộc Kim, động thủ, đao kiếm không có mắt, đây chính là Đoan Mộc Đào tự ngươi nói, ta có thể khống chế lực lượng không giết hắn, đã rất tốt, ngươi không cám ơn ta thì thôi, còn nói ta phẩm tính thấp kém, ta xem phẩm tính thấp kém là ngươi đi!

Lục Minh lớn tiếng nói.

- Thằng chó, nhận lấy cái chết!

Đoan Mộc Kim thật sự nhịn không được, khuôn mặt nghẹn thành màu gan heo, thiếu chút nữa bị nội thương.

- Đủ rồi!

Ngân Bào trưởng lão vung tay, một cỗ lực lượng cường đại hiện ra, Tạ Cuồng và Đoan Mộc Kim đều liên tiếp lui về phía sau.

- Vương trưởng lão, ngươi phải làm chủ cho Đoan Mộc Đào.

Đoan Mộc Kim kêu lên.

Vương trưởng lão nhướng mày nói:

- Đoan Mộc Kim, đủ rồi, hai người đối chiến, đao kiếm không có mắt, bị thương không thể tránh được, đừng càn quấy nữa.

Mấy Ngân Bào trưởng lão phụ trách giám sát, không thuộc về tứ đại viện, mà là Tông chủ trực tiếp phái ra, chính là vì công bình, sẽ không thiên vị viện nào.

Hắn chứng kiến Lục Minh triển lộ ra thiên phú thực lực, trong nội tâm cũng rất vui mừng.

Dù sao Huyền Nguyên Kiếm Phái lại thêm một thiên tài.

Nhưng Đoan Mộc Kim lại vì bản thân tư dục, muốn giết Lục Minh, này đã để hắn không vui.

- Trận chiến này đã chứng minh thực lực của Lục Minh, hiện tại người cũng đi ra không sai biệt lắm, ta tuyên bố, quán quân là Lục Minh.

Vương trưởng lão trực tiếp tuyên bố.

- Đáng giận!

Sắc mặt Đoan Mộc Kim cực kỳ khó coi, hắn biết rõ hôm nay không có khả năng đối phó Lục Minh rồi.

- Lục Minh, ta nhìn ngươi còn có thể hung hăng càn quấy bao lâu? Đắc tội Đoan Mộc gia ta, sẽ không có kết cục tốt.

Trong nội tâm Đoan Mộc Kim thầm quát.

Mà cách đó không xa, bọn người Hoàng Ngọc, Tạ Hồng nhìn về phía Lục Minh, tràn đầy vẻ phức tạp.

Thực lực của Lục Minh, vượt ra khỏi dự liệu của bọn hắn, bọn họ kết luận, Đoan Mộc Tuyệt kia tuyệt đối là chết ở trên tay Lục Minh.

Trong nội tâm bọn hắn âm thầm may mắn, ở trong U Dạ sơn mạch bọn hắn không đuổi kịp Lục Minh, bằng không chết đúng là bọn hắn rồi.

- Đoan Mộc Kim, 30 viên linh tinh, lấy ra.

Lúc này, Tạ Cuồng đi đến trước người Đoan Mộc Kim, cười lạnh nói.

- Ha ha ha!

Hàm răng Đoan Mộc Kim cắn khanh khách, nhưng ở dưới vạn chúng chú mục, hắn không thể chơi xấu, vẻ mặt đau lòng lấy ra 30 viên linh tinh, giao cho Tạ Cuồng.

- Ha ha.

Tạ Cuồng thoải mái cười to.

Một lát sau, thời gian đã đến, Vương trưởng lão bắt đầu tuyên bố thứ tự.

- Xếp thứ hai, Hoàng Ngọc, xếp thứ ba, Tạ Hồng.

Thứ tự mọi người cũng công bố ra.

Phượng Vũ bằng vào một trăm ba mươi mốt điểm, đạt được thứ hai mươi hai.

Sau khi tuyên bố xong thứ tự, Vương trưởng lão nói tiếp:

- Được rồi, đệ tử mới nhập môn thí luyện năm nay, đến đây kết thúc, còn ban thưởng, đợi trở lại tông môn, thời điểm nhận ngọc bài thân phận, cùng một chỗ ban phát, tất cả giải tán đi.

Vương trưởng lão vung tay lên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.