Nhìn sắc mặt Lục Minh tái nhợt, Lý Bình ngồi ở bên giường, vuốt trán của hắn, đau lòng nói:
- Đã ba ngày rồi, mỗi lần ngươi đều hét Lục Dao hại ngươi, Minh nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thương thế của ngươi là vì Lục Dao...
Lục Minh nói:
- Mẹ, không có gì, ngươi nghe lầm.
Lục Minh không có nói cho Lý Bình là Lục Dao và Đại Trưởng lão làm, bởi vì Lý Bình không tu Võ Đạo, nói cho Lý Bình, ngược lại sẽ hại nàng.
Lý Bình trù trừ thoáng một phát, nói:
- Minh nhi, về sau ở trước mặt người khác, không thể gọi thẳng tên Lục Dao, hai ngày trước, Lục Dao đã thức tỉnh huyết mạch cấp năm, còn đả thông một kinh mạch thần cấp, hiện tại đã được Trưởng Lão Viện tán thành, hai tháng sau trên tộc hội, chấp chưởng Lục gia, trở thành Lục gia chi chủ, gọi thẳng danh tự của gia chủ, chỉ sợ sẽ bị người nói là bất kính.
- Gì? Lục Dao muốn chấp chưởng Lục gia? Nàng mơ tưởng.
Lục Minh trầm thấp gào thét, con mắt sung huyết, hàm răng cắn khanh khách rung động, máu tươi chảy ra.
Sáu năm trước phụ thân của Lục Minh có tin đồn nói bị người đánh chết, sáu năm này, Lục gia một mực do Trưởng Lão Viện quản lý, cũng không có lập tức bầu gia chủ mới.
Chứng kiến Lục Minh như vậy, Lý Bình bị dọa đến hoang mang lo sợ, chỉ ôm đầu Lục Minh, nước mắt không ngừng chảy xuống, nói:
- Minh nhi, ngươi đừng dọa mẹ, mẹ đã mất đi cha ngươi, không thể lại mất đi ngươi.
- Cha... ngươi đến cùng ở đâu, Minh nhi tin tưởng ngươi sẽ không chết, hôm nay, Minh nhi bất lực, ngay cả vị trí gia chủ cũng giữ không được.
Lục Minh nắm chặc dây chuyền trên cổ, bởi vì quá dùng sức, móng tay đâm vào trong thịt, máu tươi không ngừng chảy ra.
Dây chuyền này bằng đồng thau, lớn cỡ đậu tằm, là trước khi phụ thân của Lục Minh gặp chuyện không may, sai người từ bên ngoài đưa về, đã sáu năm, Lục Minh một mực mang theo trên người.
Bàn tay chảy ra máu tươi, chảy về phía dây chuyền.
Ông!
Bỗng nhiên, dây chuyền lay động rất nhỏ, hơn nữa trở nên nóng hổi.
Lục Minh còn không kịp phản ứng, dây chuyền chấn động, rõ ràng hóa thành bột phấn, chui vào lòng bàn tay của Lục Minh, biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó Lục Minh cảm giác, có một cỗ năng lượng nóng hổi từ lòng bàn tay của hắn, theo cánh tay một đường hướng lên, một lúc sau, liền dừng lại ở mi tâm.
- Cửu Long Bất Tử, huyết mạch trọng sinh!
Đột nhiên, một tiếng hô cực lớn vang lên ở trong đầu Lục Minh, chấn đầu óc của hắn ông ông tác hưởng.
- Cửu Long Bất Tử, huyết mạch trọng sinh!
- Cửu Long Bất Tử, huyết mạch trọng sinh!
...
Tiếng hô liên tục, không ngừng vang lên ở trong đầu Lục Minh, sau đó một cỗ khí tức cực nóng từ giữa mi tâm xuất phát, tuôn về phía xương cột sống của hắn.
Sau một khắc, tiếng hô biến mất, nhưng trên xương cột sống, lại có cảm giác ngứa truyền ra, toàn thân trở nên nóng hổi.
- Xảy ra chuyện gì?
Lục Minh hoàn toàn không hiểu.
Lúc này, cảm giác ngứa càng tăng lên mãnh liệt, tựa hồ có đồ vật gì đó sinh trưởng.
- Minh nhi, ngươi sao vậy, đừng dọa mẹ.
Cảm nhận được dị thường trên người Lục Minh, Lý Bình hơi sợ, chân tay luống cuống.
- Huyết mạch trọng sinh? Chẳng lẽ ta thật có thể huyết mạch trọng sinh?
Trong nội tâm Lục Minh nghi hoặc.
Sách cổ có ghi lại, chỉ có số ít người, sau khi huyết mạch bị tước đoạt, hoặc bởi vì nguyên nhân khác hư hao, có thể huyết mạch trọng sinh, lần nữa sinh trưởng ra huyết mạch mới.
Nhưng huyết mạch trọng sinh, đại bộ phận đẳng cấp đều rất thấp, không có trọng dụng.
Bất quá lại có một bộ phận cực nhỏ, có thể phá rồi lại lập, phá kén trọng sinh, ở trong hủy diệt quật khởi, siêu thoát ra, thức tỉnh huyết mạch chí cường.
Nhưng tỷ lệ này nhỏ đến có thể không cần tính, sách cổ ghi lại, xưa nay không có mấy ví dụ.
Siêu thoát ra, thức tỉnh huyết mạch chí cường, Lục Minh không có suy nghĩ, bởi vì tỷ lệ quá nhỏ, hắn chỉ cần có thể thức tỉnh huyết mạch, liền cực kỳ cao hứng rồi.
Có huyết mạch, hắn liền có thể tu luyện Võ Đạo, cải biến vận mệnh của mình.
Lúc này, khác thường trên người chậm rãi biến mất, trên mặt Lục Minh lộ ra nụ cười, nói:
- Mẹ, ta không sao!
- Ngươi làm gì? Nơi này là chủ phủ, ngươi không thể xông vào.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng kêu, Lục Minh nghe ra, là tỳ nữ Thu Nguyệt của Lý Bình.
BA~!
- Cút ngay!
Tiếng quát lạnh, kèm theo tiếng bạt tai vang lên, sau đó một thanh niên sắc mặt âm trầm đi đến.
- Phu nhân, thiếu gia!
Một thiếu nữ tầm mười sáu chạy vội vào, trên mặt sưng đỏ, hiện ra một bàn tay, đúng là Thu Nguyệt.
- Lục Xuyên, là ngươi? Ngươi muốn làm gì?
Lục Minh đứng dậy, quát lạnh một tiếng.
Người tới tên Lục Xuyên, là đại ca của Lục Dao, lớn hơn Lục Dao ba tuổi, năm nay mười sáu.
Lục Xuyên chứng kiến Lục Minh, trong mắt xẹt qua vẻ kinh dị, tựa hồ kinh ngạc Lục Minh không chết, sau đó cười lạnh:
- Lục Minh, ngươi ở đây vừa vặn, muội muội ta Lục Dao, chấp chưởng Lục gia, vào ở chủ phủ, cho nên chủ phủ này, các ngươi đã không có tư cách ở, tranh thủ thời gian cút đi.
Sắc mặt Lý Bình trắng nhợt, tuy nàng sớm biết rõ sẽ có một ngày như vậy, nhưng không nghĩ tới đến nhanh như thế.
Lý Bình lộ vẻ sầu thảm cười cười, nói:
- Lục Xuyên, trên người Minh nhi có tổn thương, đợi qua hai ngày thương thế tốt lên, chúng ta sẽ đi.
- Hai ngày nữa? Hôm nay phải đi, các ngươi muốn ở lại chỗ này, cho rằng ta không biết sao?
Lục Xuyên cười lạnh.
- Hôm nay? Nhưng trên người Minh nhi có tổn thương, hôm nay đã trễ như vậy, lại để cho Minh nhi nghỉ ngơi một đêm được không!
Lý Bình cầu khẩn nói.
- Nghỉ ngơi? Hắn một phế vật huyết mạch không thể thức tỉnh, kinh mạch bế tắc, có gì cần nghỉ ngơi, không bằng chết đi coi như xong, được rồi, dù sao hôm nay nhất định phải chuyển đi.
Vẻ mặt Lục Xuyên lạnh lùng nói.